Ông Xã Đáng Sợ Quá Đi!
-
Chương 3
Trạch Dương bước tới gần Bạch Diêm An trợn tròn mắt nhìn anh lùi lại phía sau.
"Tại sao không để bác sĩ khám?"
Bạch Diêm An sợ hãi lùi lại phía sau liền bị ngã lộn nhào xuống đất. Trạch Dương đi vòng sang bên cạnh thấy cô sợ mình như vậy anh không bước tới nữa mà rời đi. Tiểu Bát lại vội vàng chạy vào.
"Phu nhân, phu nhân, để em đỡ phu nhân."- Tiểu Bát đỡ cô ngồi trên giường.
Sau đó một y tá đã vào cùng Tiểu Bát xem vết thương ở ngực cô. Y tá cẩn thận chỉ bảo Tiểu Bát cách băng bó lại vết thương cho cô. Bác sĩ Trần bên ngoài kê cho cô một đơn thuốc an thần dặn dò Tiểu Bát vài điều rồi cùng y tá rời đi.
Bạch Diêm An ăn chút đồ uống thuốc xong trìm vào giấc Trạch Dương mới từ ngoài bước vào.
"Thiêu gia."
"Cô về nghỉ ngơi đi!"
"Còn phu nhân."
"Để đó cho tôi."
"Dạ."- Tiểu Bát rời đi.
Anh tiến tới kéo bên chăn nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh cô. Trời chưa sáng anh đã rời đi.
\~\~\~\~\~\~\~10 ngày sau\~\~\~\~\~\~
Từ ngày hôm đó cô không có gặp anh lần nào nữa. Ngoài Tiểu Bát vẫn luôn chăm sóc cô người làm rất ít tiếp xúc với cô. Sau mười ngày ở trong phòng cuối cùng dưới sự giám sát của Tiểu Bát cô cũng được ra ngoài vườn hoa uống trà chiều.
"Phu nhân có người tới gặp người."
"Gặp ta ai vậy?"- Bạch Diêm An còn đang nghi ngờ thì giọng nói vang lên.
" Thật tốt phu nhân đã khoẻ lại, tối đó tôi thực sự đã rất sợ."- Cô gái mái tóc đen dài khuôn mặt xinh đẹp xuất hiện trước mặt cô.
Bạch Diêm An nhớ ra là cô gái cùng anh ở vũ hội đêm đó.
"Trạch phu nhân tôi tự giới thiệu chút! Tôi là Lam Tiểu Ly là bác sĩ tâm lý của chồng phu nhân. Tôi rất vinh hạnh có thể phục vụ hai người."
"Bác sĩ tâm lý."
"Phu nhân xin cô đừng quá xúc động bệnh chồng cô chỉ là dối loạn cảm xúc không đáng lo ngại. Hơi khác với người bệnh khác là không kiểm soát được cảm xúc thì ngài ấy không thể hiện được cảm xúc bản thân. Ngài ấy đã nói tôi rằng ngài ấy không biết đối mặt phu nhân của mình như thế nào nên hôm nay tôi mới tới đây. Mong phu nhân có thể giúp tôi một tay."
Bạch Diêm An mặc dù rất bất ngờ thông tin cô vừa nhận được nhưng mà như vậy thì đã sao cô chả là gì của anh thì giúp thế nào được cơ cứ!
"Xin lỗi tôi.."
"Có lẽ phu nhân không biết khi cô ngã xuống ngài ấy đã chau mày một cái."- Lam Tiểu Ly cướp lời của cô. Đối người khác có lẽ điều này không quan trọng nhưng với một bác sĩ như cô đó điều rất đáng chú trọng.
"Phu nhân tôi nghĩ cô đang hiểu nhầm với tôi trước ngày vũ hội ngài ấy đã tới vào nói rằng ngài ấy muốn đón phu nhân của mình về thành phố nhưng lại không biết hiểu đạt sao lên tôi mới cùng về với ngài ấy. Cho dù phu nhân có tin hay không thì cô rất quan trọng với ngài ấy. Tôi mong cô có thể suy nghĩ lại đây là danh thiếp của tôi. Giờ tôi xin phép."- Lam Tiểu Ly không cho cô cơ hội mở lời đã tời đi.
Cô trầm tư rất lâu câu nói của Lam Tiểu Ly luôn vang trong đầu cô. Cô quan trọng với anh sao có thể thật nực cười làm sao. Một người chồng hai năm chưa từng ngủ vợ mình nói rằng rất vợ mình rất quan trọng thật vô lý.
"Phu nhân thật ra thiếu gia rất quan tâm cô trước đây rất ít khi thiếu gia về đây từ ngày cô đến đây thiếu gia luôn về nhà ngủ với cô chẳng qua là cô uống thuốc an thần mới không biết thôi!"- Tiểu Bát đứng bên cạnh dè dặt nói.
"Thuốc an thần."-Bạch Diêm An từ bất ngờ này đến bất ngờ khác cô cảm thấy thật khó thở.
"Phu nhân cô làm sao vậy là em nhiều chuyện phu nhân cô trách phạt em đi."- Tiểu Bát trở lên hoảng loạn.
"Ta không sao ta muốn về phòng nghỉ."-Bạch Diễm An nắm tay Tiểu Bát.
Đêm đó cô đã dấu Tiểu Bát không uống thuốc đợi khi Tiểu Bát rời đi chưa tới ba mươi phút sau quả thực Trạch Dương đã vào phòng cô. Anh nhẹ nhàng nằm lên giường trái tim cô bỗng chốc loạn nhịp hơi thở cũng trở lên gấp gáp. Cô chỉ mới xoay người đã chạm vào ngực anh cơ thể bất giác rung lên bần bật. Cho dù cô có cố giữa cơ thể mình bình tĩnh thế nào cũng không được. Đã ba mươi phút trôi qua cơ thể cô vẫn không ngừng rung rẩy, Bạch Diêm An ngước mắt lên thấy đôi mắt anh nhìn mình.
"Sao lại bỏ thuốc không uống? Em sợ tôi đến vậy sao?"
Bạch Diêm An cúi đầu không đáp trả.
"Em ngủ đi tôi sẽ sang phòng khác."- Trạch Dương muốn rời đi thì bị cô giữ lấy vạt áo khó khăn lắm cô mới có thể chung giường với chồng mình.
Trạch Dương nhìn cô khuôn mặt không chút biểu cảm.
"Thuốc của em đâu."
Cô lấy ở dưới gối ra cho anh xem . Trạch Dương lấy cho cô cốc nước ấm thái độ anh rõ rằng bảo cô hãy uốn thuốc đi. Bạch Diêm An ngoan ngoãn nghe lời nhưng tay cô không buông vạt áo của anh. Trạch Dương trở về giường ôm lấy cơ thể rung rẩy của cô. Rất nhanh thuốc có tác dụng cô ngoan ngoãn ngủ trong lòng của anh.
"Tại sao không để bác sĩ khám?"
Bạch Diêm An sợ hãi lùi lại phía sau liền bị ngã lộn nhào xuống đất. Trạch Dương đi vòng sang bên cạnh thấy cô sợ mình như vậy anh không bước tới nữa mà rời đi. Tiểu Bát lại vội vàng chạy vào.
"Phu nhân, phu nhân, để em đỡ phu nhân."- Tiểu Bát đỡ cô ngồi trên giường.
Sau đó một y tá đã vào cùng Tiểu Bát xem vết thương ở ngực cô. Y tá cẩn thận chỉ bảo Tiểu Bát cách băng bó lại vết thương cho cô. Bác sĩ Trần bên ngoài kê cho cô một đơn thuốc an thần dặn dò Tiểu Bát vài điều rồi cùng y tá rời đi.
Bạch Diêm An ăn chút đồ uống thuốc xong trìm vào giấc Trạch Dương mới từ ngoài bước vào.
"Thiêu gia."
"Cô về nghỉ ngơi đi!"
"Còn phu nhân."
"Để đó cho tôi."
"Dạ."- Tiểu Bát rời đi.
Anh tiến tới kéo bên chăn nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh cô. Trời chưa sáng anh đã rời đi.
\~\~\~\~\~\~\~10 ngày sau\~\~\~\~\~\~
Từ ngày hôm đó cô không có gặp anh lần nào nữa. Ngoài Tiểu Bát vẫn luôn chăm sóc cô người làm rất ít tiếp xúc với cô. Sau mười ngày ở trong phòng cuối cùng dưới sự giám sát của Tiểu Bát cô cũng được ra ngoài vườn hoa uống trà chiều.
"Phu nhân có người tới gặp người."
"Gặp ta ai vậy?"- Bạch Diêm An còn đang nghi ngờ thì giọng nói vang lên.
" Thật tốt phu nhân đã khoẻ lại, tối đó tôi thực sự đã rất sợ."- Cô gái mái tóc đen dài khuôn mặt xinh đẹp xuất hiện trước mặt cô.
Bạch Diêm An nhớ ra là cô gái cùng anh ở vũ hội đêm đó.
"Trạch phu nhân tôi tự giới thiệu chút! Tôi là Lam Tiểu Ly là bác sĩ tâm lý của chồng phu nhân. Tôi rất vinh hạnh có thể phục vụ hai người."
"Bác sĩ tâm lý."
"Phu nhân xin cô đừng quá xúc động bệnh chồng cô chỉ là dối loạn cảm xúc không đáng lo ngại. Hơi khác với người bệnh khác là không kiểm soát được cảm xúc thì ngài ấy không thể hiện được cảm xúc bản thân. Ngài ấy đã nói tôi rằng ngài ấy không biết đối mặt phu nhân của mình như thế nào nên hôm nay tôi mới tới đây. Mong phu nhân có thể giúp tôi một tay."
Bạch Diêm An mặc dù rất bất ngờ thông tin cô vừa nhận được nhưng mà như vậy thì đã sao cô chả là gì của anh thì giúp thế nào được cơ cứ!
"Xin lỗi tôi.."
"Có lẽ phu nhân không biết khi cô ngã xuống ngài ấy đã chau mày một cái."- Lam Tiểu Ly cướp lời của cô. Đối người khác có lẽ điều này không quan trọng nhưng với một bác sĩ như cô đó điều rất đáng chú trọng.
"Phu nhân tôi nghĩ cô đang hiểu nhầm với tôi trước ngày vũ hội ngài ấy đã tới vào nói rằng ngài ấy muốn đón phu nhân của mình về thành phố nhưng lại không biết hiểu đạt sao lên tôi mới cùng về với ngài ấy. Cho dù phu nhân có tin hay không thì cô rất quan trọng với ngài ấy. Tôi mong cô có thể suy nghĩ lại đây là danh thiếp của tôi. Giờ tôi xin phép."- Lam Tiểu Ly không cho cô cơ hội mở lời đã tời đi.
Cô trầm tư rất lâu câu nói của Lam Tiểu Ly luôn vang trong đầu cô. Cô quan trọng với anh sao có thể thật nực cười làm sao. Một người chồng hai năm chưa từng ngủ vợ mình nói rằng rất vợ mình rất quan trọng thật vô lý.
"Phu nhân thật ra thiếu gia rất quan tâm cô trước đây rất ít khi thiếu gia về đây từ ngày cô đến đây thiếu gia luôn về nhà ngủ với cô chẳng qua là cô uống thuốc an thần mới không biết thôi!"- Tiểu Bát đứng bên cạnh dè dặt nói.
"Thuốc an thần."-Bạch Diêm An từ bất ngờ này đến bất ngờ khác cô cảm thấy thật khó thở.
"Phu nhân cô làm sao vậy là em nhiều chuyện phu nhân cô trách phạt em đi."- Tiểu Bát trở lên hoảng loạn.
"Ta không sao ta muốn về phòng nghỉ."-Bạch Diễm An nắm tay Tiểu Bát.
Đêm đó cô đã dấu Tiểu Bát không uống thuốc đợi khi Tiểu Bát rời đi chưa tới ba mươi phút sau quả thực Trạch Dương đã vào phòng cô. Anh nhẹ nhàng nằm lên giường trái tim cô bỗng chốc loạn nhịp hơi thở cũng trở lên gấp gáp. Cô chỉ mới xoay người đã chạm vào ngực anh cơ thể bất giác rung lên bần bật. Cho dù cô có cố giữa cơ thể mình bình tĩnh thế nào cũng không được. Đã ba mươi phút trôi qua cơ thể cô vẫn không ngừng rung rẩy, Bạch Diêm An ngước mắt lên thấy đôi mắt anh nhìn mình.
"Sao lại bỏ thuốc không uống? Em sợ tôi đến vậy sao?"
Bạch Diêm An cúi đầu không đáp trả.
"Em ngủ đi tôi sẽ sang phòng khác."- Trạch Dương muốn rời đi thì bị cô giữ lấy vạt áo khó khăn lắm cô mới có thể chung giường với chồng mình.
Trạch Dương nhìn cô khuôn mặt không chút biểu cảm.
"Thuốc của em đâu."
Cô lấy ở dưới gối ra cho anh xem . Trạch Dương lấy cho cô cốc nước ấm thái độ anh rõ rằng bảo cô hãy uốn thuốc đi. Bạch Diêm An ngoan ngoãn nghe lời nhưng tay cô không buông vạt áo của anh. Trạch Dương trở về giường ôm lấy cơ thể rung rẩy của cô. Rất nhanh thuốc có tác dụng cô ngoan ngoãn ngủ trong lòng của anh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook