Ông Xã Đói Bụng Đói Bụng Cơm Cơm
-
41: Trừng Trừng Của Ông Xã Đang Tập Thể Dục
"Lúc trước tui có kể với cậu rằng tui đã bị bắt cóc đó, khi ấy thì bọn họ đã có thêm con trai nhỏ rồi.
Thật ra thì sau khi tui thành niên, bọn họ cũng cho tui rất nhiều tiền tiêu vặt, không hề bạc đãi gì cả."
Chỉ là thứ mà nguyên chủ muốn không phải là tiền, mà là tình thương và sự quan tâm của ba mẹ.
Tề Trừng hút một ngụm trà sữa, lần này hút được *thạch tiên thảo, ăn thật ngon.
"Hôm qua là ngày đầu tiên tui về nhà sau khi kết hôn.
Chú Quyền đã chuẩn bị hộp quà rất đẹp, thế mà bọn họ lại không thèm để ý, chỉ muốn dựa vào tui để kết thân với Tưởng gia mà thôi, sau đó thì...!"
Tề Trừng kể lại mọi chuyện đã xảy ra.
Mặt của Lộ Dương rất khó coi, y nghe vậy thì mắng một câu thô tục.
Tề Trừng sửng sốt một chút, sau đó thì nghe Lộ Dương lạnh lùng nói: "Anh không được nghe người mẹ kia của anh nói bậy.
Cái gì mà dùng con cái để gắn bó quan hệ vợ chồng chứ, tôi thà rằng không sinh con còn hơn.
Bọn họ ly hôn rồi đường ai nấy đi tự có cuộc sống riêng của mình thì có liên quan gì đến tôi.
Tôi không có ở trên thế giới này thì còn tốt hơn."
"Đúng vậy.
Bọn họ sinh hai đứa con nhưng hôn nhân cũng đâu có hạnh phúc gì." Tề Trừng đang nói đến Tề gia.
Cho nên tình cảm vợ chồng có được nồng nàn hay không thì cũng không liên quan gì đến việc sinh con đẻ cái cả.
Nếu như muốn sinh con cái chỉ để trói chặt đối phương trong hôn nhân thì đó thật đúng là một ý nghĩ sai lầm.
Đứa trẻ còn chưa sinh ra đời thì có tội tình gì mà đã bắt nó phải gánh trách nhiệm lớn như vậy chứ.
Tề Trừng hiểu được điều này nên mới lập tức từ chối đề nghị của Tề phu nhân.
Lộ Dương sẽ nói như vậy, bởi vì Lộ Dương chính là một đứa trẻ như thế.
"Lúc trẻ, ông ta trông đẹp trai anh tuấn, coi như cũng có chút bản lĩnh mà dỗ dành được mẹ tôi cam tâm tình nguyện kết hôn.
Vì để trói chặt ông ta nên mẹ mới sinh tôi ra.
Sau này gặp phải vấn đề trong làm ăn nên ông ta bắt đầu uống rượu rồi động thủ, cứ đánh rồi lại xin lỗi, mẹ tôi thì vẫn nhịn, sau đó thì cũng bỏ chạy." Lộ Dương cứng rắn nói lên những lời này.
"Những người họ hàng đều mắng mẹ tôi tàn nhẫn, nhưng thật ra tàn nhẫn như vậy cũng không có gì không tốt.
Nếu dẫn thêm tôi bốn tuổi đi theo, bên cạnh có một đứa con ghẻ thì không nói, ngay cả có nuôi nổi bản thân hay không cũng là một vấn đề.
Sau đó khi tôi lên tiểu học thì bà có lén lút đến thăm tôi, chỉ là bị phát hiện nên đã bị đánh một trận, tên rác rưởi kia muốn đánh đập trả thù bà ấy.
Sau lần đó thì bà cũng không bao giờ tới nữa, nghe nói là đã kết hôn và có con rồi."
Lộ Dương cúi đầu cắn ống hút: "Tôi cũng không hận bà làm gì, cũng không hề có mong nhớ gì cả, không có yêu mẹ mình như anh."
"Tui cũng không có mà." Tề Trừng nhỏ giọng phản bác, chỉ là trong giọng nói có chút giả vờ.
Thành thật mà nói thì lúc mới đến thế giới này, biết được nguyên chủ có ba mẹ, Tề Trừng đã có một chút ảo tưởng về người nhà.
Bởi vì cậu chưa từng có, cho nên đã cẩn thận từng li từng tí, vừa muốn thăm dò một cái nhưng lại vừa cảm thấy sợ hãi.
Chỉ là chưa đợi cậu vươn xúc tu ra thăm dò thì đã bị Tề gia trực tiếp đập nát ảo tưởng trong lòng.
"Dù sao thì cái mạng này của tôi thì chính là của tôi, mỗi người bọn họ lập gia đình riêng thì liên quan gì đến tôi chứ, ai cũng đừng nghĩ có được từ trên người tôi một chút gì." Giọng của Lộ Dương mang theo vài phần thù hận.
Tề Trừng không sợ sệt chút nào, nói: "Tiền làm thêm ở quán bar lần trước đều bị người đó lấy hết rồi sao?"
Bằng không thì lấy tính cách của Lộ Dương, ban đầu đã nói rằng mình sẽ bồi thường tiền nhưng kết quả lại nhắn tin hỏi cậu có tính số tiền ấy hay không.
Như vậy thì cũng quá không biết xấu hổ rồi...!
"Là đứa con trai nhỏ kia trộm đấy, lại còn biết mua rượu cho tên kia, chia nhau mỗi người một nửa nữa chứ, ha." Lộ Dương cười trào phúng.
Tề Trừng giơ tay vỗ xuống đầu Lộ Dương.
"Làm gì thế hả?"
"Tuổi vẫn còn nhỏ mà làm ra dáng vẻ này trông rất kỳ lạ đó."
Tề Trừng nói xong rồi mới nhớ tới: "Đúng rồi, trên đường tới đây tui có thấy học sinh bàn về nghỉ đông, cậu định ở đâu trong kỳ nghỉ đông thế?"
Lộ Dương liếc nhìn Tề Trừng, y nói mà, sao tự nhiên tên ngốc bạch ngọt này lại nói chuyện trong nhà với y chứ.
Thì ra là muốn hỏi y có chỗ ở hay không.
Trên mặt không còn nét âm lãnh và khó ở nữa, Lộ Dương lại đâm ống hút xuống rồi thuận tiện hút vào một ngụm trà sữa cuối cùng: "Tôi có tìm được một nhà hàng bao ăn bao ở rồi."
"Có thật không? Nhanh như vậy mà đã tìm được rồi sao? Cậu không cần phải ngại ngùng gì cả, nói thế nào đi nữa thì tui vẫn là anh lớn của cậu, trước khi cậu trưởng thành thì tui phải che chở cho cậu đó." Tề Trừng một mặt nghi ngờ.
Lộ Dương liếc mắt nhìn Tề Trừng, nụ cười trên mặt như có như không: "Người kia cũng không có để lại cho tôi cái gì, nhưng có khuôn mặt này, ít nhất thì từ nhỏ đã để cho tôi đi làm mà không phải chết đói."
...!Đúng là vậy.
Lộ Dương sinh ra rất đẹp, là loại anh tuấn đẹp đẽ, bởi vì còn là học sinh nên nhìn qua rất trẻ trung non nớt nhưng tràn đầy âm lãnh kỳ quái, tất cả hòa lại tạo nên một khí chất rất đặc biệt.
"Vậy chúng ta cũng thật là càng ngày càng giống rồi." Tề Trừng nói.
Đều có khuôn mặt ưa nhìn đó nha.
Lộ Dương: "Tôi cũng không có thích đàn ông." Dừng một chút rồi lại không được tự nhiên nói: "Ý tôi không phải là thích đàn ông thì không tốt, tôi không kỳ thị gì cả, chỉ là cái người kia, tôi rất khó chịu"
"Tui biết mà, tui không nghĩ sai lệch gì đâu." Tề Trừng dương dương đắc ý: "Tui là anh lớn của cậu đó, lớn tuổi hơn thì phải ổn trọng hơn chứ, sẽ không có mất tự nhiên như là bạn nhỏ nào đó đâu."
Lộ Dương xì một tiếng: "Người mẹ kia của anh thuận miệng nói nhảm một đống nhưng mà cũng có một câu bà ta không nói sai đấy.
Đến bây giờ rồi mà anh vẫn chưa tiến đến cái bước kia với chồng anh thì đúng là trẻ con mà."
Tề Trừng:!!!!!
Lại còn bị trả ngược lại.
Tên nhóc này đúng thật là nửa điểm thiệt thòi cũng không muốn ăn.
"Cũng không phải là tui không nghĩ đến, tui cũng rất muốn mà." Tề Trừng nhỏ giọng lầm bầm.
Lộ Dương: "Không lẽ chồng anh không được à?" Y nhớ tới lần trước gặp mặt thì thấy đối phương ngồi trên xe lăn, vẻ mặt đồng tình nhìn Tề Trừng.
"Ông xã tui rất được!" Tề Trừng rất lớn tiếng.
Nói cậu không được thì không sao, nhưng không thể nói ông xã không được được!
Chị chủ nhìn qua đây, đáy mắt mag theo hiếu kỳ và thiện ý.
Tề Trừng đỏ mặt, sau đó mới nhỏ giọng: "Chồng tui thật sự được đó."
"..." Lộ Dương: "Vậy anh cứ tới đi chứ, còn vấn đề gì nữa à?"
Tề Trừng: "Bạn nhỏ như cậu thì đương nhiên là nói thoải mái rồi, chuyện như vậy làm sao có thể ——" cậu nói không được nữa.
"Thôi, tui và cậu không nói cái này nữa, cậu còn chưa trưởng thành mà, tui sợ sẽ làm hư cậu mất."
Trong lòng lại gâu gâu kêu, thật ra là vì cậu không biết làm sao ấy chứ.
"Hay là anh không biết?" Lộ Dương không chờ câu trả lời mà nói: "Đến quán net đi, anh trả tiền, sẽ có tài liệu cho anh học tập đấy."
Tề Trừng: "Không phải cậu bảo rằng không thích đàn ông hả?" Thoạt nhìn còn hiểu biết nhiều hơn cậu luôn.
"Ở quầy rượu trong quán bar Lam Điều kia có rất nhiều tên ngu ngốc đến quấy rối tôi." Lộ Dương đứng lên, ném ly trà sữa rỗng vào thùng rác: "Có đi hay không đây?"
Tề Trừng động lòng vài giây tại chỗ, tuy rằng lý trí cảm thấy mình đang làm hư trẻ vị thành niên nhưng đôi chân lại không nghe lời mà đuổi theo: "Cậu chưa thành niên mà, sao đi vào được?"
"Yên tâm."
(Truyện chỉ được đăng duy nhất trên w.att.pa.d cmj_jinju, vui lòng tôn trọng công sức của tác giả và người edit bằng cách không đọc truyện trên các web khác, làm ơn!!!)
Ra khỏi cửa hàng trà sữa đi hơn một trăm mét là một trường học cấp hai, cổng ngôi trường này giống với trường cấp ba hiện tại của Lộ Dương, đều cũ nát và có cảm giác rất lâu đời.
Lộ Dương đi ở phía trước dẫn đường, đi vào con hẻm nhỏ bên cạnh trường học rồi rẽ mấy vòng, Tề Trừng rẽ nhiều đến mức đầu óc cũng hồ đồ rồi.
"Không sợ tôi bắt cóc anh à?"
"Chúng ta không phải là bạn bè sao?" Tề Trừng nói xong thì quay đầu lại nhìn cuối ngõ, giống như đã lạc đường vậy, đúng là có chút sợ vị trí lúc này, cậu đàng hoàng trịnh trọng nói: "Với cả trên người tui có định vị mà ông xã cài đặt rồi."
Lộ Dương: "Tôi còn tưởng anh là một tên ngốc bạch ngọt chứ, nói dối cũng được nữa à.
Đến rồi này."
"Trên người tui thật sự có định vị đó." Tề Trừng cảm thấy mình bị coi thường.
Lộ Dương: "Anh cho rằng mình là *Teletubbie á hả.
Ông chủ, khởi động máy."
Bao giờ về nhà tui sẽ nói ông xã cài đặt nó!
Anh lớn tức giận.
jpg
Chủ quán là một ông chủ tuổi trung niên, vừa thấy Lộ Dương liền nói một câu ra là tên nhóc nhà cậu sao, cũng không cần chứng minh thư mà trực tiếp mở hai tấm thẻ, Tề Trừng tính tiền hẳn năm mươi, cậu cũng không biết mình muốn coi bao lâu.
Có thể là vì nghỉ đông rồi nên quán net có rất nhiều học sinh, tất cả đều đang chơi game.
"Có phòng riêng không? Nhiều học sinh như vậy mà chúng ta lại coi cái kia thì có chút xấu đó." Tề Trừng vẫn rất lo lắng đến tâm lý sức khỏe của các bạn học sinh.
Cậu là một người của xã hội chính trực.
"Anh tự xem đi, không ai nhìn đâu." Lộ Dương nhấn mạnh.
Đã từng có một vị khách chặn y lại ở ghế dài, bắt y coi một đoạn *canxi rồi sẽ gọi *Royal Salute.
Một chai Royal Salute có thể mang lại cho y đến hai trăm tệ.
(*)Canxi: Gay pỏn:))))
Sau đó, y đã không ăn cơm tối nổi.
Lúc trước Lộ Dương có hơi sợ hãi, sau khi quen biết Tề Trừng thì đã thay đổi một chút, nhưng vẫn không có hứng thú xem canxi.
Hai người kết bạn QQ rồi sau đó Lộ Dương gửi một đường link qua.
"Tự xem đi." Sau đó thì Lộ Dương chơi game của mình.
Tề Trừng nhìn chằm chằm cái link kia một hồi lâu, có chút sốt sắng kiểm tra lại cắm tai nghe xem có hoạt động tốt không, đừng để lúc đó lại phát tiếng ra ngoài, rồi cậu sẽ chết giữa đám học sinh trung học này mất.
Là một bộ phim Nhật Bản rất tươi mới.
Học sinh cấp ba mặc đồng phục, tóc đen, da trắng, mắt to, thoạt nhìn rất ngoan ngoãn và đáng yêu.
Còn nội dung đại khái là vì học sinh cấp ba học quá kém nên bị thầy giáo giữ ở lại phạt học thêm, Tề Trừng nghe không hiểu tiếng Nhật, phía dưới cũng không có phiên dịch nên cậu chỉ có thể nhìn hình mà thôi.
Thầy giáo có chút xấu.
Sau đó...!
Cởi, cởi quần áo,...!Rồi sau đó...!!!!
Tề Trừng che mắt, chỉ là màn hình máy tính vẫn hiện rõ ràng giữa khe hở các ngón tay, lén lén lút lút đưa đầu ra thăm dò, cứ mỗi một phút là cậu lại liếc mắt nhìn về phía cửa quán một cái.
Lộ Dương chơi game bên cạnh:...!
Nhưng bởi vì Tề Trừng không biết phải làm sao cả, cậu thật sự rất muốn thân mật hơn với ông xã nên vẫn kiên trì đỏ mặt coi tiếp.
Mặc dù mặt càng ngày càng đỏ, càng lúc càng xấu hổ, đợi đến lúc hai nhân vật vào việc chính thì cuối cùng Tề Trừng nhịn không nổi nữa nên tắt đi.
Lộ Dương liếc mắt nhìn qua.
Người trước mặt thật không giống như xem phim, cả người như phát sốt vậy.
Y nhìn đến ván game đang đánh được một nửa của mình, tháo tai nghe xuống rồi nói: "Xem xong chưa?"
"Xong rồi."
"Đi thôi, về." Lộ Dương tắt máy.
Tề Trừng run run tay tắt máy.
Hai người đi đến trước quầy tính tiền.
Tề Trừng mờ mịt cầm trong tay một nắm tiền lẻ, đầu vẫn mơ hồ nổ đùng đùng, tất cả đều là nội dung cậu vừa nhìn thấy, một khi thay thế hai nhân vật đó thành cậu và ông xã thì——
A a a a a a.
Không thể nghĩ không thể nghĩ nữa.
Cột não, cột não lại đi Tề Trừng!
Cái tên háo sắc này mau cột não lại đi không cho nghĩ nữa!!!
Lộ Dương:...!
"Trưa nay có ăn bún không?"
Nghe không rõ - Tề Trừng Trừng: "...!Ăn."
Chờ đến được quán bún rồi thì nhóc Đói Cơm mới thức tỉnh đầu óc.
Quán bún này không lớn lắm, chính là kiểu quán thường được mở ngay gần các trường cấp hai và cấp ba.
Bởi vì học sinh đã bước vào kỳ nghỉ đông cho nên trong quán khá văng vẻ, rất ít người.
"Để tui trả." Tề Trừng chủ động trả tiền, cậu tự gọi cho mình một tô bún cho thêm thịt cua, đậu phụ cá và xúc xích."Còn cậu thì sao?"
Lộ Dương nói tôi không thêm.
"Có ăn không được cái gì không?" Tề Trừng nói với ông chủ: "Hai phần giống nhau ạ."
Sau đó hai người ngồi ở một cái bàn nhỏ và chờ đợi.
Mặc dù tay nghề của chú Quyền vô cùng đỉnh nhưng cơm nhà có ngon đến đâu đi nữa thì đôi khi vẫn thèm ăn vài món ăn vặt không sạch sẽ bên ngoài.
Tề Trừng cũng giống vậy.
Trước đây cậu giống như Lộ Dương vậy.
Mì ăn liền là tiện nghi nhất, không cần thêm topping gì nữa cả.
Còn bây giờ thì nói thêm liền thêm, lại còn thêm giúp đồng bọn nhỏ của mình nữa chứ!
Quá đại khí!
"Tôi còn tưởng rằng anh sẽ không thèm ăn."
Tề Trừng biết đối phương đang nhắc đến bộ phim vừa nãy, cậu cố ra vẻ bình tĩnh nói: "Em trai nhỏ, tui biết là cậu muốn nói cám ơn với tui mà, không cần phải ngại ngùng đâu."
Lộ Dương:...!
Đúng là y muốn cám ơn nhưng mà bản thân lại là một người không dễ dàng biểu đạt nên nói một câu cám ơn cũng cảm thấy kỳ quái.
Cũng may là bún đã được mang lên.
Sùng sục sùng sục bốc hơi nóng, Tề Trừng không muốn ăn với cơm nên đưa phần cơm cho Lộ Dương.
Học sinh lớp mười hai mỗi ngày đều phải đi làm thêm, tiêu hao rất nhiều thể lực.
Trước đây cậu học cấp ba hầu như mỗi ngày đều trong tình trạng không đủ ăn.
Bún rất ngon, topping cũng rất nhiều, mùi vị không hình dung ra được nhưng Tề trừng đã ăn sạch sẽ, húp từng ngụm nước dùng.
"Anh thật không giống với mấy công tử bột phú nhị đại kia, rất bình dân giống như lớn lên ở đây vậy." Lộ Dương nói.
Tề Trừng nghe tên nhóc kia nói vậy thì thiếu chút nữa bị làm cho sặc: "Có lẽ là tui thấy ít."
Không phải đâu.
Đây là lần đầu tiên tui trở thành một người giàu có đó.
Sau đó anh đây đã gắng sức đứng lên từ một tên công tử bột!
Cơm nước xong thì bọn họ đi đến nhà hàng Tây nơi Lộ Dương làm việc.
Đi tàu điện ngầm thì đến một trung tâm thương mại, là một nhà hàng cao cấp trong đó.
Tề Trừng biết Lộ Dương đã có sắp xếp xong xuôi thì cũng yên tâm.
"...!Có chuyện gì thì phải gọi điện thoại cho tui, không được sợ phiền phức."
Cậu giúp đỡ Lộ Dương giống như là giúp đỡ chính mình vậy.
Khi bị bạn bè xung quanh cô lập, Tề Trừng cũng muốn có người ở bên cạnh, cho dù không phải giúp cậu mà chỉ cần nói chuyện tâm sự với cậu thôi cũng tốt lắm rồi.
"Anh phải đi về à?" Lộ Dương hỏi.
Ngày mai y mới chính thức đi làm
Tề Trừng thấy tên nhóc trước mặt lại không được tự nhiên, cậu ngượng ngùng mềm lòng do dự nói: "Tui đang muốn mua một vài thứ."
Một dáng vẻ lén lén lút lút.
Lộ Dương phản ứng rất nhanh, lập tức đoán được là cái gì.
"Một mình anh dám vào đó à?"
"Tui là người trưởng thành đã kết hôn rồi thì có gì mà phải sợ chứ." Tề Trừng Trừng nói trông vô cùng leng keng khí phách mạnh mẽ.
Lộ Dương bĩu môi, cuối cùng vẫn đi chung với cậu.
Trong khu mua sắm có một cửa hàng chuyên kinh doanh đồ dùng tình thú.
Bề ngoài cửa hàng được thiết kế rất cao cấp.
Vừa đi ngang qua thì Tề Trừng đã chú ý ngay đến nó, cậu cảm thấy mọi việc hôm nay thật thuận lợi, giống như ông trời đã an bài xong hết thảy để cậu có đủ dũng khí làm cái gì gì đó với ông xã vậy.
Nếu đã như vậy thì không nên phụ lòng ông trời nha.
Câu Cún con cơ trí.
jpg.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook