“Mặc dù em xuất đạo ở nước Pháp, nhưng….năm đó lúc còn làm người mẫu, em đã quen biết rất nhiều người mẫu nổi tiếng, Eddy, Ung Na…Mà chủ biên của Tạp chí Hoàng Gia Mỹ từng là cô của em khoảng nửa tháng, mặc dù bây giờ chưa chắc bọn họ còn nhớ em, chỉ là lúc đó không ai biết tên tiếng Trung của em là Đường Ninh cả, họ đều thích gọi em là Kira.” Đường Ninh bình tĩnh nói.

Nghe Đường Ninh nói về những nhân vật nổi tiếng trong giới thời trang Âu Mỹ, Chị Long và Lâm Vi đều nhao nhao chớp chớp mắt nhìn cô.

"Em biết Hàn Nhược Tuyết muốn ăn cháo đá bát. Cô ta muốn em trở thành bia đỡ đạn cho Mặc Vũ Nhu. Khi vừa đến Mỹ, em căn bản không có bất kỳ cơ hội nào."

"Hừm, không biết xấu hổ." Chị Long lẩm bẩm.

“Anh cũng quen biết tổng biên tập của Hoàng gia, có muốn gặp thầy cũng mình một chút không?” Mặc Đình vẫn không nói gì thì đột nhiên lên tiếng hỏi Đường Ninh.

“Mặc Đình, em nói rồi, em không cần sự giúp đỡ của anh.”

“Cứ coi đó như là một buổi gặp gỡ riêng tư đi.” Mặc Đình lặng lẽ cười, gò má hoàn mỹ càng thêm quyến rũ hơn dưới ánh mặt trời.

“Được.” Đường Ninh gật đầu, đương nhiên, Đường Ninh không đoán được bữa tối riêng tư này sẽ là chìa khóa quyết định thắng bại giữa cô và Mặc Vũ Nhu.

Mặc Đình có một điền trang riêng ở Mỹ nên họ không cần phải đến khách sạn, những dãy phòng ngủ ấm cúng kiểu Mỹ thuần túy, không biết nó thoải mái hơn khách sạn bao nhiêu lần. Bởi vì khoảng cách từ trụ sở chính đến đây có hơi xa, cho nên Mặc Đình đã sớm bảo Lục Triệt chuẩn bị sắp xếp hành trình ổn thỏa, bao gồm cả thời gian ăn cơm của họ là khi nào, khiến Mặc Đình có thể dễ dàng nghe nghe ngóng được. Điều này khiến Đường Ninh cảm thấy rất kỳ diệu, và cũng khiến Lâm Vi và Chị Long nhìn thấy khoảng cách giữa họ và Lục Triệt.

Sau khi tắm sơ qua, Đường Ninh đứng bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, mà lúc này Mặc Đình cũng đang mặc một bộ đồ ngủ màu đen, mái tóc đen ướt nhẹp đi đến trước mặt Đường Ninh,



Đường Ninh rất tự nhiên cầm lấy chiếc khăn lông trong tay anh, sau đó nhón chân lên giúp anh lau tóc, nhưng mà Mặc Đình lại vẫn luôn nghiêm túc nhìn cô chằm chằm.

"Đang suy nghĩ gì vậy? Nghĩ gì mà trông mất hồn vậy..."

"Đang nghĩ bây giờ là ban ngày, không biết có nên làm mấy chuyện hạn chế độ tuổi với em không ..." Mặc Đình nâng cằm Đường Ninh lên, dịu dàng hôn lên môi cô, cùng khiêu vũ với đầu lưỡi của cô, sau đó, đôi môi mỏng của anh lại dừng lại bên dái tai cô, thì thầm từ tính: "Trên máy bay, anh chỉ muốn hôn em một cái là đủ rồi ..."

Đường Ninh nhìn ra ngoài cửa sổ, sợ rằng sẽ có người, nhưng lại không chịu nổi sự trêu chọc của Mặc Đình, dễ dàng bị đánh cho tơi bời, xụi lơ trong ngực anh.

Áo choàng tắm của hai người, không biết đã tuột xuống đất từ khi nào, mà hai người cũng thẳng thắn nhìn nhau, cũng không kiềm chế được nữa, cùng nhau ngã xuống chiếc giường êm ái.

Nhờ có ánh sáng rực rỡ nên Đường Ninh có thể nhìn rõ hơn dáng người của Mặc Đình, hoàn toàn vượt qua các nam người mẫu Âu Mỹ, bởi vì thân hình của anh không gầy yếu như đàn ông Châu Á, anh cường tráng khỏe mạnh, đặc biệt là những khối cơ bắp hoàn hảo, với màu đồng nhìn vô cùng khỏe khoắn, khiến Đường Ninh nhìn có chút si mê...

Mặc Đình hài lòng với ánh mắt nhìn theo của cô, đồng thời cũng khen ngợi dáng người của cô.

Vì vóc dáng của Đường Ninh phù hợp với chiều cao vàng của người mẫu quốc tế là 178 cm, số đo ba vòng cũng không tồi, vừa phải. nhưng mà, thứ khiến anh hài lòng nhất là đôi chân dài của Đường Ninh, trắng trẻo, đều đặn cân đối, khiến người ta nhìn vào chỉ muốn phạm tội.

Sự kết hợp của hai con người có thân hình hoàn hảo là món quà trời ban cho, cũng là số mệnh định sẵn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương