Ông Xã Của Tôi Là Xã Hội Đen
-
Chương 69: Lần này thật sự chết chắc rồi ~~
Ơ ~~~! Sao Tiêu Diêu lại
đột nhiên đi Viên vậy? Uyển Nhu nhất định sẽ tức chết! Tôi tìm số điện thoại
của Tiêu Diêu, cậu ấy là ngôi sao nha ~~, số điện thoại rất giữ bí mật, nhưng
cậu ấy vẫn cho đứa bạn là tôi đây, tôi vốn định cho Uyển Nhu nhưng cậu ấy gần đây
hơi bận mà tôi cũng quên mất.
“Alo?”
“..., Lan Trăn hả?”
“Ha ha, là tôi ~~, đúng rồi, Tiêu Diêu, tivi nói cậu muốn đi Viên!”
“Đúng vậy a...”
“Àh, đột ngột vậy! Cậu đi du học à? Khi nào thì về? Còn nữa, lần trước cậu đưa lộn cài tóc cho tôi rồi, tôi định trả lại cho cậu, còn có...”
“Bây giờ cậu có thể ra ngoài không?”
“Hả? Có thể a.”
“Vậy cậu tới tiệm bánh ngọt chờ mình nha.”
Tôi còn đúng là thiếu Tiêu Diêu mấy thứ này nọ, lúc ra cửa, tôi nghĩ tới chiếc nhẫn kia, lúc trước cậu ấy lấy nhẫn kết hôn của tôi sau đó đưa tôi cái tương tự, mà tôi còn chưa trả lại ~~, cậu ấy đúng là có tiền, cho tới bây giờ cũng không kêu tôi trả lại, nếu mà tôi có bảo bối gì để ở chỗ người ta chắc tôi ăn ngủ không yên.
Tôi ngồi một mình hồi lâu trong tiệm bánh cũng không thấy Tiêu Diêu, người này không để tôi leo cây chứ ~~. “Ô ~~!” Ai vậy! Tôi đang chờ Tiêu Diêu thì có một “Kẻ bắt cóc” đột nhiên từ phía sau bịt miệng tôi, là người của Toilet Tình sao! Hay là...! Không muốn! Không muốn! Tôi không muốn bị bắt đi bán đâu! Cứu mạng a ~~~!
“Hư..., là mình.” Cậu ấy kéo tôi tới một con hẻm nhỏ ít người để ý, tôi mới phát hiện kẻ bắt cóc lại là Tiêu Diêu.
Tiêu Diêu không chỉ đeo nón còn mang một cái kính râm rất lớn, “Ha ha ~~, cậu làm gì mà ăn mặc tức cười như vậy? Ha ha ~~.”
“Bây giờ mình có chút không tiện...” Nhìn xung quanh, đại khái cảm thấy tương đối an toàn, cậu ấy mới bỏ mấy thứ buồn cười đó xuống “Trước khi xuất ngoại muốn gặp cậu một chút..., a..., nếu không thì thật đáng tiếc...” Tiêu Diêu nói một chút ngừng một chút.
“Cậu định đi du học à ~~.” Thật tốt nha ~~, trở về chính là rùa biển rồi ~~, “Ah, đúng rồi! Cái này quên trả lại cho cậu.” Tôi đưa chiếc nhẫn cho cậu ta, kỳ thật chiếc nhẫn này cũng rất giống cái tôi bị mất chỉ khác là cái hột kim cương hơi lớn một chút.
“Chuyện tình lúc đó, mình xin lỗi.”
“Mình biết rồi, cậu chỉ muốn giúp người ta thôi mới kiếm chuyện với mình, hiểu mà, hiểu mà, mình không trách cậu đâu.” Tôi cười hì hì, hi vọng cậu ấy không để chuyện này trong lòng, dù sao cũng không có gì mà tôi cũng quên mất rồi, ha ha ~~~.
“Em gái mình..., em gái mình cũng thích Thiệu Tễ Huyên, tính tình nó rất xấu, khi đó, nó thấy cậu và Thiệu Tễ Huyên ở chung và nghĩ đến cậu là bạn gái hắn.”
“A ~~, cho nên nhờ người anh đẹp trai trợ giúp một tay sao.” Trách không được, vì họ hàng hoàng thất nên Tiêu Diêu tự động chạy tới ~~. “Bây giờ mình biết rồi có thể lấy về.”
Tiêu Diêu không lấy nhẫn, mà đột nhiên nắm tay tôi. Cậu ấy đeo nhẫn lên ngón giữa cho tôi, “Nè ~~, cậu làm gì ~~?” Tôi oa oa kêu to. “Cậu buông, rất đau nha!” Sao lại mạnh tay như vậy!
Tiêu Diêu không để ý tôi, vẫn tiếp tục đeo nhẫn vào tay tôi, làm tay tôi rất đau nha: “Cậu đeo nó rất được.”
“Phải không? Cám ơn.” Tôi mỉm cười tháo nhẫn trả lại cậu ấy, “Cái này hẳn là nên tặng cho cô gái cậu thích mới đúng, mình nên trả lại cậu. Mẹ mình nói con trai mua nhẫn tặng con gái là muốn sống với cô ấy suốt đời. Gần đây cậu giúp mình rất nhiều việc, hôm nay mình mời cậu ăn cơm.”
Tiêu Diêu nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trên tay bị tôi trả lại, đột nhiên nở nụ cười, “Hôm nay..., có thể giúp mình việc này không?”
“Được, chuyện gì?”
“Cậu có thể giúp mình bảo quản cái này một thời gian không?”
“Ah ~~?”
Tiêu Diêu cười rồi đưa nhẫn cho tôi, “Chờ khi nào mình về sẽ lấy lại.”
“Nhưng..., được sao..., cái kia, cái kia, cái này...” Tôi lấy cái cài tóc hình Nhân Mã ra, “Cái này...”
Tiêu Diêu cầm cài tóc giống như lần trước nhẹ nhàng vuốt mái tóc rồi giúp tôi cài lên, “Mình còn nợ cậu một món quà sinh nhật, nhớ chưa, cho nên đây là mình tặng bù, nhận đi, được không?”
Nhìn ánh mặt khẩn thiết như vậy, tôi còn có thể cự tuyệt sao ~~ “Được rồi, cám ơn.”
“Thiệu Tễ Huyên nói cậu nghe chưa?”
“Nói gì?” Chuyện đi tuần trăng mật à?
“Chuyện mình đi Viên.”
“Không phải, xem trên TV, cậu muốn đi bao lâu? Cũng không thể nói mình nghe sao?”
“Không biết nữa, có thể rất lâu cũng có thể mấy tháng thì về.”
“A.” Người này làm gì ra vẻ thần bí, “Vậy chúc cậu thuận buồm xuôi gió.”
“Cám ơn.” Cậu ta làm gì mà cứ nhìn tôi như vậy, ánh mắt Tiêu Diêu có chút kỳ quái, nhìn thật đáng thương, “Lan Trăn, hi vọng rất nhanh có thể gặp lại cậu.” Cậu ấy cúi nhẹ người, hôn nhẹ lên môi tôi, ôn nhu, ấm áp, Tiêu Diêu, cậu ấy hôn tôi???? Tôi nên làm gì bây giờ???
Trong lúc tôi không biết nên làm gì, một lực mạnh mẽ ngăn Tiêu Diêu lại, là Tễ Huyên!!!!! Xong rồi!!! Hôm nay là ngày tận thế của Lâm gia rồi, Thiệu Tễ Huyên sẽ giết cả nhà tôi mất!!! Cứu mạng a ~~~!
“Con mẹ nó, mày sao còn chưa đi Viên?” Tễ Huyên kéo Tiêu Diêu ra hung hăng đánh một quyền nhìn rất đau nha.
“Hừ! Tao chỉ tới chào tạm biệt Lan Trăn thôi.” Tiêu Diêu cắn môi quật cường nói, xem ra Tễ Huyên ra tay cũng không mạnh lắm a.
“Đem cô ấy về.” Tễ Huyên quay đầu nói với đám người mặc áo đen.
“Cái kia, Tễ Huyên..., anh hãy nghe em nói, đây là hiểu lầm nha, chỉ là không cẩn thận đụng phải, ..., cái kia...” Tôi cuống quít chạy đến bên người Tễ Huyên, giữ chặt cánh tay anh ấy, “Tin em đi, đây chỉ là hiểu lầm, không cần đánh cậu ấy, cái kia...”
“Có nghe hay không đưa cô ấy về!” Tễ Huyên lên giọng nói với đám người phía sau. “Đồ ngốc, hiện tại lập tức về cho anh, có nghe hay không! Bằng không...”
“Không cần giết cả nhà! Em lập tức đi, hai người từ từ tâm sự ~~, ha ha ~~.” Biết anh giỏi rồi, ngại quá, Tiêu Diêu, tôi không thể giúp cậu được rồi.
Về đến nhà, tôi liền nói với mẹ: “Mẹ, chúng ta đi nhanh đi.”
“Đi? Con muốn đi bán cái gì à?”
“Không phải, chúng ta phải chuyển nhà.”
“Hôm nay con uống nhầm thuốc à, tránh ra một chút, mẹ phải đi siêu thị với ba con.” Mẹ một chút cũng không ý thức cả nhà gặp nạn rồi.
“Alo?”
“..., Lan Trăn hả?”
“Ha ha, là tôi ~~, đúng rồi, Tiêu Diêu, tivi nói cậu muốn đi Viên!”
“Đúng vậy a...”
“Àh, đột ngột vậy! Cậu đi du học à? Khi nào thì về? Còn nữa, lần trước cậu đưa lộn cài tóc cho tôi rồi, tôi định trả lại cho cậu, còn có...”
“Bây giờ cậu có thể ra ngoài không?”
“Hả? Có thể a.”
“Vậy cậu tới tiệm bánh ngọt chờ mình nha.”
Tôi còn đúng là thiếu Tiêu Diêu mấy thứ này nọ, lúc ra cửa, tôi nghĩ tới chiếc nhẫn kia, lúc trước cậu ấy lấy nhẫn kết hôn của tôi sau đó đưa tôi cái tương tự, mà tôi còn chưa trả lại ~~, cậu ấy đúng là có tiền, cho tới bây giờ cũng không kêu tôi trả lại, nếu mà tôi có bảo bối gì để ở chỗ người ta chắc tôi ăn ngủ không yên.
Tôi ngồi một mình hồi lâu trong tiệm bánh cũng không thấy Tiêu Diêu, người này không để tôi leo cây chứ ~~. “Ô ~~!” Ai vậy! Tôi đang chờ Tiêu Diêu thì có một “Kẻ bắt cóc” đột nhiên từ phía sau bịt miệng tôi, là người của Toilet Tình sao! Hay là...! Không muốn! Không muốn! Tôi không muốn bị bắt đi bán đâu! Cứu mạng a ~~~!
“Hư..., là mình.” Cậu ấy kéo tôi tới một con hẻm nhỏ ít người để ý, tôi mới phát hiện kẻ bắt cóc lại là Tiêu Diêu.
Tiêu Diêu không chỉ đeo nón còn mang một cái kính râm rất lớn, “Ha ha ~~, cậu làm gì mà ăn mặc tức cười như vậy? Ha ha ~~.”
“Bây giờ mình có chút không tiện...” Nhìn xung quanh, đại khái cảm thấy tương đối an toàn, cậu ấy mới bỏ mấy thứ buồn cười đó xuống “Trước khi xuất ngoại muốn gặp cậu một chút..., a..., nếu không thì thật đáng tiếc...” Tiêu Diêu nói một chút ngừng một chút.
“Cậu định đi du học à ~~.” Thật tốt nha ~~, trở về chính là rùa biển rồi ~~, “Ah, đúng rồi! Cái này quên trả lại cho cậu.” Tôi đưa chiếc nhẫn cho cậu ta, kỳ thật chiếc nhẫn này cũng rất giống cái tôi bị mất chỉ khác là cái hột kim cương hơi lớn một chút.
“Chuyện tình lúc đó, mình xin lỗi.”
“Mình biết rồi, cậu chỉ muốn giúp người ta thôi mới kiếm chuyện với mình, hiểu mà, hiểu mà, mình không trách cậu đâu.” Tôi cười hì hì, hi vọng cậu ấy không để chuyện này trong lòng, dù sao cũng không có gì mà tôi cũng quên mất rồi, ha ha ~~~.
“Em gái mình..., em gái mình cũng thích Thiệu Tễ Huyên, tính tình nó rất xấu, khi đó, nó thấy cậu và Thiệu Tễ Huyên ở chung và nghĩ đến cậu là bạn gái hắn.”
“A ~~, cho nên nhờ người anh đẹp trai trợ giúp một tay sao.” Trách không được, vì họ hàng hoàng thất nên Tiêu Diêu tự động chạy tới ~~. “Bây giờ mình biết rồi có thể lấy về.”
Tiêu Diêu không lấy nhẫn, mà đột nhiên nắm tay tôi. Cậu ấy đeo nhẫn lên ngón giữa cho tôi, “Nè ~~, cậu làm gì ~~?” Tôi oa oa kêu to. “Cậu buông, rất đau nha!” Sao lại mạnh tay như vậy!
Tiêu Diêu không để ý tôi, vẫn tiếp tục đeo nhẫn vào tay tôi, làm tay tôi rất đau nha: “Cậu đeo nó rất được.”
“Phải không? Cám ơn.” Tôi mỉm cười tháo nhẫn trả lại cậu ấy, “Cái này hẳn là nên tặng cho cô gái cậu thích mới đúng, mình nên trả lại cậu. Mẹ mình nói con trai mua nhẫn tặng con gái là muốn sống với cô ấy suốt đời. Gần đây cậu giúp mình rất nhiều việc, hôm nay mình mời cậu ăn cơm.”
Tiêu Diêu nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trên tay bị tôi trả lại, đột nhiên nở nụ cười, “Hôm nay..., có thể giúp mình việc này không?”
“Được, chuyện gì?”
“Cậu có thể giúp mình bảo quản cái này một thời gian không?”
“Ah ~~?”
Tiêu Diêu cười rồi đưa nhẫn cho tôi, “Chờ khi nào mình về sẽ lấy lại.”
“Nhưng..., được sao..., cái kia, cái kia, cái này...” Tôi lấy cái cài tóc hình Nhân Mã ra, “Cái này...”
Tiêu Diêu cầm cài tóc giống như lần trước nhẹ nhàng vuốt mái tóc rồi giúp tôi cài lên, “Mình còn nợ cậu một món quà sinh nhật, nhớ chưa, cho nên đây là mình tặng bù, nhận đi, được không?”
Nhìn ánh mặt khẩn thiết như vậy, tôi còn có thể cự tuyệt sao ~~ “Được rồi, cám ơn.”
“Thiệu Tễ Huyên nói cậu nghe chưa?”
“Nói gì?” Chuyện đi tuần trăng mật à?
“Chuyện mình đi Viên.”
“Không phải, xem trên TV, cậu muốn đi bao lâu? Cũng không thể nói mình nghe sao?”
“Không biết nữa, có thể rất lâu cũng có thể mấy tháng thì về.”
“A.” Người này làm gì ra vẻ thần bí, “Vậy chúc cậu thuận buồm xuôi gió.”
“Cám ơn.” Cậu ta làm gì mà cứ nhìn tôi như vậy, ánh mắt Tiêu Diêu có chút kỳ quái, nhìn thật đáng thương, “Lan Trăn, hi vọng rất nhanh có thể gặp lại cậu.” Cậu ấy cúi nhẹ người, hôn nhẹ lên môi tôi, ôn nhu, ấm áp, Tiêu Diêu, cậu ấy hôn tôi???? Tôi nên làm gì bây giờ???
Trong lúc tôi không biết nên làm gì, một lực mạnh mẽ ngăn Tiêu Diêu lại, là Tễ Huyên!!!!! Xong rồi!!! Hôm nay là ngày tận thế của Lâm gia rồi, Thiệu Tễ Huyên sẽ giết cả nhà tôi mất!!! Cứu mạng a ~~~!
“Con mẹ nó, mày sao còn chưa đi Viên?” Tễ Huyên kéo Tiêu Diêu ra hung hăng đánh một quyền nhìn rất đau nha.
“Hừ! Tao chỉ tới chào tạm biệt Lan Trăn thôi.” Tiêu Diêu cắn môi quật cường nói, xem ra Tễ Huyên ra tay cũng không mạnh lắm a.
“Đem cô ấy về.” Tễ Huyên quay đầu nói với đám người mặc áo đen.
“Cái kia, Tễ Huyên..., anh hãy nghe em nói, đây là hiểu lầm nha, chỉ là không cẩn thận đụng phải, ..., cái kia...” Tôi cuống quít chạy đến bên người Tễ Huyên, giữ chặt cánh tay anh ấy, “Tin em đi, đây chỉ là hiểu lầm, không cần đánh cậu ấy, cái kia...”
“Có nghe hay không đưa cô ấy về!” Tễ Huyên lên giọng nói với đám người phía sau. “Đồ ngốc, hiện tại lập tức về cho anh, có nghe hay không! Bằng không...”
“Không cần giết cả nhà! Em lập tức đi, hai người từ từ tâm sự ~~, ha ha ~~.” Biết anh giỏi rồi, ngại quá, Tiêu Diêu, tôi không thể giúp cậu được rồi.
Về đến nhà, tôi liền nói với mẹ: “Mẹ, chúng ta đi nhanh đi.”
“Đi? Con muốn đi bán cái gì à?”
“Không phải, chúng ta phải chuyển nhà.”
“Hôm nay con uống nhầm thuốc à, tránh ra một chút, mẹ phải đi siêu thị với ba con.” Mẹ một chút cũng không ý thức cả nhà gặp nạn rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook