Hạ Tiểu Hoa! Hình ngươi!” Nhị hào vắt chân ngồi xem tuần san Bát quái.

Nằm chình ình ở trang nhất là hình ảnh ta cùng Thần Tư hôn môi, cực kỳ rõ nét.

Tiêu đề thật mãnh liệt: “Siêu cấp nhà giàu mới nổi Hạ Tiểu Hoa mượn cơ hội thịt bò Á châu siêu cấp tân tinh trước cửa quán bar!”

Kháo! Quả nhiên nên nhắm mắt!

Ta một phen đoạt lấy, nhìn chăm chú: “Cũng không phải chưa hôn qua. Lần trước ở Ô trấn, còn ở trong thuyền ôm hôn đâu!”

Nhị hào cười lạnh một tiếng, quăng một súc vải đến trên người ta.

“Nhà giàu mới nổi mê luyến đại minh tinh, hôn nhân cùng tổng tài Diệp thị có nguy cơ rạn nứt!”

“Cái mông a! Ai mê luyến đại minh tinh?”

Lại đá đến một quyền.

“Chân tướng đích thực đằng sau cuộc hôn nhân tan vỡ. Thần Tư đêm khuya hẹn hò cùng Hạ Tiểu Hoa.”

Thần Tư mang kính râm, trên tay cầm bát mỳ đứng đợi thang máy.

“Ha ha ha! Xứng đáng! Hắn quá dọa người rồi!” Ta vui sướng khi người gặp nạn.

Tiếp tục đá đến một quyền.

“Phân tích trọng điểm, nhà thiết kế Hạ Tiểu Hoa, fan giả nhưng thịt bò là thật!”

Trên trang báo là dòng chữ thật lớn: “Tôi biết, tôi biết, cô đã yêu tôi thật lâu, thật lâu——— Á châu siêu cấp tân tinh tự mình nói ra tình cảm!”

“…” Hả hê khi người gặp họa của ta đang dần dần bé lại.

“Hạ Tiểu Hoa, đấy vẫn còn tốt chán!” Nhị hào liều mạng trở mình lật các loại tuần san bát quái.

“Bản này, nói ngươi vì muốn tiếp cận Thần Tư nên đi cửa sau, liều chết cố gắng trở thành nhà tạo hình của công ty giải trí M!”

“Bản này, nói ngươi cùng Diệp tam công tử, tướng mạo không hợp, tâm tính cũng không thông, ly hôn chỉ là vấn đề thời gian!”

“Bản này, nói ngươi cưỡng bức Thần Tư gặp gỡ!”

“Còn có, bản này, bản này, bản này nữa!” Nhị hào buông tay.

“Hạ Tiểu Hoa, tất cả tuần san bát quái trên cả nước đều đăng tin về ngươi! Chúc mừng! Ngươi quá nổi tiếng rồi!”

“…” Ta vuốt đầu: “Vụ tai tiếng lần trước của ta cùng với Thần Tư cũng cùng một dạng a, vì sao lần này lại nháo lớn như vậy?”

Thần Tư được người ta trọng vọng đến trình độ này?

“Hạ Tiểu Hoa!” Nhị hào tung chưởng đánh ta bay xa đến tận ba thước: “Cũng không ngẫm lại xem lúc đó có ai đứng đằng sau phong tỏa tin tức cho ngươi? Nếu không có Diệp Hy đi sau mông ngươi mà thu dọn tàn cuộc, chỉ bằng cái dạng đức hạnh này của ngươi, đã sớm tai tiếng muốn chết rồi, đâu chỉ có mấy bài báo lá cải lung tung như lần trước nữa!”

“…” Thì ra là thế.

Bởi vì có niềm vui mới cho nên không muốn nhúng tay nữa, Hạ Tiểu Hoa không thể làm gì khác hơn là tự sinh tự diệt.

“Ngươi đừng không thừa nhận! Hạ Tiểu Hoa, giang hồ đồn rằng Diệp Hy thuê hẳn ba trợ lý tư nhân cao cấp chuyên để xử lý chuyện của ngươi, là thật đó!”

“Hạ Tiểu Hoa! Mấy ngày nữa ngươi đừng có bước chân ra khỏi cửa, cứ trốn tạm trong cái tổ chim nhà ngươi mà tránh qua lần này đã! Con bà nó, Nhất hào các nàng cùng với ta, điện thoại đã bị nhóm ký giả gọi cho muốn nổ tung rồi đây! Ngươi nhớ kỹ cho ta, vô luận có người hỏi ngươi cái gì, ngươi cũng nhất định không được hé miệng! Chuyện còn lại, để chúng ta xử lý!”

“A…”

Ta vừa mới đáp ứng, bỗng nhiên trông thấy một con dơi già vọt tới trước mắt: “Hạ Tiểu Hoa!”

Ngay trước mặt ta hắn “đông” một tiếng quỳ xuống, khấu đầu ba cái: “Van cầu cô! Mở cuộc họp báo giải thích đi!”

Ta lại càng hoảng sợ, cố gắng nhìn kỹ con dơi già toàn thân trùm một màu đen này là ai. Cho đến khi hắn nhấc mặt lên mới lờ mờ nhìn ra thân phận: “Ai, anh không phải là tên quản lý ẻo lả của Thần Tư sao?”

Trong nháy mắt, dơi già chảy ra mấy dòng lệ nóng hổi: “Đúng, đúng, đúng, tôi ẻo lả, tôi chết tiệt, tôi không tốt được như Thần Tư! Ngàn sai vạn sai đều là lỗi của tôi! Hạ Tiểu Hoa, xin cô thương xót, mở cuộc họp báo làm sáng tỏ chuyện này đi!”

“Không mở! Bằng gì bắt Hạ Tiểu Hoa nhà ta mở?” Nhị hào nói rất hùng hồn.

“Thần Tư có lỗi gì a? Đại minh tinh phúc khí hồng thấu tận trời, van cầu cô buông tha hắn a! Chuyện lần này ảnh xấu đến tiền đồ của anh ấy, ngay cả đạo diễn quốc tế cũng sắp không chịu nổi nữa rồi! nếu như còn tiếp tục thì ngay cả đường sống cũng không có a!”

“Hạ Tiểu Hoa cũng không thể mở họp báo!” Nhị hào vỗ bàn: “Nàng tuy rằng rất thô tục, rất khoa trương, rất não tàn, nhưng vô luận thế nào cũng là nữ chủ nhân của Diệp thị. Loại trách nhiệm khiến vạn người quở trách này, anh tự đi mà gánh!”

Dơi già khóc càng phát ra đau khổ.

Điện thoại di động trong túi lại rung.

Ta tiếp đứng lên, lại là thanh âm tứ bình bát ổn: “Hạ tiểu thư, Diệp tiên sinh muốn gặp ngài, mời ngài lập tức đến phòng làm việc của Diệp tiên sinh một chuyến!”

Diệp Hy, đã trở về.

Khả Nhạc, thế nhưng không có về nhà.

Gọi đến dứt khoát như vậy.

Cuối cùng thì vẫn phải đối mặt.

“Hạ tiểu thư?”

“Được. Tôi đã biết!” Ta ngắt điện thoại, bước ra ngoài.

Con dơi già kia tiếp tục ở đằng sau khóc thét: “Hạ Tiểu Hoa! Tôi cho cô hai giờ suy nghĩ! Cô không ra, tôi sẽ khiến Thần Tư tự mình mở họp báo! Tôi sẽ lập tức mở! Truyền hình trực tiếp! Đến lúc đó nội dung không như ý, cô đừng trách tôi thủ đoạn quá độc ác!”

“Tam hào, Ngũ hào, gọi bảo an, ném tên bệnh ẻo lả này ra ngoài cho tôi!” Thanh âm Nhị hào.



Tầng thượng của cao ốc là nơi tốt nhất để quan sát, chỉ cần lên thang máy, cho dù cao tới đâu cũng lập tức có thể đi đến.

Thời điểm thang máy dừng ở tầng 39, cô thư ký xinh đẹp đứng đó dường như đã đợi rất lâu rồi.

“Hạ tiểu thư, Diệp tiên sinh đang đợi ngài!” Thay ta mở ta cửa lớn phòng làm việc của Diệp Hy.

Ta xông tới trước nữ thứ ký, dùng sức đẩy cửa: “Diệp Hy! Có rắm mau phóng!”

“Hạ tiểu thư!” Nữ thư ký như hoa như ngọc vừa muốn đứng lên ngăn cản, cửa lại bị một lực lớn đóng lại.

Đều không phải do ta làm.

Ta mở mắt nhìn trừng trừng nữ thư ký bi ai biến mất sau cánh cửa, lui cái cổ quay lại đối mặt với Diệp Hy vừa đóng sập cửa, đang nghiêng đầu trừng mắt nhìn ta.

“Hạ Tiểu Hoa, giải thích!” Diệp Hy chỉ vào trên bàn làm việc của hắn, chiếm hơn phân nửa là các loại tuần san bát quái.

“Ơ! Diệp Hy, anh cũng thích xem tuần san bát quái?” Ta ngẩng đầu, liều mạng nhìn chăm chú trần nhà.

“Hạ Tiểu Hoa!” Một chưởng đẩy ta ép sát lên cánh cửa.

“…” Tại Singapore, người bị phóng viên chụp được vô số ảnh, rõ ràng không phải là ta.

Không chỉ có không phải là ta, ta thậm chí ngay cả hỏi, đều là không có nói đến.

Ta ngẩng cao đầu, không hé răng.

Diệp Hy hừ lớn tiếng: “Hạ Tiểu Hoa, hiện giờ ngay cả giải thích đều không cần thiết?”

Diệp Hy sải bước đi đến, làm ta càng ngày càng dán sát vào ván cửa.

Diệp Hy ở khoảng cách quá gần, gần đến nỗi ta có thể nghe thấy được cả tiếng hít thở của hắn: “Hạ Tiểu Hoa, đêm hôm đó, em đang đợi ai? Em nằm trên giường đói bụng chờ người, là ai?”

“…”

Diệp Hy híp lại cặp mắt xinh đẹp: “Bằng bất cứ giá nào muốn ly hôn, vì ai?” Lại tiến gần thêm một tấc.

“…”

“Khẩn cấp đem tôi tặng cho người khác, vì ai?” Hô hấp nóng rực.

Không thể lại gần thêm nữa.

“Tránh ra!” Ta dùng sức đẩy Diệp Hy.

Diệp Hy không hề động đẩy, tùy ý cho ta muốn đẩy thế nào cũng không nhúc nhích.

“Không muốn trả lời? Hạ Tiểu Hoa, cho dù em không nói, tôi cũng biết được!” Tiếng hít thở vừa dứt, môi của Diệp Hy, cơ hồ đã muốn dán tại môi ta.

“Anh cho em cơ hội cuối cùng, Hạ Tiểu Hoa, thu hồi nhưng lời em đã nói. Hạ Tiểu Hoa, em vẫn muốn anh…”

Diệp Hy cúi đầu, muốn hôn lên.

Ta nghiêng mặt đi, tránh được.

“Diệp Hy, tôi không cần anh. Tôi muốn ly hôn!”

“Hạ Tiểu Hoa!” Diệp Hy tức giận, thanh âm rất thấp đến nỗi gần như không nghe thấy, lại một phen đẩy ta ra.

“Em đã nói, em yêu anh. Rất lâu, rất lâu trước kia, đã nói qua!”

Ta lùi ra xa vài bước, đứng vững vàng, không hề động: “Diệp Hy, tôi thật sự, không hề yêu anh!”

Diệp Hy cắn chặt môi.

“Hạ Tiểu Hoa! Câm miệng!”

“Diệp Hy, ly hôn đi!” Ta không có câm miệng, ngược lại nói càng lưu loát.

Diệp Hy buông lỏng môi, nhìn chằm chằm ta. Một lúc lâu sau, đột nhiên cong khóe miệng, cười đến kiêu ngạo.

“Hạ Tiểu Hoa, em nghĩ rằng anh không dám sao? Không thương sẽ không yêu! Không phải chỉ là ly hôn sao, ký đi!”

Vài bước vọt tới trước bàn làm việc, cầm lấy đơn ly hôn.

“Hạ Tiểu Hoa! Ly hôn, là do em yêu cầu! Em yên tâm, một phân tiền anh cũng sẽ không lưu cho em! Anh nhất định, tính toán chi ly thật rõ ràng!” Tươi cười của Diệp Hy càng sâu, khuôn mặt anh tuấn, quang hoa tỏa ra bốn phía.

“Hạ Tiểu Hoa, túi xách, phòng ở, xe… Hết thảy, đừng nghĩ lại có được!”

Diệp Hy cúi đầu, tự mình ký thật nhanh.

“Từ nay về sau, Hạ Tiểu Hoa, em đừng hối hận!” Vung bút trong tay, động tác lưu sướng.

“Được!” Ta gật gật đầu, túm lấy giấy ly hôn.

Diệp Hy nhìn chằm chằm ta, ngạo khí phi thường: “Hạ Tiểu Hoa, em tốt nhất nên nhìn cho rõ ràng, ký tên, em liền hai bàn tay trắng!”

Ta nhặt lên chiếc bút Diệp Hy vừa ném đi, trở mình cầm giấy ly hôn, cũng không thèm nhìn tới, một bút một chữ, thật sự ký tên vào.

Không sao cả, Diệp Hy. Buông tha cho anh, Hạ Tiểu Hoa lại chỉ còn mình Hạ Tiểu Hoa mà thôi.

Diệp Hy vỗ thật mạnh lên bàn làm việc.

“Hạ Tiểu Hoa! Em ký đi! Cứ việc ký! Anh liền giải tán phòng làm việc!”

“Được!”

Chữ ký viết được tốt lắm, ba chữ Hạ Tiểu Hoa đoan đoan chính chính, có vẻ cô độc đến dáng thương.

Phía sau chữ ký, ta vẽ một đóa hoa nhỏ.

Như vậy, sẽ không cô đơn.

Ta nhìn chữ ký vừa viết, cao hứng nở nụ cười, thật cẩn thận gấp lại giấy ly hôn, ôm vào trong ngực.

“Diệp Hy, chúc anh hạnh phúc!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương