Ông Xã Hoàng Thất Chuyên Sủng Tiểu Tâm Can Mơ Hồ
-
Chương 38: Cầu hôn
Edit: ღDuღ
Đi đến bên cạnh bờ hồ, sóng mặt hồ đầy ánh sáng lăn tăn, vì có những ánh đèn nê ong chiếu vào.
An Cẩn Dật lấy ra một sơi dây thường đỏ từ trên cây sắt, nói với Bạch Chỉ Ưu: “Em lấy dây cột vào trên lưng."
Sau khi cột chắc, An Cẩn Dật ôm cổ Bạch Chỉ Ưu, kéo cô vào trong ngực, đang lúc mọi người phía dưới trừng mắt nhìn thì nhỏ giọng nói bên tai cô, thân mật hỏi: "Sợ cao không?"
Bạch Chỉ Ưu ngẩng đầu lên, ngọt ngào cười, "Không sợ, chỉ cần có anh bên cạnh, ở đâu em cũng không sợ!"
An Cẩn Dật nghe Bạch Chỉ Ưu nói làm cho mở cờ trong bụng, cưng chiều khẽ cắn mũi nhỏ của cô một cái, "Chúng ta lên đường thôi!"
Vừa mới nói xong, dây thừng trói chặt bọn họ bắt đầu kéo lên cao, hơn nữa bắt đầu không nhanh không chậm di chuyển về phía hồ nước.
Bên hồ gió thật to, thổi tung làn váy và cả mái tóc dài của Bạch Chỉ Ưu.
Khi dây thừng di chuyển đến trong mặt nước, thì dừng lại.
"Ồh? Sao ngừng lại rồi?" Bạch Chỉ Ưu kỳ quái hỏi, "Có phải bị trục trặc hay không?"
"Không phải, em hôn anh một cái anh sẽ nói cho em biết chuyện gì xảy ra." An Cẩn Dật thần bí cười, tranh thủ kiếm chút lợi.
"Sao anh.." Bạch Chỉ Ưu buồn bực.
"Không hôn anh thì em sẽ vẫn bị treo ở chỗ này."
Đổ mồ hôi, được rồi, Bạch Chỉ Ưu chỉ là con cừu non sao đấu lại An Cẩn Dật.
Nghe lời đưa mặt tới gần mặt An Cẩn Dật, hôn một cái trên gò má của anh!
Ngay trong nháy mắt này! Mặt hồ tỏa sáng! Bảy màu cầu vòng phừng sáng.
Ngọn đèn đẹp đẽ chiếu sáng vẻ mặt cưng chiều của An Cẩn Dật, vẻ mặt Bạch Chỉ Ưu kinh ngạc, trong bầu trời đêm ánh sao sáng là chiếu sáng hạnh phúc tình yêu của đôi bích nhân trên không trung.
"Bảo bối, nhìn phía dưới."
Nghe An Cẩn Dật nói, Bạch Chỉ Ưu lập tức nhìn xuống, thì thấy được một màn làm cho cô kinh ngạc nói không nên lời.
Từ ngọn đèn dưới đáy hồ chiếu lên, mấy chữ trên mặt hồ làm cho người ta hâm mộ cỡ nào: Bảo bối! Gả cho anh đi!
Đi đến bên cạnh bờ hồ, sóng mặt hồ đầy ánh sáng lăn tăn, vì có những ánh đèn nê ong chiếu vào.
An Cẩn Dật lấy ra một sơi dây thường đỏ từ trên cây sắt, nói với Bạch Chỉ Ưu: “Em lấy dây cột vào trên lưng."
Sau khi cột chắc, An Cẩn Dật ôm cổ Bạch Chỉ Ưu, kéo cô vào trong ngực, đang lúc mọi người phía dưới trừng mắt nhìn thì nhỏ giọng nói bên tai cô, thân mật hỏi: "Sợ cao không?"
Bạch Chỉ Ưu ngẩng đầu lên, ngọt ngào cười, "Không sợ, chỉ cần có anh bên cạnh, ở đâu em cũng không sợ!"
An Cẩn Dật nghe Bạch Chỉ Ưu nói làm cho mở cờ trong bụng, cưng chiều khẽ cắn mũi nhỏ của cô một cái, "Chúng ta lên đường thôi!"
Vừa mới nói xong, dây thừng trói chặt bọn họ bắt đầu kéo lên cao, hơn nữa bắt đầu không nhanh không chậm di chuyển về phía hồ nước.
Bên hồ gió thật to, thổi tung làn váy và cả mái tóc dài của Bạch Chỉ Ưu.
Khi dây thừng di chuyển đến trong mặt nước, thì dừng lại.
"Ồh? Sao ngừng lại rồi?" Bạch Chỉ Ưu kỳ quái hỏi, "Có phải bị trục trặc hay không?"
"Không phải, em hôn anh một cái anh sẽ nói cho em biết chuyện gì xảy ra." An Cẩn Dật thần bí cười, tranh thủ kiếm chút lợi.
"Sao anh.." Bạch Chỉ Ưu buồn bực.
"Không hôn anh thì em sẽ vẫn bị treo ở chỗ này."
Đổ mồ hôi, được rồi, Bạch Chỉ Ưu chỉ là con cừu non sao đấu lại An Cẩn Dật.
Nghe lời đưa mặt tới gần mặt An Cẩn Dật, hôn một cái trên gò má của anh!
Ngay trong nháy mắt này! Mặt hồ tỏa sáng! Bảy màu cầu vòng phừng sáng.
Ngọn đèn đẹp đẽ chiếu sáng vẻ mặt cưng chiều của An Cẩn Dật, vẻ mặt Bạch Chỉ Ưu kinh ngạc, trong bầu trời đêm ánh sao sáng là chiếu sáng hạnh phúc tình yêu của đôi bích nhân trên không trung.
"Bảo bối, nhìn phía dưới."
Nghe An Cẩn Dật nói, Bạch Chỉ Ưu lập tức nhìn xuống, thì thấy được một màn làm cho cô kinh ngạc nói không nên lời.
Từ ngọn đèn dưới đáy hồ chiếu lên, mấy chữ trên mặt hồ làm cho người ta hâm mộ cỡ nào: Bảo bối! Gả cho anh đi!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook