Ông Xã Đại Nhân Hết Mực Cưng Chiều
-
Chương 6: - Một trái tim, đổi cả đời người (2)
Hướng dẫn: Để tìm đọc các bộ truyện hot khác, các bạn lên Google Search gõ tên truyện + truyen88 và chọn kết quả đầu tiên . Xin cảm ơn
**********
Nhóm dịch: Mèo Đen
“Nếu không nhờ tim con gái tao, mày đã chết từ sớm rồi! Đến lượt mày làm trâu làm ngựa cho Dư gia bọn tao, đây là mày thiếu!”
Nghe vậy, Tang Dĩ An siết chặt hai tay hơn, gân xanh trên trán nổi lên.
“Nha đầu lỗ mãng chết tiệt! Mày dám động tay thử xem, tao lập tức gọi cho Tang gia ngay bây giờ!”
“Ông dám!” Tang Dĩ An căm tức nhìn ông ta.
“Ba!” Dư Diêu liền tát cô: “Đồ tạp chủng mày thử trừng ta nữa xem! Bên bệnh viện lập tức rút tiền! Tao xem xem em trai số khổ của mày sống thế nào!”
Tang Dĩ An cắn chặt răng, không phản bác.
Ban đầu, Dư gia dùng trái tim trao đổi cuộc đời sau này của cô, hôm nay, lại dùng em trai nhiều bệnh của cô uy hiếp cô.
Tang Dĩ An cảm nhận được tuyệt vọng, cô có thể chết, nhưng không thể nhìn em trai chết đi!
Cô quỵ xuống đất, bị cây quất sau lưng, không nước mắt không phản kháng, chỉ nhìn mặt đất lạnh băng.
Sau lưng đau rát, cổ họng đậm mùi máu tanh.
Điều cô hận nhất trên đời này là thiếu người khác, bởi vì có vài thứ, lấy mạng cũng không có.
…
Tang Dĩ An nằm trên giường chừng một tuần mới tỉnh lại, vết thương kết mủ nhiễm trùng, sốt cao không lùi.
Cô nằm sấp trên giường, sờ cái trán nóng hổi, trên mu bàn tay có máu ứ đọng.
Cô ngưng mắt nhìn chai thuốc trên tủ đầu giường, là thuốc bảo vệ tim, cô rất ít uống.
Ha, người Dư gia vẫn chưa mặc kệ sống chết của cô.
Ban đầu bác sĩ từng nói, tim cô như quả bom hẹn giờ, tuy bây giờ nhìn lại thì yên ổn, nhưng không cách nào dự đoán sẽ nổ lúc nào.
Muốn sống lâu trăm tuổi, tốt nhất tâm tư không biến đổi quá lớn, tim là của người khác, cho dù hợp đi nữa, cũng không phải của bạn.
Nhưng mà người như cô… Sao lại hy vọng xa vời như sống lâu trăm tuổi.
Cô hơi khát, lảo đảo đứng lên, vết thương sau lưng đau nhói, cô đứng cạnh bạn hồi lâu mới đỡ.
Cô vừa uống nước vừa tự giễu, vậy mà chưa chết, cái mạng này của cô đúng là lớn.
Trên bàn vẫn để hình cô và Cố Chỉ chụp chung, hai người cười ngọt ngào.
Trong mắt Cố Chỉ, cô đã không còn đơn thuần tốt đẹp nữa, vì tiền bạc mà buông bỏ tất cả sao?
Nếu được như vậy thật, tình cảnh của cô đâu đến nỗi này.
Ba tháng trước.
Lần đầu tiên Tang Dĩ An bước vào Dư gia, cô được xem như một người xa lạ, đội lên thân phận Đại tiểu thư Dư gia.
Ở trong biệt thự sang trọng lạnh lẽo này, ngay cả người giúp việc cũng xem thường cô, ánh mắt mang theo khinh bỉ.
“Tang Dĩ An chắc cô biết, cô thiếu Dư gia ân huệ lớn, mạng cô là của Dư gia.” Dư Diêu nói.
Tang Dĩ An cúi đầu, giống như cô là tội nhân trọng nhà này: “Dạ, cháu biết.”
“Cô cũng biết bệnh tim bẩm sinh mà không có tim thích hợp hiến tặng, chắc chắn phải chết! Không có con gái tôi, cô đã chết từ lúc hai tuổi, còn có thể sống đến bây giờ?”
Sắc mặt Tang Dĩ An trắng bệch: “… Dạ, đúng vậy, Dư tiên sinh. Đại ân đại đức nhà bác, cháu không dám quên.”
“Tốt lắm! Nếu đã hiểu thì tôi cũng không vòng vo, nợ tiền thì trả tiền, nợ tình trả tình, Dư gia cứu mạng cô, cô cũng nên làm chút chuyện cho Dư gia.”
Tang Dĩ An rũ mắt, không cách nào cự tuyệt: “Nên vậy.”
**********
Nhóm dịch: Mèo Đen
“Nếu không nhờ tim con gái tao, mày đã chết từ sớm rồi! Đến lượt mày làm trâu làm ngựa cho Dư gia bọn tao, đây là mày thiếu!”
Nghe vậy, Tang Dĩ An siết chặt hai tay hơn, gân xanh trên trán nổi lên.
“Nha đầu lỗ mãng chết tiệt! Mày dám động tay thử xem, tao lập tức gọi cho Tang gia ngay bây giờ!”
“Ông dám!” Tang Dĩ An căm tức nhìn ông ta.
“Ba!” Dư Diêu liền tát cô: “Đồ tạp chủng mày thử trừng ta nữa xem! Bên bệnh viện lập tức rút tiền! Tao xem xem em trai số khổ của mày sống thế nào!”
Tang Dĩ An cắn chặt răng, không phản bác.
Ban đầu, Dư gia dùng trái tim trao đổi cuộc đời sau này của cô, hôm nay, lại dùng em trai nhiều bệnh của cô uy hiếp cô.
Tang Dĩ An cảm nhận được tuyệt vọng, cô có thể chết, nhưng không thể nhìn em trai chết đi!
Cô quỵ xuống đất, bị cây quất sau lưng, không nước mắt không phản kháng, chỉ nhìn mặt đất lạnh băng.
Sau lưng đau rát, cổ họng đậm mùi máu tanh.
Điều cô hận nhất trên đời này là thiếu người khác, bởi vì có vài thứ, lấy mạng cũng không có.
…
Tang Dĩ An nằm trên giường chừng một tuần mới tỉnh lại, vết thương kết mủ nhiễm trùng, sốt cao không lùi.
Cô nằm sấp trên giường, sờ cái trán nóng hổi, trên mu bàn tay có máu ứ đọng.
Cô ngưng mắt nhìn chai thuốc trên tủ đầu giường, là thuốc bảo vệ tim, cô rất ít uống.
Ha, người Dư gia vẫn chưa mặc kệ sống chết của cô.
Ban đầu bác sĩ từng nói, tim cô như quả bom hẹn giờ, tuy bây giờ nhìn lại thì yên ổn, nhưng không cách nào dự đoán sẽ nổ lúc nào.
Muốn sống lâu trăm tuổi, tốt nhất tâm tư không biến đổi quá lớn, tim là của người khác, cho dù hợp đi nữa, cũng không phải của bạn.
Nhưng mà người như cô… Sao lại hy vọng xa vời như sống lâu trăm tuổi.
Cô hơi khát, lảo đảo đứng lên, vết thương sau lưng đau nhói, cô đứng cạnh bạn hồi lâu mới đỡ.
Cô vừa uống nước vừa tự giễu, vậy mà chưa chết, cái mạng này của cô đúng là lớn.
Trên bàn vẫn để hình cô và Cố Chỉ chụp chung, hai người cười ngọt ngào.
Trong mắt Cố Chỉ, cô đã không còn đơn thuần tốt đẹp nữa, vì tiền bạc mà buông bỏ tất cả sao?
Nếu được như vậy thật, tình cảnh của cô đâu đến nỗi này.
Ba tháng trước.
Lần đầu tiên Tang Dĩ An bước vào Dư gia, cô được xem như một người xa lạ, đội lên thân phận Đại tiểu thư Dư gia.
Ở trong biệt thự sang trọng lạnh lẽo này, ngay cả người giúp việc cũng xem thường cô, ánh mắt mang theo khinh bỉ.
“Tang Dĩ An chắc cô biết, cô thiếu Dư gia ân huệ lớn, mạng cô là của Dư gia.” Dư Diêu nói.
Tang Dĩ An cúi đầu, giống như cô là tội nhân trọng nhà này: “Dạ, cháu biết.”
“Cô cũng biết bệnh tim bẩm sinh mà không có tim thích hợp hiến tặng, chắc chắn phải chết! Không có con gái tôi, cô đã chết từ lúc hai tuổi, còn có thể sống đến bây giờ?”
Sắc mặt Tang Dĩ An trắng bệch: “… Dạ, đúng vậy, Dư tiên sinh. Đại ân đại đức nhà bác, cháu không dám quên.”
“Tốt lắm! Nếu đã hiểu thì tôi cũng không vòng vo, nợ tiền thì trả tiền, nợ tình trả tình, Dư gia cứu mạng cô, cô cũng nên làm chút chuyện cho Dư gia.”
Tang Dĩ An rũ mắt, không cách nào cự tuyệt: “Nên vậy.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook