"Ách, kia..." Bác sĩ khẽ run chỉ về phía giường.

Bạch Chỉ Ưu máy móc xoay người, quả nhiên thấy An Cẩn Dật đã mở mắt, hơn nữa còn nửa ngồi ở trên giường, buồn cười nhìn cô.

Bạch Chỉ Ưu bị dọa, dường như bị sét đánh, vẫn đứng ở bên cạnh không nháy mắt nhìn An Cẩn Dật.

Thẳng đến khi cô nghe giọng nói thật dễ nghe của An Cẩn Dật vang lên: “Bảo bối, thấy em vì anh khóc đến thương tâm như vậy, anh thật sự cảm thấy đau lòng lại hạnh phúc."

"Hu hu hu.“ Hồi thần Bạch Chỉ Ưu khóc càng lớn tiếng, sải bước nhào vào trong ngực An Cẩn Dật.

"Người xấu, trứng thối, rõ ràng gạt em, hại em khóc thương tâm như vậy,  hu hu em ghét người xấu!"

"Ngoan, bảo bối không khóc, anh cũng bị tiếng khóc của em đánh thức đây này, sao anh có thể lừa gạt em?" An Cẩn Dật ôn nhu vuốt đầu nhỏ trong ngực, an ủi cô gái đang sỡ hãi, cho cô ấm áp chân thật nhất.

Bác sĩ trong cung điện rất khôn khéo, thấy tình cảnh này, xám xịt lui xuống, vẫn không quên đóng cửa lại.

Bạch Chỉ Ưu phát tiết một hồi lâu, mới dần dần an tĩnh ở trong sự trấn an của An Cẩn Dật.

"Đến, lên nằm trên giường." An Cẩn Dật ôm Bạch Chỉ Ưu đến trên giường, kéo chăn qua đắp lên cho cô, hai người ở trong chăn sưởi ấm cho nhau.

"Sao không mang giày, cũng không mặc thêm áo khoác mà đã chạy ra khỏi phòng." An Cẩn Dật vừa nói vừa nhíu mày, anh dùng bàn tay ấm áp của mình xoa tay cho Bạch Chỉ Ưu, chà xát xong lại quấn lấy đôi chân lạnh như băng của cô.

"Hừ, còn không phải do em lo lắng cho anh." Bạch Chỉ Ưu cố ý làm nũng, cọ cọ ở trong ngực của anh, hai cánh tay đưa vào trong quần áo của anh, sưởi ấm ở trên người anh.

"Nhìn em yêu thương anh như vậy, ông xã thưởng cho em một nụ hôn."

An Cẩn Dật cúi đầu, nhẹ nhàng dán lên môi Bạch Chỉ Ưu.

"Sao ngay cả môi của em cũng lạnh vậy." Môi của An Cẩn Dật dán trên môi Bạch Chỉ Ưu, giọng nói trách cứ mang theo đau lòng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương