“Hạ Tiểu Hoa! Ngươi lập tức cút đến phòng làm việc cho ta!” Thanh âm Nhị hào, dù không bật loa ngoài cũng làm cho bà lão dưới lầu một phen kinh hách.

Ta vắt chân, vừa ăn bữa sáng Khả Nhạc mua cho ta, vừa xem tin tức giải trí: “Nhị hào, quên nói cho ngươi, ta từ chức ha, phòng làm việc từ bây giờ thống nhất là do Diệp Hy quản!”

Thần Tư đến Hàng Châu, cùng nữ nhân vật chính du hồ bị người ta chụp rõ như ban ngày, lại còn đứng trước máy quay ra vẻ đạo mạo nói: “Quản lý có đi theo, chỉ là máy ảnh vừa vặn không chụp tới!”

Ta một bên cắn bánh quẩy, một bên hừ hừ nói: “Lừa cụ già à? Diễm phúc cũng quá tốt đi!”

Nữ nhân vật chính kia không phải là mạng sống của Bốn mắt sao, thực sự là bi phẫn nha!

“Ai lừa bà già nhà ngươi? Hạ Tiểu Hoa, xem TV! Phòng làm việc sắp đóng cửa rồi!”

Ta giơ bát, ném thìa đi, trực tiếp uống sữa đậu nành: “Ngươi cũng lừa ai đâu? Diệp Hy là người có tiền nhất nhì thành phố đấy!”

Trong điện thoại một trận tạp âm, đổi người sang Nhất hào: “Hạ! Tiểu! Hoa! Thế giới này còn chỗ cho người sống không? Bà nó chứ đi theo Hạ Tiểu Hoa tất cả đều thất nghiệp! Trên đời này còn cho người ta an tâm công tác sao?!”

“?!” Ta giơ điện thoại, lại một trận tạp âm.

“Hạ Tiểu Hoa! Ta cho ngươi 15 phút! Ngươi nếu không đến phòng làm việc, ta đem đứa bạn mặc đồ thể thao đi cửa sau cùng với một đống vàng thỏi của ngươi tất cả đều quăng ra cửa sổ!” Ngũ hào khàn cả giọng.

Kháo! Khả Nhạc cùng vàng thỏi!

Ta ném cái bát đang uống hăng say ra, rút ra hai tờ tiền mừng tuổi Khả Nhạc vẫn giấu dưới ghế sopha, nhanh chóng chạy ra cửa.

Vừa mới đến cửa phòng làm việc liền thấy Ngũ hào tay phải túm Khả Nhạc, tay trái cầm vàng thỏi, đứng bên cửa sổ lắc lư: “TMD, lão nương tân tân khổ khổ mười năm, chết sống chịu đựng bị đồng nghiệp hành hạ, tàn phá, đá nước mũi vô cùng nhục nhã, ăn hương uống lạt đi theo Hạ Tiểu Hoa, hiện tại cư nhiên lại bị vứt bỏ! Hiện tại ta rất khó chịu! Lão nương phải diệt vận động phục của ngươi!”

Khả Nhạc cứ vậy thuận thế hướng cửa sổ lao ra bất cứ lúc nào.

Ta ngóng cổ hướng ra ngoài cửa sổ nhìn gió bắc vù vù mà đầu đầy mồ hôi mẹ mồ hôi con, Ngũ hào, đây chính là tầng 19 nha!

“Ngũ hào! Buông vũ khí!” Ta ồn ào đi lên.

Ngũ hào nhìn ta, túm Khả Nhạc chuyển hướng, toàn bộ thân mình Khả Nhạc hướng ta bay tới.

Ta sợ tới mức nhanh như cắt ngồi xổm xuống dưới gầm bàn, trơ mắt nhìn Khả Nhạc bay qua đỉnh đầu, nện trên người đại thẩm dọn vệ sinh vừa đến xem náo nhiệt.

Ta nhảy dựng lên, nói rất rõ ràng: “Đại thẩm! Bác cứ yên tâm, bác tìm tập đoàn Diệp thị xin phí bồi thường tai nạn lao động đi, đảm bảo vừa lòng!”

Ngũ hào một phen vung ba lô vàng thỏi, túm lấy ta: “Ngươi, theo ta vào phòng họp!”

Khả Nhạc lập tức đi sát theo sau hộ pháp.

Ngũ hào vừa quay đầu lại: “Cô!”, ngón trỏ chỉ vào Khả Nhạc: “Đi pha trà! Mỗi người trong phòng họp phải có một tách!”

Khả Nhạc liều mạng gật đầu, sống chết hướng phòng trà nước chạy đến!

Ta bị Ngũ hào túm áo, một đường tiến vào phòng họp.

Hội nghị trong phòng có thể sánh ngang cùng náo nhiệt bên ngoài, Nhất hào đến Bát hào, xếp nghiêm chỉnh thành hàng, trong tay mỗi người đều ôm một xấp văn kiện, khoa trương mà rơi mỳ sợi lệ.

Có người tự đấm ngực, cũng có người đấm ngực người khác.

“Văn kiện quỷ gì, ghen tị tiền lương cao muốn sa thải ta!”

Ta vụng trộm nhìn xuống.

Đoan đoan chính chính ngồi tại vị trí chủ vị bên trên, phía sau một loạt mấy tên cao to mặc tây trang đen ngóm vây quanh, làm thành một thế chúng tinh củng nguyệt, không phải Diệp Hy còn có thể là ai?

Ta vững vàng tiến lên, vỗ bàn hội nghị.

“Ba!” Tiếng vỗ thật lớn, so với ta còn vang dội hơn.

“Hạ Tiểu Hoa! Ai cho phép em mặc đồ này!” Diệp Hy dữ tợn nghiêm mặt, không ngừng cố gắng vỗ, “Ba!”, một lần lại một lần.

Ta cúi người xem xét bộ quần áo thể thao trên người.

A! Quần áo của ta toàn bộ đều đưa cho Khả Nhạc giặt sạch, bộ này là ta đòi sống đòi chết nàng mới đưa cho ta mượn một ngày, một ngày mà thôi, bây giờ đã muốn lập tức phải trả lại.

“Thay đi! Khó coi! Tuyệt đối không thích hợp!” Diệp Hy tiếp tục vỗ bàn, sắc mặt càng phát ra dữ tợn.

Ta trở mình xem thường, lửa giận sôi trào! Lão nương thích thì mặc đấy, dù có là quần áo của người trong lòng ngươi thì có làm sao?

Ta không quan tâm, nhìn chằm chằm một gã trợ lý mặc tây trang đắt tiền đứng phía sau: “Trợ lý Quân, tập đoàn Diệp thị gần đây không có việc gì làm sao? Tổng tài các anh rảnh rỗi đến phòng làm việc tôi diễn kịch, còn quản tôi mặc gì sao? Người ta tốt xấu cũng là tổng tài, anh cũng phải cấp cho hắn điểm mặt mũi, chuyện này không tự mình sắp xếp được sao?”

Sắc mặt trợ lý so với Diệp Hy còn dữ tợn hơn: “Hạ tiểu thư, Diệp tiên sinh còn 51 văn kiện, 3 hạng mục đầu tư lớn, 12 hai cuộc gặp quốc tế trọng yếu, Đỗ thống đốc còn phải chờ ngài ấy sắp xếp được thời gian!”

Sắc mặt Diệp Hy đã không thể nhìn.

Ta nhún vai: “Nghe thấy không Diệp tiên sinh? Không có việc gì đừng khi dễ trợ lý của tôi, ngài cứ làm ciệc của ngài đi thôi!”

“Đúng vậy! Đường đường tổng tài, bận việc cũng muốn chết còn đòi quản cái chuyện lông gà vỏ tỏi này!”

“Đầu óc đúng là có vấn đề!”

“Sớm nói Diệp tam công tử nhân phẩm không tốt!”

Sau mông ta là âm thanh oán giận không ngớt của đám trợ lý.

Tiếng lòng quần chúng a!

Ta liều mạng gật đầu, từ trong túi sờ soạng lấy ra một tờ giấy, đưa đến trước mặt Diệp Hy: “Đơn từ chức! Thủ tục đã hoàn thành xong, từ hôm nay trở đi, tôi cùng phòng làm việc không có bất cứ quan hệ lông chim nào. Ngài làm việc của ngài đi thôi, đừng khi dễ công nhân tìm vui!”

Diệp Hy tiếp nhận đơn từ chức, cũng không nhìn tới, nắm chặt lại thành một mảnh: “Hạ Tiểu Hoa, thật đáng tiếc, em không đi được!” Khóe môi hiện lên một chút tươi cười giảo hoạt.

“Dựa vào cái gì? Lão nương cao hứng thì đi, anh quản được sao?” Đột nhiên có loại dự cảm xấu.

“Sao? Anh không quản được?” Diệp Hy cười đến càng làm cho người ta giận sôi, hướng về phía sau, phất tay.

Lập tức đi lên là một vị tây trang khác, giơ lên một xấp văn kiện: “Hạ tiểu thư, Diệp tiên sinh tiếp quản phòng làm việc, trước mắt tình toán tài sản cần đưa vào hoạt động. Phòng làm việc nằm ở vị trí hoàng kim trung tâm, là một trong những nơi tốt nhất của Diệp thị, tất cả có 563 công nhân, trong đó tiền lương cho công nhân thấp nhất cũng đã vượt sáu lần giá thị trường, buôn bán lại không khống chế được phí tổn. Ngày hiện nay có tám trợ lý, đãi ngộ có thể sánh bằng CEO quốc tế. Phòng làm việc đưa vào trạng thái hoạt động, nghiêm trọng không phù hợp hạch toán kinh tế, phải sa thải bớt!”

Ta nghe mà không hiểu ra sao, quay đầu hỏi Nhất hào đến Bát hào: “Ý tứ hắn là phòng làm việc vủa chúng ta hoạt động tốn rất nhiều tiền?”

Nhị hào trở mình xem thường: “Vô nghĩa! Hạ Tiểu Hoa!”

“Ta quanh năm suốt tháng, công tác không ngừng nghỉ a?” Rõ ràng bề bộn nhiều việc.

“Hạ tiểu thư, công sức của ngài cũng không gánh nổi mỗi vị trợ lý một cái BMW, công nhân mỗi người đều mặc đồng phục đỏ cao cấp, mỗi văn phòng đều có một toilet, hàng năm hai mùa hạ thu đều tổ chức du lịch cho toàn thể công nhân, nhà máy, cửa hàng tài trợ cung cấp phục sức đều đưa cho đại thẩm dọn vệ sinh mang về nhà, còn có, còn có…”

Vị tây trang càng nói càng hăng say, ta một đầu đầy hắc tuyến: “Phòng làm việc, thật sự phải đóng cửa?”

Ta không có tiền a, không có cả tài khoản tư nhân.

Tám trợ lý trong nháy mắt lại tuôn mỳ sợi lệ.

Ngũ hào sưu một chút đứng lên: “MD! Hạ Tiểu Hoa! Giải quyết! Giải quyết không được đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt đem cái vận động phục kia tiêu diệt!”

Ta ngẩng đầu nhìn Diệp Hy.

Diệp Hy tựa hồ như là tâm tình có chút dãn ra, ngồi trên ghế da, tay gõ mặt bàn: “Hạ Tiểu Hoa, anh cho em hai lựa chọn.”

“Hoặc là… anh sao các nàng thành cá mực…”, một tay chỉ vào Nhất hào đến Bát hào, đổi lấy tiếng khóc vang một mảnh.

“Hoặc là…”

Cửa bị gõ hai tiếng, Khả Nhạc bưng trà, run rẩy đi đến: “Diệp… Diệp tiên sinh uống trà.”

Cái chén đầy lá trà, không chút do dự nhét vào trong tay Diệp Hy.

Chuyển thân, còn vô cùng thành thực mà cấp cho mỗi vị tây trang sau mông Diệp Hy mỗi người một ly.

Diệp Hy nhìn chằm chằm Khả Nhạc, đôi mắt nhỏ thần không hề chớp động.

“Đồng phục đỏ?” Vị tây trang giơ lên cái chén, hùng hục hùng hục uống trà, chưa kịp nuốt xuống đã hướng về phía Khả Nhạc phun nước.

Diệp Hy một phen túm lấy Khả Nhạc đẩy ra sau, vừa vặn bị phun trúng nước.

“Diệp tiên sinh, ngài không có việc gì chứ?”

Diệp Hy cau mày, cúi đầu: “Không sao chứ?”

Khả Nhạc vỗ vỗ ngực, kinh hồn chưa định: “Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật! Diệp tiên sinh.. cám ơn a!”

“Không có hoặc là, Diệp Hy, hoặc là ngươi sao Khả Nhạc thành cá mực, giải tán phòng làm việc đi!” Ta kêu vang dội, mạnh đến đáng khinh.

Trơ mắt nhìn biểu tình bình tĩnh của Diệp Hy.

Khả Nhạc trừng lớn mắt: “Hạ Tiểu Hoa!”

Nhất hào đến Bát hào trừng lớn mắt: “Hạ Tiểu Hoa!”

Duy nhất Diệp Hy, mị mắt: “Hạ Tiểu Hoa?”

Ta kiêu ngạo mà cười, cười đến lớn tiếng.

“Anh cho là, tôi không dám?”

Diệp Hy quay đầu, nhìn chằm chằm vị tây trang vừa phun nước: “Hết thảy đuổi việc! Phòng làm việc, bắt đầu từ bây giờ, một người cũng không giữ lại! Thông cáo toàn bộ đi! Ai muốn ở lại đi gặp Hạ Tiểu Hoa!”

Vị tây trang nọ cúi đầu, túm bút viết, liều mạng ghi lại.

“Diệp Hy! Anh quá ngây thơ!” Ta rống so với cười còn lớn tiếng hơn.

“Hạ Tiểu Hoa! Ngươi càng ngây thơ!” Nhất hào đến Bát hào rống còn to hơn cả ta.

Diệp Hy cư nhiên giơ cái chén đầy lá trà, nuốt một ngụm: “Hạ Tiểu Hoa, anh vui!”

Ta ngao một tiếng muốn đi lên đánh Diệp Hy.

Bị Nhất hào đến Bát hào một phen túm lại, đặt ở trên bàn.

Nhất hào vẻ mặt tươi cười: “Diệp tiên sinh, đầu óc Hạ Tiểu Hoa nhiều lúc không tốt, ngài vừa rồi còn muốn nói thêm gì nữa? Không ngại lặp lại lần nữa a!”

Diệp Hy nhìn chằm chằm ta, cười đến làm cho người ta ganh tị: “Hạ Tiểu Hoa, đừng nói anh không cho em cơ hội.”

Khoát tay, hé ra một tập văn kiện.

“Ký tên, anh giữ phòng làm việc, hết thảy đãi ngộ đều không thay đổi, em, tiếp tục ở lại làm việc cho anh! Thế nào cũng không được đi!”

Ta nghiến răng nghiến lợi.

“Lão nương không ký! Mặc kệ anh thích làm gì thì làm, lão nương muốn từ chức!”

“Vậy sao?” Diệp Hy gật gật đầu, hướng phía mấy vị tây trang nháy mắt.

“Diệp tiên sinh, bồi thường đuổi việc công nhân, hai ngày có thể hoàn thành. Trước bắt đầu từ tầng cao nhất!”

Nhất hào nắm chặt cánh tay ta, Bát hào ngồi trên người ta.

Ngũ hào giơ lên cây bút: “Muốn ngực bị đòi mạng?”

Khả Nhạc đứng bên cạnh, lấy khăn tay cho ta lau mồ hôi: “Hạ Tiểu Hoa, không có ngực thực sự không đẹp mặt đâu!”

“…”

Nhị hào cười tủm tỉm, đưa bút đến tay ta: “Ký tên đi!”

Diệp Hy cảm thấy rất mỹ mãn, nhìn mấy tên mặc tây trang kia như nhìn bảo bối: “Hạ Tiểu Hoa, em nên ngoan ngoãn làm trâu làm ngựa, từ nay về sau, em do anh chỉ huy!” Lại uống một ngụm trà nữa.

Kháo! Không cho mặc áo dài đỏ là sao?

Thay đổi người pha trà, cái thể loại gì đây?

Ta nghiêng đầu, không hé răng.

“Mấy người…” Diệp Hy hướng mắt nhìn về phía Nhất hào đến Bát hào: “Tự giải quyết, bằng không, nộp đơn xin từ chức, miễn cho tôi phải nhúng tay!”

“Vâng, Diệp tiên sinh!” 1-8 hào nghĩa vô phản cố.

“Em!” Diệp Hy chỉ về phía Khả Nhạc: “Về sau nếu dám cho Hạ Tiểu Hoa mượn trang phục, khấu trừ tiền lương!”

“Không phải em cho mượn, cô ấy… tự lấy!” Lại thêm một người nữa nghĩa vô phản cố, gia nhập đội ngũ phản chiến.

Bạo động của quần chúng nhân dân đã bị hoàn toàn trấn áp, thu phục dân tâm, đại tổng tài bận rộn cần phải trở về.

Diệp Hy đứng lên, dẫn một đám tây trang đi tới cửa, dừng lại, giống như lão bản tốt bụng ưu đãi công nhân: “Hạ Tiểu Hoa, em tốt xấu cũng coi như tầng lớp lãnh đạo của Diệp thị, cho em mua xe!”

Kháo! Ai hiếm lạ gì! Ta khinh thường hừ mũi, lại đột nhiên nhớ tới: “Kia, tôi muốn xe màu bạc có hoa lửa…”

“Mercedes-Benz màu bạc hoa lửa kia không được!” Diệp Hy nói rõ ràng.

“Thời gian trước, Lưu quản gia nói vừa nhận được một chiếc xe máy Honda, em, lấy cái đó dùng đi!” Ánh mắt Diệp Hy nhẹ nhàng lướt qua người ta, đặc biệt khinh thường: “Vừa vặn xứng với tính tình ‘keo kiệt’ của em hôm nay!”

Ta cắn cái miệng nhỏ nhắn, hàm chứa nước mắt, một phen đẩy ra Diệp Hy, túm lấy vàng thỏi, “Oa”—- một tiếng, chạy vội ra ngoài, nước mắt không ngừng tuôn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương