Ông Xã Hoàng Thất Chuyên Sủng Tiểu Tâm Can Mơ Hồ
-
Chương 27: Trúng độc!
Edit: ღDuღ
Đêm đã rất sâu, đêm nay có thật nhiều ánh sao sáng, mỗi một ngôi sao sáng lóng lánh dường như ẩn chứa một hy vọng.
An Cẩn Dật nghĩ, nếu như Bạch Chỉ Ưu không có ngủ, thấy bầu trời đầy sao như vậy, có lẽ sẽ hưng phấn oa oa kêu to lên.
Dường như An Cẩn Dật có thể tưởng tượng Bạch Chỉ Ưu sẽ không nhịn được ngạc nhiên thích thú, đôi mắt đen trắng rõ ràng kia sẽ mở to lóe lên kinh sợ ao ước, giống như Thiên Sứ lần đầu tiên bước đến trần gian, cho dù cảnh đêm bình thường, cũng có thể cuốn hút bọn họ, có thật nhiều sinh mạng.
Nếu như bình thường, thấy bầu trời hoa lệ như vậy, trong lòng An Cẩn Dật cũng cảm thấy tẻ nhạt trống rỗng, nhưng giờ này khắc này mặc dù chỉ có một mình anh nhìn thấy, nhưng trong ngực có thể ôm người yêu, thấy cô ngủ yên tĩnh như vậy, cho dù tâm có cô đơn lạnh lẽo, cũng được lấp đầy hạnh phúc.
Nguyện được tâm một người, bạc đầu chẳng xa nhau.
Sợ Bạch Chỉ Ưu cảm lạnh, An Cẩn Dật lấy chăn lông trong túi ra đắp cho cô, sau đó giống như dỗ đứa nhỏ chìm vào giấc ngủ, nhẹ nhàng có tiết tấu vỗ lưng của cô.
Ngón tay An Cẩn Dật nhẹ vuốt lên mặt của Bạch Chỉ Ưu, ánh mắt thâm thúy giống như muốn khắc sâu khuôn mặt này vào trong đầu.
Chợt một cơn gió thổi qua cây cỏ lay động, An Cẩn Dật tranh thủ thời gian ngồi xuống, thì thấy một con rắn ngọ nguậy, bò về phía Bạch Chỉ Ưu.
Trong lòng An Cẩn Dật cả kinh, khẩn trương đưa tay bắt con rắn kia, bất đắc dĩ con rắn kia bò rất nhanh, An Cẩn Dật chỉ có thể bắt lấy đuôi rắn.
Bị bắt chặt con rắn như bị chọc giận, cắn không đến Bạch Chỉ Ưu, nên quay đầu cắn tay An Cẩn Dật!
An Cẩn Dật chỉ nhíu mày một cái, sau đó không biết từ đâu lấy ra một con dao nhỏ, thoáng cái cắt con rắn kia thành hai đoạn!
...
Khi Bạch Chỉ Ưu tỉnh lại, trời đã sáng, giật giật đầu, thì cảm giác mình đang gối lên một khuỷu tay ấm áp, cả người bị An Cẩn Dật ôm chặt vào trong ngực, trong hơi thở một hô hấp đều là mùi hương trên người anh, làm cho người an tâm.
Bạch Chỉ Ưu hơi nghiêng mặt, thì thấy khuôn mặt xinh đẹp của An Cẩn Dật.
Nhưng khi ánh mắt Bạch Chỉ Ưu rơi vào trên môi An Cẩn Dật! Rốt cuộc phát hiện không bình thường!
Vì sao môi An Cẩn Dật là màu tím đây?! Kiến thức thông thường này, có lẽ cô hiểu!
Nguyên nhân chỉ có một! Chính là trúng độc.
Đêm đã rất sâu, đêm nay có thật nhiều ánh sao sáng, mỗi một ngôi sao sáng lóng lánh dường như ẩn chứa một hy vọng.
An Cẩn Dật nghĩ, nếu như Bạch Chỉ Ưu không có ngủ, thấy bầu trời đầy sao như vậy, có lẽ sẽ hưng phấn oa oa kêu to lên.
Dường như An Cẩn Dật có thể tưởng tượng Bạch Chỉ Ưu sẽ không nhịn được ngạc nhiên thích thú, đôi mắt đen trắng rõ ràng kia sẽ mở to lóe lên kinh sợ ao ước, giống như Thiên Sứ lần đầu tiên bước đến trần gian, cho dù cảnh đêm bình thường, cũng có thể cuốn hút bọn họ, có thật nhiều sinh mạng.
Nếu như bình thường, thấy bầu trời hoa lệ như vậy, trong lòng An Cẩn Dật cũng cảm thấy tẻ nhạt trống rỗng, nhưng giờ này khắc này mặc dù chỉ có một mình anh nhìn thấy, nhưng trong ngực có thể ôm người yêu, thấy cô ngủ yên tĩnh như vậy, cho dù tâm có cô đơn lạnh lẽo, cũng được lấp đầy hạnh phúc.
Nguyện được tâm một người, bạc đầu chẳng xa nhau.
Sợ Bạch Chỉ Ưu cảm lạnh, An Cẩn Dật lấy chăn lông trong túi ra đắp cho cô, sau đó giống như dỗ đứa nhỏ chìm vào giấc ngủ, nhẹ nhàng có tiết tấu vỗ lưng của cô.
Ngón tay An Cẩn Dật nhẹ vuốt lên mặt của Bạch Chỉ Ưu, ánh mắt thâm thúy giống như muốn khắc sâu khuôn mặt này vào trong đầu.
Chợt một cơn gió thổi qua cây cỏ lay động, An Cẩn Dật tranh thủ thời gian ngồi xuống, thì thấy một con rắn ngọ nguậy, bò về phía Bạch Chỉ Ưu.
Trong lòng An Cẩn Dật cả kinh, khẩn trương đưa tay bắt con rắn kia, bất đắc dĩ con rắn kia bò rất nhanh, An Cẩn Dật chỉ có thể bắt lấy đuôi rắn.
Bị bắt chặt con rắn như bị chọc giận, cắn không đến Bạch Chỉ Ưu, nên quay đầu cắn tay An Cẩn Dật!
An Cẩn Dật chỉ nhíu mày một cái, sau đó không biết từ đâu lấy ra một con dao nhỏ, thoáng cái cắt con rắn kia thành hai đoạn!
...
Khi Bạch Chỉ Ưu tỉnh lại, trời đã sáng, giật giật đầu, thì cảm giác mình đang gối lên một khuỷu tay ấm áp, cả người bị An Cẩn Dật ôm chặt vào trong ngực, trong hơi thở một hô hấp đều là mùi hương trên người anh, làm cho người an tâm.
Bạch Chỉ Ưu hơi nghiêng mặt, thì thấy khuôn mặt xinh đẹp của An Cẩn Dật.
Nhưng khi ánh mắt Bạch Chỉ Ưu rơi vào trên môi An Cẩn Dật! Rốt cuộc phát hiện không bình thường!
Vì sao môi An Cẩn Dật là màu tím đây?! Kiến thức thông thường này, có lẽ cô hiểu!
Nguyên nhân chỉ có một! Chính là trúng độc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook