Ông Xã Của Tôi Là Xã Hội Đen
Chương 7: Cứu mạng a ~~~! Có biến thái (thượng)

“Tễ Huyên, về rồi à.” Vừa vào cửa đã thấy ông nội đang ngồi xem phim “Bản tình ca mùa đông”, tôi cứ cho rằng ông nội là một nhân vật kiệt xuất, thời trẻ chắc hẳn đã trải qua những năm tháng hào hùng, không ngờ tới ông cũng có một mặt như vậy. Đúng là một hình ảnh cực kỳ quỷ dị, một lão đại xã hội đen lại nước mắt lưng tròng vì phim Hàn. (_ _) | | |

“Vâng.” Tễ Huyên gật nhẹ đầu. Trong nhà, anh ta không chịu nghe lời ai hết, chỉ hiếu thuận với ông nội.

“Cùng cha mẹ vợ dùng cơm?”

“Không có, đi xem phim thôi.”

“A? Xem phim àh, đến đây kể cho ông nghe, xem phim gì?”

“Gia tộc ăn thịt người.”

“...”

“Tiểu Trăn à, đến đây, ông nói nè, một lát con phải ký giấy cam đoan cho thiếm Trữ nha.”

“Giấy cam đoan? Vì sao?” Siêu cấp biến thái muốn làm gì đây, ngày nào cũng chép 2 cuốn sách kia còn chưa đủ sao!

“Là ông nói với thím Trữ, sau khi tan học không cần kêu người đi theo con nữa chỉ cần con cam đoan là trong vòng nửa tiếng có thể có mặt ở nhà là được rồi.”

“Thật sao! Cám ơn ông nội.” Tôi thật cao hứng, ôm ông nội một cái.

*****

“Này, sao hồi nãy cứ nháy mắt hoài vậy!” Kì quái, Tễ Huyên hình như không vui, chắc là anh ta đang đói bụng nên tâm tình không tốt.

“Không có.” Trong tay anh ta đang cầm một trong những chứng cớ tội phạm của tôi, chính là bài kiểm tra đại số mà tôi đã hao tâm tốn sức mới xử lý xong, “Sau này cô muốn làm gì?”

“Là sao? Đưa cho tôi.”

“Nếu lần sau thi tệ cần chữ ký, cô chuẩn bị dùng biện pháp gì?” Anh ta rất xấu, cố ý lợi dụng ưu thế dáng cao không chịu đưa bài cho tôi. “Cô còn có kế gì sao?”

“Tôi tự nghĩ biện pháp.” Tôi nhảy, tôi nhảy, tôi nhảy nhảy. “Đưa cho tôi!!!”

“Có muốn tôi giúp cô một tay hay không.”

Hả? Anh ta ăn bánh quy ăn đến ngu luôn sao? Hay là trong bánh của Man Trữ có độc? “Anh…anh…anh..., anh thật sự muốn giúp tôi lừa ba ba sao?”

“Không, ý tôi là muốn giúp cô ôn tập môn toán.”

“Vì sao? Anh bị sốt sao?” Tôi quan tâm sờ sờ trán anh ấy.

“Không có.”

“Anh, anh, anh...”

“Cứ quyết định vậy đi, đồ ngốc, bắt đầu từ ngày mai tôi giúp cô ôn tập.”

“Anh có lòng tin với tôi sao?”

“Một chút cũng không. Chỉ là tôi có lòng tin với bản thân mình.” Lại quẹo một đường lớn để mắng tôi ngốc, tôi ghét anh ta nói tôi ngu ngốc.

Thím Trữ không hề giám sát nhất cử nhất động của tôi nữa, phong ba trong trường cũng từ từ lắng lại, cuộc sống của tôi hẳn là nên tươi sáng, chính là mấy ngày nay cũng không biết vì sao giống như bị sao chổi quét đến vậy, từ sáng đến tối đều chạm phải Thiệu Tễ Huyên. Anh ta đúng là rất kỳ quái, muốn làm gì cũng không hỏi ý người ta có muốn hay không. Tự anh ta nói là giúp tôi ôn tập, tôi cũng không có nhờ anh ấy, vậy mà cứ bắt buộc tôi phải nghe anh ta giảng bài, làm cho cuộc sống tươi sáng của tôi chỉ còn lại thống khổ không thôi, trong đầu tôi chứa đầy hàm số chẵn lẻ, bất phương trình, hằng đẳng thức vân vân, aiz ~~~~! Mỗi lần nghĩ tới lại cảm thấy khổ sở không thôi.

*****

Hôm nay tôi có bài thi vẽ, cho nên tôi chuẩn bị sẵn sàng để khi làm bài xong thì lập tức chạy về, không ngờ lại về muộn nữa, chờ tôi phục hồi tinh thần thì trời cũng đã tối rồi, nhưng bài vẽ của tôi mới làm được một nửa, Uyển Nhu và Man Trữ đã sớm về, chỉ có tôi một người vất vả làm việc. Xem ra tôi cũng sắp có thể về được rồi.

Tôi đeo cặp đi bộ về nhà, đèn trong trường không biết bị gì mà tất cả đều bị hư hết, cả trường tối đen. Trên đường chỉ còn một mình nên tôi cũng hơi hơi sợ. Cảm giác tôi bị sai sao? Hình như có người đi theo tôi, chắc là đội chó săn rồi. Không đúng, mấy ngày trước đó không phải ông nội đã nói không kêu người theo dõi tôi nữa sao? Tôi cẩn thận quay đầu ―― không có. Chính là đi chưa được mấy bước, cảm giác ấy lại nổi lên, trời ạ! Tôi bị các phương trình bất đẳng thức làm cho tinh thần hoảng loạn sao.

“Cạch! Cạch!” Đây là tiếng gì vậy, tôi lần nữa quay đầu lại, không thấy gì hết. Ngay lúc tôi quay đầu định bước đi tiếp, “A ~~~!!” Đột nhiên có một thân ảnh nhảy đến trước mặt tôi. Ông ấy tuyệt đối phù hợp hình tượng thích quấy rối con gái trong TV, vừa thấy tôi lập tức vén áo lên, tôi hoảng hốt, hướng đằng sau chạy. Tôi càng chạy thì tên kia càng cố gắng rượt sát theo, đuổi theo tôi tới cổng trường. Giờ này, trong trường cũng không còn ai, đúng rồi, tìm bác Lưu ở phòng bảo vệ. Tôi thấy phòng bào vệ còn sáng, thật tốt quá, cuối cùng được cứu rồi. Chính là chờ tôi chạy đến cửa phòng, bên trong không có một ai, bác Lưu cũng không có ở đó, ông ấy giữ chìa khóa mà. Bạn nói xem bác ấy không ở trong phòng, còn có thể đi làm cái gì, không lẽ tìm đối tượng hẹn hò sao. Tôi loáng thoáng nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần, làm sao bây giờ! Làm sao bây giờ! Làm sao bây giờ! Làm sao bây giờ!

Đúng rồi, vào lớp học, cửa không khóa, có thể trốn được một lát. Tôi vừa lo lại vừa sợ, không khống chế nổi, nước mắt từ từ rơi xuống. Tôi lúc này tự nhiên có một suy nghĩ kỳ quái, nếu Tễ Huyên ở đây thì tốt rồi, tôi đột nhiên rất hi vọng anh ta có thể tới đây cứu tôi. Tôi thật vất vả mới chạy được vào lớp, vội vàng đóng cửa và sổ lại, “Cạch, cạch...” Làm sao bây giờ người kia hình như còn ở ngoài, tôi cực kỳ sợ, một mực tránh ở dưới bàn không dám ra, tôi liều mạng che miệng mình, không cho tiếng khóc của mình bị lọt vào lỗ tai của tên biến thái, tôi không biết làm như vậy có thể được gì, chính là tôi sợ đến nỗi không nghĩ được gì. Làm sao bây giờ! Làm sao bây giờ! Tôi rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ ~~!!!

“Giọt ~” tiếng quạt, đúng rồi, điện thoại của tôi! Tiếng quạt đã nhắc nhở, tôi lấy điện thoại ra, không nghĩ ngợi gì nữa liền bấm ngay một dãy số.

“Tút ~, tút ~...” Nhanh tiếp a, tôi van anh ~~~!

“Khụ khụ.” Trời cao không phụ lòng người, điện thoại thông. “Tễ Huyên, Tễ Huyên sao? Ô ~~,... Tôi là Lan Trăn a, ô ~, tôi,… tôi, bây giờ, ô ~~, tôi… có biến thái, ở đây… ở đây ô ~~, bên ngoài lớp học, Tễ Huyên, cứu… cứu tôi, ô... Cứu...cứu tôi...” Hết pin, điện thoại hết pin, làm sao có thể hết pin, tại sao lúc này lại hết pin, ô ~~! Cứu tôi, Tễ Huyên, cứu tôi...

Hình như tên biến thái nghe thấy tiếng khóc của tôi, hắn bắt đầu gõ mạnh vào cửa, thật đáng sợ! Ô ~~~! Ai tới cứu tôi, Tễ Huyên ~~! Thiệu Tễ Huyên!!!

Tiếng bước chân? Có tiếng bước chân lên lầu, là ai? Không lẽ người kia là... “Tễ Huyên! Tễ Huyên!” Tôi cố lấy dũng khí nhô đầu ra.

“Mẹ nó!” Có một tiếng rủa lạ, tên biến thái thấy có người tới chạy trốn vào bóng tối, sau đó xuất hiện mọt bóng dáng quen thuộc, mặc dù tôi không thấy rõ khuôn mặt của hắn.

“Tễ Huyên!” Tôi sợ hãi nhỏ giọng nói ra tên người đó.

“Đồ ngốc, cô đang ở bên trong sao! Này, nói chuyện nha!” Tễ Huyên! Thật là Tễ Huyên! Anh ta đẩy cửa lớp.

“Tễ... Ah­hhh!” Tôi vừa định đứng lên, bi kịch liền xảy ra, động tác của tôi quá mức đột ngột, đứng không vững, chân bị vấp, thực đau a ~~! Tình cảnh này thường xuất hiện trên TV, 99% nữ chính đáng yêu bị vấp chân đều có nam chính tới đỡ. Nhưng vì cái gì đến phiên tôi liền biến thành như vậy. Tôi ~, không phải mỹ nữ cũng thôi đi, bây giờ lại còn cắn răng chịu đựng quỳ rạp trên mặt đất.

“Này, đồ ngốc! Cô làm sao biến thành vậy?”

“Tôi..., tôi rất… rất tốt.” Tôi cố gắng nhịn đau đi đến trước cửa, vừa định mở cửa, “Phanh” một tiếng, cửa bị người ta đạp một cái, vừa nhanh vừa mạnh vừa chuẩn đánh trúng đầu tôi, “A!”..., ... rất nhiều ngôi sao nha, lấp lánh lấp lánh, cả bầu trời đều là ngôi sao nhỏ..., ...

“Đông! Đông!...” Thật ấm áp nha, là tiếng gì vậy? Làm cho người ta cảm thấy rất an toàn, đang nằm mơ sao! Giống như chuyện gặp biến thái là một giấc mông vậy? Biến thái! Biến thái ~~!”A!” trong lúc hỗn độn tôi lập tức tỉnh táo lại, lúc này hình như là trong xe? Chẳng lẽ tôi bị bắt cóc rồi sao? “Cứu...”

“Đồ ngốc. Tỉnh?” Tôi nhận ra giọng ác liệt này, là một nửa khác trong cuộc đời tôi ――Thiệu Tễ Huyên.

Tôi hiện tại đang tựa ở trong ngực anh ta, “Làm sao anh... Tôi như thế nào... như thế nào...”

“Là cô kêu tôi tới cứu cô.”

Tôi có sao? Hình như là vậy, nhất định là quá bối rối rồi, “Tôi..., cám ơn.” Tôi giãy dụa ngồi thẳng người dậy, tư thế vừa rồi vô cùng..., quái a. “Vừa rồi có một biến thái...”

“Tôi vừa tới hắn liền bỏ chạy mất.”

“Anh hình như tới rất nhanh nha, làm tôi sợ muốn chết.” Đầu óc của tôi bắt đầu rõ ràng, tôi dần dần nhớ lại chuyện vừa rồi, “Rất khủng bố nha, tên kia một mực đuổi theo tôi.”

“Cuộc gọi lộn xộn của cô còn đáng sợ hơn tên biến thái kia.”

“Tôi đang rất sợ hãi mà, cũng không phải anh gặp biến thái, làm sao anh có thể hiểu tâm trạng của tôi.”

Thiệu Tễ Huyên đột nhiên không nói, trầm mặc một hồi, cậu ta mới nói: “Cô..., vì sao lại gọi cho tôi, không phải bình thường đều gọi 110 sao?”

“Đúng nha, tôi sao lại quên.” Đúng vậy a, sao tôi lại gọi cho xã hội đen mà không phải cảnh sát vậy? Xong rồi, xong rồi, xong rồi, tôi không tự chủ coi bản thân mình là thành viên xã hội đen luôn rồi. Kỳ thật cái này cũng không khó lý giải, sinh tồn trên thế giới này, nếu không quen cảnh sát thì cũng là xưng anh gọi em với xã hội đen thôi, đây chỉ là một cuộc sống mà, hẳn là nên giải thích như vậy. “Tôi lúc ấy lại không nghĩ tới. Thím Trữ có biết không?” Nếu bà ấy biết, nhất định lại rất vui vẻ kêu đội chó săn chạy theo tôi nữa, bất kể là đội chó săn hay là biến thái, tôi đều không thích.

“Bà ấy không biết.”

“Hả? Anh nghe điện thoại của tôi rồi ra ngoài, bà ấy không lải nhải sao?” Chẳng lẽ hôm nay chó săn xỉu hết àh?

“Lúc tôi ở trường nhận được ‘cuộc gọi nửa đêm’ của cô.”

Anh ta nói vậy là tới đón tôi về nhà? Thiệu Tễ Huyên tới đón tôi về nhà? Thiệu Tễ Huyên tới đón tôi về nhà! Thiệu Tễ Huyên, anh ta tới đón tôi về nhà!! Tâm tình thoáng cái khá lên, sự lo lắng cũng tan thành mây khói.

“Đồ ngốc, cô làm gì cười đến như con chuột vậy, có chuyện gì vui lắm sao.”

Lại còn nói tôi là chuột, tốt, tốt, tôi là chuột bà, anh chính là chuột ông! “Không có gì. Đúng rồi, anh làm gì mà kêu taxi về nhà?”

“Này, đồ ngốc, giảm cân một chút a. Tôi thật sự không muốn cõng con gái còn nặng hơn mình về nhà. Cô không thích tôi gọi cô là đồ ngốc, vậy sau này gọi là Tình Thiên Tiểu Trư (heo nhỏ thích cười) cũng không tồi.”

“Anh nói bậy, tôi không có nặng hơn anh!” Lại còn nói tôi mập, tôi mập ở đâu. Hiện nay hài nhi mập mạp đang rất phổ biến đó, anh ta làm sao hiểu.”..., hay là anh gọi tôi là đồ ngốc đi.” Bất đắc dĩ thỏa hiệp.

“Tôi sẽ không nói chuyện hôm nay cho người khác biết.”

“A?”

“Cô muốn cho thím Trữ biết sao?”

“Không cần!” Không thể để cho thím Trữ đạt thành âm mưu, “Chỉ là..., bây giờ tôi nên làm gì? Nếu ngày mai hắn lại tới tận cửa tìm thì làm sao đây?”

“Cô về sớm một chút thì chẳng có việc gì cả.”

“Chính là bài kiểm tra...”

“Ngày mai tôi tới đón cô.” Mấy ngày nay anh ta đều tới đón tôi, tuy nhiên chúng tôi đều thương lương nói là “Ngẫu nhiên” gặp giữa đường. Cuối cùng không biết có phải mình tự đa tình không, tôi cảm thấy anh ấy là cố tình chờ tôi về.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương