Ông Xã Hoàng Thất Chuyên Sủng Tiểu Tâm Can Mơ Hồ
-
Chương 33: Thoa thuốc hay là sỗ sàng? (1)
Edit: ღDuღ
Bạch Chỉ Ưu rất quẫn nhớ lại, mấy lời ngày đó cô đã nói trên chân núi 'Trước khi chết', cho nên mấy ngày nay An Cẩn Dật nói gì cô cũng nghe theo!
Cảm giác được giường đột nhiên lõm xuống, Bạch Chỉ Ưu nhắm mắt lại cũng có thể biết An Cẩn Dật lên giường!
"Bảo bối, đứng lên thoa thuốc." An Cẩn Dật lấy tay nhẹ gõ lên trán Bạch Chỉ Ưu.
"Hả, anh giúp em thoa thuốc?" Bạch Chỉ Ưu mở to mắt, nhưng người vẫn nằm ở trên giường vẫn không nhúc nhích.
An Cẩn Dật gật đầu.
Bạch Chỉ Ưu duỗi một tay về phía An Cẩn Dật.
An Cẩn Dật biết rõ cô gái này lười biếng đến cỡ nào, vì vậy vươn tay nắm tay cô, dùng sức kéo một chút kéo cô lên.
An Cẩn Dật cầm một hộp thuốc mỡ màu trắng, nhẹ nhàng bôi ở hai cánh tay bị trầy xướt của Bạch Chỉ Ưu.
"Đau thì nói với anh một tiếng."
"Hi hi, không đau, thoa thuốc này rất mát lạnh, thật thoải mái!" Bạch Chỉ Ưu không để ý nói, đưa ra một tay nghịch ngợm sờ lông mi dài và dày của An Cẩn Dật.
"Đừng làm rộn! Đợi lát nữa anh không nhìn rõ làm em đau thì sao." An Cẩn Dật tránh né, nghiêm túc khiển trách.
"Ừm." Bạch Chỉ Ưu bĩu môi, giữ im lặng.
"Ngoan, thoa phía sau lưng."
"A?" Đột nhiên, mặt Bạch Chỉ Ưu đỏ lên, sau đó ngu ngơ gật đầu, quay người nằm lỳ ở trên giường.
Cô có thể cảm giác được ngón tay An Cẩn Dật nhẹ nhàng đặt ở phần eo của cô, sau đó chậm rãi đẩy áo ngủ cô lên cao, trong lúc đó ngón tay thỉnh thoảng không cẩn thận đụng phải da thịt bóng loáng sau lưng, mỗi lần đụng phải, đều làm cho Bạch Chỉ Ưu run rẩy, thẳng đến cả bộ đồ ngủ đều bị kéo lên vị trí bộ ngực.
Bạch Chỉ Ưu vừa thở ra một hơi, một giây sau ngược lại hít một hơi.
"Sao vậy? Anh làm em đau sao?" Nghe được Bạch Chỉ Ưu hít mạnh, An Cẩn Dật khẩn trương dừng lại động tác trên tay, vội vàng hỏi.
"Không, không có, anh tiếp tục..." Bạch Chỉ Ưu âm thầm lè lưỡi, cô sẽ không thừa nhận vì ngón tay An Cẩn Dật đụng phải phía sau lưng của cô nên mới hoảng sợ.
Bạch Chỉ Ưu rất quẫn nhớ lại, mấy lời ngày đó cô đã nói trên chân núi 'Trước khi chết', cho nên mấy ngày nay An Cẩn Dật nói gì cô cũng nghe theo!
Cảm giác được giường đột nhiên lõm xuống, Bạch Chỉ Ưu nhắm mắt lại cũng có thể biết An Cẩn Dật lên giường!
"Bảo bối, đứng lên thoa thuốc." An Cẩn Dật lấy tay nhẹ gõ lên trán Bạch Chỉ Ưu.
"Hả, anh giúp em thoa thuốc?" Bạch Chỉ Ưu mở to mắt, nhưng người vẫn nằm ở trên giường vẫn không nhúc nhích.
An Cẩn Dật gật đầu.
Bạch Chỉ Ưu duỗi một tay về phía An Cẩn Dật.
An Cẩn Dật biết rõ cô gái này lười biếng đến cỡ nào, vì vậy vươn tay nắm tay cô, dùng sức kéo một chút kéo cô lên.
An Cẩn Dật cầm một hộp thuốc mỡ màu trắng, nhẹ nhàng bôi ở hai cánh tay bị trầy xướt của Bạch Chỉ Ưu.
"Đau thì nói với anh một tiếng."
"Hi hi, không đau, thoa thuốc này rất mát lạnh, thật thoải mái!" Bạch Chỉ Ưu không để ý nói, đưa ra một tay nghịch ngợm sờ lông mi dài và dày của An Cẩn Dật.
"Đừng làm rộn! Đợi lát nữa anh không nhìn rõ làm em đau thì sao." An Cẩn Dật tránh né, nghiêm túc khiển trách.
"Ừm." Bạch Chỉ Ưu bĩu môi, giữ im lặng.
"Ngoan, thoa phía sau lưng."
"A?" Đột nhiên, mặt Bạch Chỉ Ưu đỏ lên, sau đó ngu ngơ gật đầu, quay người nằm lỳ ở trên giường.
Cô có thể cảm giác được ngón tay An Cẩn Dật nhẹ nhàng đặt ở phần eo của cô, sau đó chậm rãi đẩy áo ngủ cô lên cao, trong lúc đó ngón tay thỉnh thoảng không cẩn thận đụng phải da thịt bóng loáng sau lưng, mỗi lần đụng phải, đều làm cho Bạch Chỉ Ưu run rẩy, thẳng đến cả bộ đồ ngủ đều bị kéo lên vị trí bộ ngực.
Bạch Chỉ Ưu vừa thở ra một hơi, một giây sau ngược lại hít một hơi.
"Sao vậy? Anh làm em đau sao?" Nghe được Bạch Chỉ Ưu hít mạnh, An Cẩn Dật khẩn trương dừng lại động tác trên tay, vội vàng hỏi.
"Không, không có, anh tiếp tục..." Bạch Chỉ Ưu âm thầm lè lưỡi, cô sẽ không thừa nhận vì ngón tay An Cẩn Dật đụng phải phía sau lưng của cô nên mới hoảng sợ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook