Ông Xã Đừng Đến Đây!
-
Chương 41: Bí mật Tần Mai Linh - Lão phu nhân
Sáng hôm sau
Phía bên trong căn phòng, hình ảnh một nam một nữ hiện hữu vô cùng xuân sắc
Căn phòng được trang trí xanh nhạt thanh cao, phía giữa là chiếc giường lớn trắng tinh đang bao phủ một đôi tiên đồng ngọc nữ
Ánh nắng xuyên qua tán lá, dịu dàng hòa cũng gió đưa hương thơm của nhiều loài hoa trong hoa viên bao quanh lấy căn phòng
Tiểu Ái đang say mê ngủ, đột nhiên phía trước ngực có cảm giác gì đó kỳ lạ!
Có một chút đau, hình như...
- TRẦN KHẢI!!! ĐẠI HÁO SẮC ANH CÚT KHỎI NGƯỜI EM NGAYYY!!
Gia Ái oán trách lớn tiếng mắng hắn, đêm qua "triền miên" đến gần sáng thân xác như rã rời,cứ tưởng rằng được yên ổn ngủ vậy mà bây giờ hắn lại đê tiên giở trò nhào nặn bậy bạ như vậy, tên đại biến thái, đại lưu manh này cô thật hết nói nổi
Trần Khải bị vợ quát, liền trần trụi lăn đến ôm chặt cô hơn. Tỏ vẻ đáng thương nằm vạ
- Chỉ là lâu ngày không sờ "cây nhà lá vườn", anh chỉ muốn kiểm tra một chút thôi ấy mà...
Cô nghiến răng nghiến lợi trừng hắn,những lời này mà hắn cũng nói được!! Thật hết thuốc chữa
Phía đối diện hắn
- Khải..
Cô nhẹ giọng gọi, thanh âm có gì đó kỳ lạ
"Ừm" một tiếng hắn dịu dàng vuốt mái tóc rối của cô, ánh mắt trông đợi cô nói tiếp
- Tần Mai Linh...cô ấy... Sẽ ở lại đây? Vẻ mặt khó xử hiện trên khuôn mặt cô, cô thật cũng không muốn đòi hỏi gì nhưng trời ban thân là phụ nữ không bao giờ có chuyện để chồng mình sống chung với tình cũ
Đôi môi mỏng bất giác mím lại rồi thả lỏng
- Ừm...
Cô nhìn hắn nhàn nhã, sau lại cuối đầu khóe mắt có chút xót xa
Hắn chỉ "ừm" thôi sao? Chỉ vậy thôi sao? Không giải thích gì thêm?
Dáng vẻ ưu lo của cô khiến hắn đau lòng, nhưng đối với loại chuyện có liên quan đến Tần Mai Linh thật tâm hắn cũng không biết phải xử lý như thế nào
Vươn tay ôm nhẹ cô vào lòng, Trần Khải đặt nụ hôn lên cái trán nhỏ.Tay vuốt lưng, môi mỏng thì thầm vào tai cô
- Em đừng nghĩ ngợi nhiều, anh tự sẽ sắp xếp ổn thỏa.
------.------.--------
Thư phòng
- Tần Mai Linh!
Phía trong gian phòng uy nghiêm vang vọng vỏn vẹn ba từ, lão phu nhân ngồi trên ghế da, thần sắc nguy hiểm nheo mắt nhìn cô ta
Thân hình mảnh mai run rẩy, ánh mắt hồ điệp của Tần Mai Linh không dám đối diện lão phu nhân chỉ nhìn chằm chằm xuống sàn chốc lại lén liếc nhìn động thái tiếp theo của bà
Lão phu nhân tặc lưỡi biểu cảm khinh thường cô ta đưa tay kéo ngăn tủ, đem ra hai tờ giấy đầy chữ đặt mạnh lên bàn
- Cô có biết vi phạm hợp đồng sẽ lãnh hậu quả gì?
Lời của lão phu nhân khiến sống lưng Tần Mai Linh thoát mồ hôi lạnh, nắm chặt tay tâm tình rối ren
Bà ta tưởng mình muốn về chắc, nếu không phải...
- Nói! Giọng lão phu nhân thập phần lạnh
Cái ả này nghĩ gì mà dám đối đầu với bà? Làm còn dám đặt chân vào Trần gia, hết lần này đến lần khác làm tổn thương đến tiểu Ái, ngày hôm nay bà nội sẽ rửa thù cho cháu dâu cưng của bà!
- Lão phu nhân.. Tôi vốn cũng không muốn trở về đây... Nhưng Khải...anh ấy cứ lo lắng về tôi bắt tôi về đây cho bằng được nha~
Dáng vẻ mèo múa mép điêu ngoa của cô ta thật sự chướng mắt
Sợ! Đương nhiên cô ta sợ lão phu nhân. Nhưng chỉ là khi không có Trần Khải
Có chút để tâm đến hợp đồng trên bàn, cô ta day thái dương vẻ mảy may khinh người
- Lão Phu nhân.. Nếu bà còn nghĩ đem cái bản hợp đồng vô nghĩa kia ra uy hiếp tôi thì...- Sải đôi chân thon dài đến chỗ bà, mắt đối mắt, Tần Mai Linh nhếch mép nói tiếp - Tôi sẽ đem chuyện đứa bé năm đó nói với Khải..Bà cố..Bà có mong chuyện này?
- Cô...
Phía bên trong căn phòng, hình ảnh một nam một nữ hiện hữu vô cùng xuân sắc
Căn phòng được trang trí xanh nhạt thanh cao, phía giữa là chiếc giường lớn trắng tinh đang bao phủ một đôi tiên đồng ngọc nữ
Ánh nắng xuyên qua tán lá, dịu dàng hòa cũng gió đưa hương thơm của nhiều loài hoa trong hoa viên bao quanh lấy căn phòng
Tiểu Ái đang say mê ngủ, đột nhiên phía trước ngực có cảm giác gì đó kỳ lạ!
Có một chút đau, hình như...
- TRẦN KHẢI!!! ĐẠI HÁO SẮC ANH CÚT KHỎI NGƯỜI EM NGAYYY!!
Gia Ái oán trách lớn tiếng mắng hắn, đêm qua "triền miên" đến gần sáng thân xác như rã rời,cứ tưởng rằng được yên ổn ngủ vậy mà bây giờ hắn lại đê tiên giở trò nhào nặn bậy bạ như vậy, tên đại biến thái, đại lưu manh này cô thật hết nói nổi
Trần Khải bị vợ quát, liền trần trụi lăn đến ôm chặt cô hơn. Tỏ vẻ đáng thương nằm vạ
- Chỉ là lâu ngày không sờ "cây nhà lá vườn", anh chỉ muốn kiểm tra một chút thôi ấy mà...
Cô nghiến răng nghiến lợi trừng hắn,những lời này mà hắn cũng nói được!! Thật hết thuốc chữa
Phía đối diện hắn
- Khải..
Cô nhẹ giọng gọi, thanh âm có gì đó kỳ lạ
"Ừm" một tiếng hắn dịu dàng vuốt mái tóc rối của cô, ánh mắt trông đợi cô nói tiếp
- Tần Mai Linh...cô ấy... Sẽ ở lại đây? Vẻ mặt khó xử hiện trên khuôn mặt cô, cô thật cũng không muốn đòi hỏi gì nhưng trời ban thân là phụ nữ không bao giờ có chuyện để chồng mình sống chung với tình cũ
Đôi môi mỏng bất giác mím lại rồi thả lỏng
- Ừm...
Cô nhìn hắn nhàn nhã, sau lại cuối đầu khóe mắt có chút xót xa
Hắn chỉ "ừm" thôi sao? Chỉ vậy thôi sao? Không giải thích gì thêm?
Dáng vẻ ưu lo của cô khiến hắn đau lòng, nhưng đối với loại chuyện có liên quan đến Tần Mai Linh thật tâm hắn cũng không biết phải xử lý như thế nào
Vươn tay ôm nhẹ cô vào lòng, Trần Khải đặt nụ hôn lên cái trán nhỏ.Tay vuốt lưng, môi mỏng thì thầm vào tai cô
- Em đừng nghĩ ngợi nhiều, anh tự sẽ sắp xếp ổn thỏa.
------.------.--------
Thư phòng
- Tần Mai Linh!
Phía trong gian phòng uy nghiêm vang vọng vỏn vẹn ba từ, lão phu nhân ngồi trên ghế da, thần sắc nguy hiểm nheo mắt nhìn cô ta
Thân hình mảnh mai run rẩy, ánh mắt hồ điệp của Tần Mai Linh không dám đối diện lão phu nhân chỉ nhìn chằm chằm xuống sàn chốc lại lén liếc nhìn động thái tiếp theo của bà
Lão phu nhân tặc lưỡi biểu cảm khinh thường cô ta đưa tay kéo ngăn tủ, đem ra hai tờ giấy đầy chữ đặt mạnh lên bàn
- Cô có biết vi phạm hợp đồng sẽ lãnh hậu quả gì?
Lời của lão phu nhân khiến sống lưng Tần Mai Linh thoát mồ hôi lạnh, nắm chặt tay tâm tình rối ren
Bà ta tưởng mình muốn về chắc, nếu không phải...
- Nói! Giọng lão phu nhân thập phần lạnh
Cái ả này nghĩ gì mà dám đối đầu với bà? Làm còn dám đặt chân vào Trần gia, hết lần này đến lần khác làm tổn thương đến tiểu Ái, ngày hôm nay bà nội sẽ rửa thù cho cháu dâu cưng của bà!
- Lão phu nhân.. Tôi vốn cũng không muốn trở về đây... Nhưng Khải...anh ấy cứ lo lắng về tôi bắt tôi về đây cho bằng được nha~
Dáng vẻ mèo múa mép điêu ngoa của cô ta thật sự chướng mắt
Sợ! Đương nhiên cô ta sợ lão phu nhân. Nhưng chỉ là khi không có Trần Khải
Có chút để tâm đến hợp đồng trên bàn, cô ta day thái dương vẻ mảy may khinh người
- Lão Phu nhân.. Nếu bà còn nghĩ đem cái bản hợp đồng vô nghĩa kia ra uy hiếp tôi thì...- Sải đôi chân thon dài đến chỗ bà, mắt đối mắt, Tần Mai Linh nhếch mép nói tiếp - Tôi sẽ đem chuyện đứa bé năm đó nói với Khải..Bà cố..Bà có mong chuyện này?
- Cô...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook