Ông Xã Đáng Sợ Quá Đi!
-
Chương 14
Dưới ánh hoàng hôn Trạch Dương dựa con xe đỏ nổi bật tay kẹp điếu thuốc dáng vẻ kiên nhẫn chờ đợi của anh khiến trái tim cô trở lên dịu dàng.
"Xin lỗi anh chồng em đến rồi!"- Bạch Diêm An không cho anh cơ hội nói gì cằm theo túi đồ lao ra khỏi tiệm cafe xà lòng chồng mình.
Trạch Dương thấy cô liền vất điếu thuốc lá đi, ôm lấy cô vào lòng. Mặc dù khi tới nơi nhìn thấy cô cùng người đàn ông khác nói chuyện trong lòng anh rất khó chịu vẫn lựa chọn chờ đợi cô.
"Ông xã, sao anh lại đồng ý cưới em vậy?"- Bạch Diêm An ngước mắt nhìn anh.
Cô đã muốn hỏi câu này từ rất lâu rồi khi đó công ty ba cô đã phá sản còn mang nợ rất lớn anh không nhất thiết phải đổ tiền vào đó để lấy một tiểu thư hết thời. Chỉ cần anh vươn tay ra hàng tá cô tiểu thư danh gia vọng tộc sẽ nhào vào lòng.
"Bởi bà xã của anh rất xinh đẹp."- Trạch Dương cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô.
Có lẽ khoảng khắc đó chính là định mệnh, anh chỉ cần bỏ ra một số tiền nhỏ để mua lại công ty ba cô nhưng khi nhìn bức ảnh đó anh đã muốn cưới cô. Sau khi cưới cô anh lại sợ sự thô tục bản thân khiên cô sợ hãi , rằng danh phận con riêng của mình không xứng với cô. Vậy lên đã bỏ lỡ hai năm.
Lại một đêm dài nữa, Bạch Diêm An đưa tay chạm vào cơ ngực vững chắc của anh. Cô không thể tượng tưởng nổi nếu năm đó anh không đưa tay với gia đình cô có lẽ cô đã bị mẹ bán vào đâu đó. Trong lòng cô biết trước giờ ba mẹ luôn thiên vị anh hai, họ làm tất cả vì đứa con đó kể cả hi sinh một đứa con khác. Trạch Dương nắm lấy bàn tay nghịch ngợm của cô.
"Nếu em không mệt chúng ta có thể vận động thêm một chút nữa."
"Không có em rất mệt."- Bạch Diêm An thu tay về dựa đầu người anh nhắm mắt lại ngủ. Thật tốt vì có anh ở đây.
Sau đó, cô không gặp Hạo Hiên nữa cuộc sống của cô yên ả trôi qua trong sự nuông chiều của anh. Trạch Dương muốn đấu giá một mảnh đất ở thành phố khác lên Bạch Diêm An lẽo đẽo theo anh đến. Hai người nghỉ lại tại một khách sạn lớn. Sau khi tắm rửa Bạch Diêm An trang điểm nhẹ nhàng mặc một bộ váy anh mới mua cho tới hội đấu giá. Cô không am hiểu về vấn đề này ngồi bên cạnh anh vô cùng nhàn chán. Trạch Dương lấy được mảnh đất mình muốn cũng không ở lại lâu dẫn bà xã đi ăn kem ở quản trường thành phố. Sau đó đi mua sắm đi đến tận muộn mới trở về Bạch Diêm An mệt đến nỗi năn lên giường luôn. Ngày hôm sau, hai người trở về thành phố S Bạch Diêm An dựa vào ông xã ở nhà ngủ nướng. Trạch Dương xuống sân bay liền đến công ty làm việc.
Bạch Diêm An nghỉ ngơi đầy đủ muốn xuống bếp học nấu vài món ăn từ đầu bếp. Vừa bước vào ngửi dầu mỡ cô lại không nhịn nổi che miệng ho khan.
"Phu nhân chị không sao chứ!"- Tiểu Bát lo lắng đứng bên ngoài.
"Có chuyện gì vậy?"
"Dì Triệu tự dưng phu nhân nôn. Có phải phu nhân bị ốm rồi không?"
"Được rồi! Mau đi gọi bác sĩ Trần tới đi."
Tiểu Bát gật đầu chạy đi. Bạch Diêm An mở cửa bước ra Dì Triệu đỡ lấy cô.
"Phu nhân cô không sao chứ?"
"Con không sao chắc là do con say máy bay."
"Tôi bảo Tiểu Bát gọi bát sĩ Trần rồi! Phu nhân về giường nghỉ ngơi trước đã."
"Không cần thiết đâu. Vậy phiền lắm! Con chỉ nghỉ ngơi chút thui."
Nhưng trong nhà này cô đều có thể quyết định mọi việc ngoại trừ việc gọi bác sĩ thì không. Trạch Dương về nhà thì gặp bác sĩ Trần và Tiểu Bát ở ngoài cửa.
"Sao anh lại ở đây vậy?"
"Phu nhân cảm thấy khó chịu lên em đã gọi bác sĩ tới."- Tiểu Bát thấy anh cúi người chào.
"Khó chịu, sao không gọi điện cho tôi." - Trạch Dương tức giận quát lên không thèm nghe ai nói liền chạy lên giường.
"Bà xã." -Trạch Dương mở cửa thở hổng hển đến bện cạnh giường bệnh.
"Ông xã."- Bạch Diêm An thấy anh vẫn nằm im trên giường.
Anh liền bước đến nắm tay cô.
"Em sao rồi! Khó chịu ở đâu!"
"Ông xã."- Bạch Diêm An liền vươn tay ôm lấy cổ anh dịu dàng nói.
"Em có thai rồi! Anh sẽ chịu trách nghiệm chứ!"
"Em nói cái gì?"
"Em có thai rồi!"
Trạch Dương nhẹ nhàng sờ bụng cô. Cũng may Dì Triệu nhất quyết phải gọi bác sĩ Trần nếu không với trí tuệ ngốc nghếch của cô cho dù bụng lớn lên cũng không nhận ra mình có thai mất.
"Nằm xuống đi."- Trạch Dương đỡ cô nằm xuống giường hôn lên má cô.
"Ngoan nghỉ ngơi chút."
"Ừ!"- Bạch Diêm An gật đầu mặc dù bác sĩ nói cô không vấn đề gì nhưng đầu thai kỳ phải cận trọng nghỉ ngơi nhiều hơn.
Ngày hôm sau, Bạch Diêm An vẫn ở nhà nghỉ ngơi. Không ngoài dự đoán Bạch Diêm An ngồi trong phòng sách tay ôm máy tính bảng lượt qua lượt lại không để ý đến anh bước vào. Trạch Dương rút máy khỏi tay cô.
"Ông xã, anh về rồi!"- Bạch Diêm An lưỡng lẹo cười với anh.
"Không được dùng nhiều máy tính. Cơ thể em không được khoẻ."
"Ông xã ngày mai cho em đi làm được không!"
"Không được."
"Ông xã."- Bạch Diêm An nắm tay anh lắc qua lắc lại dùng đôi mắt long lanh nhình anh.
"Đừng có lắc nữa! Làm con tôi chóng mặt. Em đó ngoan ngoãn ở nhà dưỡng thai sinh con ra khoẻ mạnh rồi mới được đi làm."
"Giờ mới một tháng đợi sinh xong em đã chán chết rồi!"- Bạch Diêm An ấm ức cúi đầu nhìn ngón chân mình tủi thân nói.
"Xin lỗi anh chồng em đến rồi!"- Bạch Diêm An không cho anh cơ hội nói gì cằm theo túi đồ lao ra khỏi tiệm cafe xà lòng chồng mình.
Trạch Dương thấy cô liền vất điếu thuốc lá đi, ôm lấy cô vào lòng. Mặc dù khi tới nơi nhìn thấy cô cùng người đàn ông khác nói chuyện trong lòng anh rất khó chịu vẫn lựa chọn chờ đợi cô.
"Ông xã, sao anh lại đồng ý cưới em vậy?"- Bạch Diêm An ngước mắt nhìn anh.
Cô đã muốn hỏi câu này từ rất lâu rồi khi đó công ty ba cô đã phá sản còn mang nợ rất lớn anh không nhất thiết phải đổ tiền vào đó để lấy một tiểu thư hết thời. Chỉ cần anh vươn tay ra hàng tá cô tiểu thư danh gia vọng tộc sẽ nhào vào lòng.
"Bởi bà xã của anh rất xinh đẹp."- Trạch Dương cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô.
Có lẽ khoảng khắc đó chính là định mệnh, anh chỉ cần bỏ ra một số tiền nhỏ để mua lại công ty ba cô nhưng khi nhìn bức ảnh đó anh đã muốn cưới cô. Sau khi cưới cô anh lại sợ sự thô tục bản thân khiên cô sợ hãi , rằng danh phận con riêng của mình không xứng với cô. Vậy lên đã bỏ lỡ hai năm.
Lại một đêm dài nữa, Bạch Diêm An đưa tay chạm vào cơ ngực vững chắc của anh. Cô không thể tượng tưởng nổi nếu năm đó anh không đưa tay với gia đình cô có lẽ cô đã bị mẹ bán vào đâu đó. Trong lòng cô biết trước giờ ba mẹ luôn thiên vị anh hai, họ làm tất cả vì đứa con đó kể cả hi sinh một đứa con khác. Trạch Dương nắm lấy bàn tay nghịch ngợm của cô.
"Nếu em không mệt chúng ta có thể vận động thêm một chút nữa."
"Không có em rất mệt."- Bạch Diêm An thu tay về dựa đầu người anh nhắm mắt lại ngủ. Thật tốt vì có anh ở đây.
Sau đó, cô không gặp Hạo Hiên nữa cuộc sống của cô yên ả trôi qua trong sự nuông chiều của anh. Trạch Dương muốn đấu giá một mảnh đất ở thành phố khác lên Bạch Diêm An lẽo đẽo theo anh đến. Hai người nghỉ lại tại một khách sạn lớn. Sau khi tắm rửa Bạch Diêm An trang điểm nhẹ nhàng mặc một bộ váy anh mới mua cho tới hội đấu giá. Cô không am hiểu về vấn đề này ngồi bên cạnh anh vô cùng nhàn chán. Trạch Dương lấy được mảnh đất mình muốn cũng không ở lại lâu dẫn bà xã đi ăn kem ở quản trường thành phố. Sau đó đi mua sắm đi đến tận muộn mới trở về Bạch Diêm An mệt đến nỗi năn lên giường luôn. Ngày hôm sau, hai người trở về thành phố S Bạch Diêm An dựa vào ông xã ở nhà ngủ nướng. Trạch Dương xuống sân bay liền đến công ty làm việc.
Bạch Diêm An nghỉ ngơi đầy đủ muốn xuống bếp học nấu vài món ăn từ đầu bếp. Vừa bước vào ngửi dầu mỡ cô lại không nhịn nổi che miệng ho khan.
"Phu nhân chị không sao chứ!"- Tiểu Bát lo lắng đứng bên ngoài.
"Có chuyện gì vậy?"
"Dì Triệu tự dưng phu nhân nôn. Có phải phu nhân bị ốm rồi không?"
"Được rồi! Mau đi gọi bác sĩ Trần tới đi."
Tiểu Bát gật đầu chạy đi. Bạch Diêm An mở cửa bước ra Dì Triệu đỡ lấy cô.
"Phu nhân cô không sao chứ?"
"Con không sao chắc là do con say máy bay."
"Tôi bảo Tiểu Bát gọi bát sĩ Trần rồi! Phu nhân về giường nghỉ ngơi trước đã."
"Không cần thiết đâu. Vậy phiền lắm! Con chỉ nghỉ ngơi chút thui."
Nhưng trong nhà này cô đều có thể quyết định mọi việc ngoại trừ việc gọi bác sĩ thì không. Trạch Dương về nhà thì gặp bác sĩ Trần và Tiểu Bát ở ngoài cửa.
"Sao anh lại ở đây vậy?"
"Phu nhân cảm thấy khó chịu lên em đã gọi bác sĩ tới."- Tiểu Bát thấy anh cúi người chào.
"Khó chịu, sao không gọi điện cho tôi." - Trạch Dương tức giận quát lên không thèm nghe ai nói liền chạy lên giường.
"Bà xã." -Trạch Dương mở cửa thở hổng hển đến bện cạnh giường bệnh.
"Ông xã."- Bạch Diêm An thấy anh vẫn nằm im trên giường.
Anh liền bước đến nắm tay cô.
"Em sao rồi! Khó chịu ở đâu!"
"Ông xã."- Bạch Diêm An liền vươn tay ôm lấy cổ anh dịu dàng nói.
"Em có thai rồi! Anh sẽ chịu trách nghiệm chứ!"
"Em nói cái gì?"
"Em có thai rồi!"
Trạch Dương nhẹ nhàng sờ bụng cô. Cũng may Dì Triệu nhất quyết phải gọi bác sĩ Trần nếu không với trí tuệ ngốc nghếch của cô cho dù bụng lớn lên cũng không nhận ra mình có thai mất.
"Nằm xuống đi."- Trạch Dương đỡ cô nằm xuống giường hôn lên má cô.
"Ngoan nghỉ ngơi chút."
"Ừ!"- Bạch Diêm An gật đầu mặc dù bác sĩ nói cô không vấn đề gì nhưng đầu thai kỳ phải cận trọng nghỉ ngơi nhiều hơn.
Ngày hôm sau, Bạch Diêm An vẫn ở nhà nghỉ ngơi. Không ngoài dự đoán Bạch Diêm An ngồi trong phòng sách tay ôm máy tính bảng lượt qua lượt lại không để ý đến anh bước vào. Trạch Dương rút máy khỏi tay cô.
"Ông xã, anh về rồi!"- Bạch Diêm An lưỡng lẹo cười với anh.
"Không được dùng nhiều máy tính. Cơ thể em không được khoẻ."
"Ông xã ngày mai cho em đi làm được không!"
"Không được."
"Ông xã."- Bạch Diêm An nắm tay anh lắc qua lắc lại dùng đôi mắt long lanh nhình anh.
"Đừng có lắc nữa! Làm con tôi chóng mặt. Em đó ngoan ngoãn ở nhà dưỡng thai sinh con ra khoẻ mạnh rồi mới được đi làm."
"Giờ mới một tháng đợi sinh xong em đã chán chết rồi!"- Bạch Diêm An ấm ức cúi đầu nhìn ngón chân mình tủi thân nói.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook