Ông Xã Đại Nhân Hết Mực Cưng Chiều
-
Chương 2: - Thất niên chi dương (2)
Hiện tại có nhiều website sao chép đăng lại truyện từ truyen88 trái phép, gây thiệt hại về kinh tế và ảnh hưởng tới tốc độ ra chương mới. Chúng tôi rất mong quý độc giả ủng hộ, đẩy lùi nạn sao chép trái phép bằng cách chỉ đọc truyện trên Truyen88.vip. Xin cảm ơn!
**********
Nhóm dịch: Mèo Đen
Tang Dĩ An chống hai tay lên đầu gối, móng tay bấm vào da thịt, nhưng cô không cảm thấy đau đớn, chỉ có bi thương và chua xót vô tận.
Trong đầu cô vang vọng tiếng kêu chua xót lại tuyệt vọng của Cố Chỉ.
Trong mắt Cố Chỉ, Tang Dĩ An cô là một cô gái chỉ thích tiền.
Đàn bà hám tiền, gần kẻ giàu có, cầu bao nuôi?
Cô cứ ngỡ anh ta sẽ luôn kiên định đứng bên cạnh cô, nhưng anh ta lại xem cô không đáng một đồng, thấp hèn đến đáng thương.
Video kết thúc, hình ảnh khó coi đập vào mắt, sự thật rành rành trước mắt.
Cố Chỉ yêu cô, nhưng Cố Chỉ ngoại tình.
Anh ta thà nuôi chó còn hơn, vậy cô thì sao?
Cố Chỉ, tại sao anh lại không tin tưởng em?
Tang Dĩ An nhắm hai mắt lại, nước mắt chảy ra, lạnh cùng cực, như lòng cô lúc này.
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, cô nhìn cái tên hiện lên trên màn hình.
Cố Chỉ.
Hình nền là hình hai người chụp chung.
Đã từng ngọt ngào, nay là hoang đường.
Nghe máy, hai bên không nói, lại nói cùng một lúc.
“Tang Dĩ An, chúng ta…”
“Cố Chỉ, chúng ta chia tay đi.”
Lại yên tĩnh, Tang Dĩ An có thể hơi thở nặng nề của đối phương và tiếng tim đập nhanh của mình, tim còn quặn đau.
“… Em vội vã muốn rời xa anh như vậy?”
Trước mắt Tang Dĩ An mờ mịt, cô nhăn mày, tim siết chặt đau đớn.
Trong khoảnh khắc, Tang Dĩ An nở nụ cười xinh đẹp, giọng không có hi vọng như thường ngày.
“Đúng vậy, tôi vốn là người như thế, cũng không phải anh không biết, có tiền là lớn nhất.”
“Tang Dĩ An!” Giọng điệu giận dữ của Cố Chỉ xen lẫn nghẹn ngào.
“Sau khi chia tay đừng quấy rầy tôi nữa, tôi thấy cuộc sống của anh cũng tốt lắm.” Nụ cười Tang Dĩ An rực rỡ, nhưng hai mắt ngấn lệ mông lung, đầy đau thương.
“Tang Dĩ An, tôi xem như tôi yêu sai người! Từ đây chúng ta không liên quan gì nhau!”
Sau đó truyền tới tiếng vang thật lớn, tiếng ngắt điện thoại.
Tang Dĩ An cười, nước mắt vẫn rơi xuống, nụ cười kia mang theo khổ sở.
Không liên quan gì nhau, cũng tốt.
Cô có vị hôn phu, anh ta có bạn giường.
Cũng coi như đâu vào đấy?
Tang Dĩ An cười cười, vô lực chống trán, vậy rốt cuộc mấy tháng nay cô liều mạng vì ai…
Ngay lúc này, cửa sau lưng Tang Dĩ An đột nhiên mở ra, cô kêu lên, thân thể mất khống chế ngã về sau, sau đó có một bàn tay ấm áp đỡ lưng cô.
Chỉ trong chớp mắt, cô đứng thẳng liền buông.
Tang Dĩ An ngẩng đầu, mắt rưng rưng nhìn người đàn ông trước mặt.
Người đàn ông có một khuôn mặt vô cùng dễ nhìn, khóe miệng ngậm điếu thuốc, mắt khẽ nheo, lộ vẻ thâm trầm sắc bén.
Người đàn ông nhìn cô chăm chú mấy giây, thấy hai mắt cô đỏ bừng, đưa khăn giấy sang.
“Cảm ơn…” Tang Dĩ An ngượng ngùng nhận lấy.
Còn chưa dứt lời, người đàn ông nói: “Cô gái này, gọi điện thoại trước cửa phòng người khác không lịch sự lắm.”
Tang Dĩ An lúng túng, chợt nhớ tới mục đích đến đây ngày hôm nay: “Xin lỗi đã quấy rầy anh, tôi tới đưa văn kiện ạ.”
Nói xong lấy văn kiện trong túi xách ra, luôn miệng nói xin lỗi: “Thật sự xin lỗi, tôi không cố ý.”
Người đàn ông liếc qua văn kiện, thấy bốn chữ trong đó, chân mày chợt nhíu.
Lúc nhìn về phía cô gái lần nữa, ánh mắt mang theo xem xét lẫn tức giận.
Anh kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, phả ra khói mù, sau đó lui nửa bước tránh cửa.
“Vào đi.”
**********
Nhóm dịch: Mèo Đen
Tang Dĩ An chống hai tay lên đầu gối, móng tay bấm vào da thịt, nhưng cô không cảm thấy đau đớn, chỉ có bi thương và chua xót vô tận.
Trong đầu cô vang vọng tiếng kêu chua xót lại tuyệt vọng của Cố Chỉ.
Trong mắt Cố Chỉ, Tang Dĩ An cô là một cô gái chỉ thích tiền.
Đàn bà hám tiền, gần kẻ giàu có, cầu bao nuôi?
Cô cứ ngỡ anh ta sẽ luôn kiên định đứng bên cạnh cô, nhưng anh ta lại xem cô không đáng một đồng, thấp hèn đến đáng thương.
Video kết thúc, hình ảnh khó coi đập vào mắt, sự thật rành rành trước mắt.
Cố Chỉ yêu cô, nhưng Cố Chỉ ngoại tình.
Anh ta thà nuôi chó còn hơn, vậy cô thì sao?
Cố Chỉ, tại sao anh lại không tin tưởng em?
Tang Dĩ An nhắm hai mắt lại, nước mắt chảy ra, lạnh cùng cực, như lòng cô lúc này.
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, cô nhìn cái tên hiện lên trên màn hình.
Cố Chỉ.
Hình nền là hình hai người chụp chung.
Đã từng ngọt ngào, nay là hoang đường.
Nghe máy, hai bên không nói, lại nói cùng một lúc.
“Tang Dĩ An, chúng ta…”
“Cố Chỉ, chúng ta chia tay đi.”
Lại yên tĩnh, Tang Dĩ An có thể hơi thở nặng nề của đối phương và tiếng tim đập nhanh của mình, tim còn quặn đau.
“… Em vội vã muốn rời xa anh như vậy?”
Trước mắt Tang Dĩ An mờ mịt, cô nhăn mày, tim siết chặt đau đớn.
Trong khoảnh khắc, Tang Dĩ An nở nụ cười xinh đẹp, giọng không có hi vọng như thường ngày.
“Đúng vậy, tôi vốn là người như thế, cũng không phải anh không biết, có tiền là lớn nhất.”
“Tang Dĩ An!” Giọng điệu giận dữ của Cố Chỉ xen lẫn nghẹn ngào.
“Sau khi chia tay đừng quấy rầy tôi nữa, tôi thấy cuộc sống của anh cũng tốt lắm.” Nụ cười Tang Dĩ An rực rỡ, nhưng hai mắt ngấn lệ mông lung, đầy đau thương.
“Tang Dĩ An, tôi xem như tôi yêu sai người! Từ đây chúng ta không liên quan gì nhau!”
Sau đó truyền tới tiếng vang thật lớn, tiếng ngắt điện thoại.
Tang Dĩ An cười, nước mắt vẫn rơi xuống, nụ cười kia mang theo khổ sở.
Không liên quan gì nhau, cũng tốt.
Cô có vị hôn phu, anh ta có bạn giường.
Cũng coi như đâu vào đấy?
Tang Dĩ An cười cười, vô lực chống trán, vậy rốt cuộc mấy tháng nay cô liều mạng vì ai…
Ngay lúc này, cửa sau lưng Tang Dĩ An đột nhiên mở ra, cô kêu lên, thân thể mất khống chế ngã về sau, sau đó có một bàn tay ấm áp đỡ lưng cô.
Chỉ trong chớp mắt, cô đứng thẳng liền buông.
Tang Dĩ An ngẩng đầu, mắt rưng rưng nhìn người đàn ông trước mặt.
Người đàn ông có một khuôn mặt vô cùng dễ nhìn, khóe miệng ngậm điếu thuốc, mắt khẽ nheo, lộ vẻ thâm trầm sắc bén.
Người đàn ông nhìn cô chăm chú mấy giây, thấy hai mắt cô đỏ bừng, đưa khăn giấy sang.
“Cảm ơn…” Tang Dĩ An ngượng ngùng nhận lấy.
Còn chưa dứt lời, người đàn ông nói: “Cô gái này, gọi điện thoại trước cửa phòng người khác không lịch sự lắm.”
Tang Dĩ An lúng túng, chợt nhớ tới mục đích đến đây ngày hôm nay: “Xin lỗi đã quấy rầy anh, tôi tới đưa văn kiện ạ.”
Nói xong lấy văn kiện trong túi xách ra, luôn miệng nói xin lỗi: “Thật sự xin lỗi, tôi không cố ý.”
Người đàn ông liếc qua văn kiện, thấy bốn chữ trong đó, chân mày chợt nhíu.
Lúc nhìn về phía cô gái lần nữa, ánh mắt mang theo xem xét lẫn tức giận.
Anh kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, phả ra khói mù, sau đó lui nửa bước tránh cửa.
“Vào đi.”
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook