Ông Xã Của Tôi Là Xã Hội Đen
-
Chương 4: Hôm nay bắt đầu ngày tháng làm vợ (Thượng)
Thầy chủ nhiệm kiên nhẫn
“giáo dục” mấy tiếng liền rốt cục cũng cảm thấy mệt mỏi, vì vậy tôi được thả
về, mà hôm nay tôi không có mang cặp đến trường, giờ học cũng sắp hết.
“6 tin/ngày, cung cấp mọi thông tin nóng hổi nhất về các câu chuyện tình yêu trong khuôn viên trường.” Tinh thần Man Trữ thật là tốt a, thần thái lúc nào cũng sáng láng, nói không ngừng, các quảng cáo của cậu ấy luôn có lực tác động kinh người, đã từng làm cho hiệu trưởng chúng tôi sợ tới mức bị tắc nghẽn cơ tim. “Ngày hôm qua cô đại số của lớp A9 vừa hết tiết liền chạy đi ‘trang điểm’, tình cờ tôi lại bắt gặp cô Vật lý của chúng ta đang trồng cây si ở một góc tối trong khuôn viên trường, cô mặc...” Man Trữ luôn có quan điểm là nhân sinh bình đẳng, vì thế dù là chuyện thầy cô hay học sinh đều không thoát khỏi miệng cậu ấy. Các giáo viên có thể hết lần này tới lần khác phê bình học sinh cái này không đúng cái kia không tốt, nhưng đối với những lời tuyên truyền của Man Trữ lại không thể nói được lời nào.
Tôi không đem sách, đành phải ngồi bên cạnh Man Trữ, tuy nhiên tôi không thích cách nói quá ngay thẳng của cậu ấy lắm. Các nữ sinh tụ tập nói chuyện, các nam sinh thì đang luyện tập smackdown. Một trường học có tác phong nhanh nhẹn dũng mãnh, cả ngày chỉ biết đánh nhau thì tất nhiên là nam sinh chiếm đa số. Quãng thời gian trung học của tôi, ngày nào cũng được xem phim võ thuật mà phim này cực kỳ sống động.
Cuối cùng đến tiết Vật Lý, thầy vật lý có biệt danh “Ấm trà” là một người đàn ông trung niên mập mạp, mỗi lần giảng bài, tay trái để sau lưng, tay phải thì uốn qua uốn lại như tư thế xà công trong phim võ thuật của Thành Long, bất quá tay thầy không giống đầu rắn, mà giống “Nhất chỉ thần công” của Đoàn Dự, sau đó dùng cái giọng âm dương lẫn lộn phán một câu: “Cò sức kèo nó không? Đúng, không cò” (có sức kéo nó không? Đúng, không có!)*. Ngay lúc này, Man Trữ vỗ đùi, đặt biệt danh là “Ấm trà”, và cũng từ đó, thành tích của cậu ta lúc nào cũng bảo trì trong vài con số ở hàng đơn vị. Câu nói vừa rồi của chúng tôi làm cả lớp dâng trào tâm huyết, từ “Ấm trà” này đã vượt khỏi ngôn ngữ của nhân loại, mà điểm vật lý của lớp chúng ta đều rất kém. Ba ba tôi cực kỳ không hài lòng với thành tích môn vật lý của tôi. Rốt cục tới một ngày sau khi ba ba tới trường nghe buổi thuyết trình “hung hồn” của “Ấm trà”, ông vỗ vỗ đầu tôi nói: “Bây giờ ba có thể tha thứ việc điểm vật lý của con không tốt rồi, bởi vì lời thầy con nói, ba nghe cũng nghe không hiểu gì hết.”
(túm lại: thầy vật lý có biệt danh là “ấm trà” vì có thân hình mập bụng phẹ giống ấm trà với lúc giảng bài không nói lam man + bị ngộng không ai hiểu => điểm thành tích cả lớp đều rất kém.)
Kể từ hôm đó, tiết Vật Lý đã trở thành tiết “tám” của tôi, Uyển Nhu và Man Trữ. Hôm nay tôi vốn rất lo lắng, bởi vì tôi đang sợ “nhân chứng sống” Uyển Nhu sẽ kể cho Man Trữ việc tôi mất nụ hôn đầu cho Tễ Huyên, như vậy thì tôi còn mạng để sống sao?
“Man Trữ, cậu biết Thiệu Tễ Huyên không?” Uyển Nhu quả nhiên bắt đầu kể chuyện.
“Đương nhiên biết, một trong ngũ đại mỹ nam của Kiếm Lan mà.”
“Ngũ đại mỹ nam là gì vậy?” Tôi chạy nhanh giật ra chủ đề.
“Ê, Lâm Lan Trăn, cậu có phải là con gái không vậy? Trách không được đến bây giờ còn là bà cô già. Ngũ đại mỹ nam của Kiếm Lan mà cũng không biết.” Man Trữ mặc dù ngoài miệng nói tôi như vậy, nhưng cũng không quên phóng những tia mắt hứng phấn ra xung quanh, “Cậu chưa nghe nói qua Đông Tà Tây Độc, Nam Đế Bắc Cái, Trung Thần Thông của Kiếm Lan sao?”
“Học viện Kiếm Lan muốn làm phim Anh Hùng Xà Điêu sao?”
“Ngu ngốc!” Man Trữ không khách khí cốc đầu của tôi. Tôi không có ngu nha! Đông Tà Tây Độc, Nam Đế Bắc Cái, Trung Thần Thông không phải là nhân vật trong Anh Hùng Xà Điêu sao! Man Trữ lấy ra một cuốn sổ trong hộp bảo bối, “Bây giờ tớ chỉ có thể nói một cách đơn giản thôi, Đông Tà Thiệu Tễ Huyên, gia thế là hắc đạo, mà hắc đạo chính là không phải chính đạo, bất chính gần giống tà, cho nên gọi là Đông Tà. Tây Độc Tiêu Dao, là ca sĩ đang nổi tiếng hiện nay, mẹ của anh ta lúc trước chính là ca hậu ah, anh ta nói trên tạp chí “Tuần san ngôi sao” là vì fan, cả đời sẽ thủ thân như ngọc, vĩnh viễn làm một quý tộc độc thân, cho nên chính là Tây Độc (từ “độc” trong cô độc). Nam Đế Lăng Tử Phong trong nhà có thể so với tài sản cả một nước, một tập đoàn siêu cấp giàu có, từ nhỏ đã trải qua cuộc sống như một vị hoàng đế, đó là Nam Đế không phải sao. Ừ ~, còn Bắc Cái thì có vẻ đẹp rực rỡ như tia sáng mặt trời, khí khái đàn ông, cho nên gọi cậu ta là Bắc Cái (từ “khái” trong khí khái). Trung Thần Thông là chỉ thầy đại số của bọn họ, nghe nói anh ta mới 17 tuổi đã tốt nghiệp đại học, lúc còn học đại học nổi danh là thần đồng số học, cái này chính là lai lịch của Trung Thần Thông (từ “thần” trong thần đồng), rất sâu sắc nha.”
(mấy cái tên dựa trên cách chơi chữ cùng âm trong tiếng hoa thui. Mà sao edit chỗ này làm ta nhớ tới phim BOF quá đi ^^)
Sâu sắc? Tôi xem là thiếu đạo đức thì có, cũng không biết những cái này do nữ sinh thiếu đạo đức nào nghĩ ra được, hi vọng bà Kim Dung nghe được có thể không bị hộc máu. “A, thì ra là như vậy àh.”
“Lan Trăn, cậu không biết sao.” Uyển Nhu cũng biết thông tin này àh? “Tất cả bọn họ đều là học sinh vô cùng ưu tú của lớp đặc biệt, Trung Thần Thông là chủ nhiệm lớp của họ, cái lớp này quả thực là hoàn mỹ. Bây giờ tôi mới biết tại sao môn đại số của Kiếm Lan luôn giỏi rồi, điểm đại số hàng năm đều cao nhất.”
“Đúng vậy a, Đúng vậy a.” Tôi cố ý nói, “Nói không chừng vị thầy giáo đẹp trai kia nói với học sinh nữ là chỉ cần thi điểm cao có thể hẹn hò với anh ta.”
“Có lý, Lan Trăn đôi khi cậu cũng rất thông minh đó, cái này tớ sẽ nhớ kỹ, lần sau đi điều tra một chút.” Man Trữ như nhặt được bảo vật, bắt đầu lấy bút ghi chép.
“..., cái này cậu cũng muốn biết àh, vậy dứt khoát đi điều tra thử coi bọn họ tới mấy tuổi mới hết đái dầm đi!”
“Ừ..., cái này tớ phải ghi lại, lần sau đi hỏi...”
“Không cần phiền phức vậy,... tớ cũng không có hứng thú biết rõ chuyện này. Man Trữ, cậu tham gia vào FBI đi, có cơ hội tớ sẽ kêu thầy chủ nhiệm ghi giấy đề cử cho cậu.”
“Hôm nay các cậu có đem theo quần áo không?”
“Quần áo gì?” Hôm nay tôi muốn về sớm một chút, lúc sáng trước khi ra cửa thiếm Trữ đã nhắc nhiều lần rồi.
“Cậu quên a? Cuối tuần trước cậu đã đáp ứng tớ, hôm nay đi tham gia gặp mặt mà!”
“Không được, hôm nay tớ có chuyện, phải về nhà.”
“Hồi trước cậu không phải rất muốn đi lắm sao?” Uyển Nhu nhìn chằm chằm tôi, hình như cậu ấy nhớ đến chuyện gì rồi, không được! Nhất định phải ngăn lại.
“Vậy được rồi, muộn một chút thôi nha.” Đúng xui xẻo, không biết bà thím có thể hay không..., haizz, sao tôi lại gặp nhiều phiền phức như vậy ~~~~!
“Ấm trà” rốt cục không chịu nổi việc ba chúng tôi chụm đầu hội nghị rồi, sự tức giận của ông ấy lan tỏa khắp nơi, nói ra một câu đầu tiên và cũng là duy nhất tôi có thể hiểu được..., “Bán hóc đang nói chuyện ở phía trước, và các bán đánh bài ở phía sau, im lắng làm bài đi, khộn nên ảnh hưởng đến giấc ngủ của các bán khác!” (bạn học đang nói chuyện ở phía trước, và các bạn đánh bài ở phía sau, im lặng làm bài đi, không nên ảnh hưởng đến giấc ngủ của các bạn khác!)
Cái gì cũng không có đem theo, nên tôi muốn đi gặp mặt thì phải mượn quần áo thôi, Uyển Nhu và Man Trữ hai cô bé này đúng là to gan, mặc bộ quần áo đang thịnh hành hiện nay, áo hơi thấp hở ngực, bên ngoài chỉ có một chiếc áo khoác, bây giờ là cuối mùa thu ah, chẳng lẽ không lạnh sao? Bất quá nói đi phải nói lại, vì sao tôi phải... “Vì sao áo tớ lại là áo cổ cao như vậy, tớ cũng muốn mặc giống các cậu.”
Không ngờ tới hai người lại đồng thanh nói: “Cần gì chứ, Lan Trăn, cậu không cần bộc lộ khuyết điểm của mình ra đâu.” Đây là lời của một người bạn sao.
Tôi vụng trộm hỏi Uyển Nhu: “Cậu không có nói chuyện hôm qua cho Man Trữ nghe chứ.”
“Vốn có quyết định nói, nhưng vì lo lắng đến tánh mạng của cậu, tớ sẽ giữ bí mật.” Coi như cậu còn có chút nhân tính.
Ngồi trong tiệm bánh ngọt, Uyển Nhu và Man Trữ đều làm bộ như thục nữ, mà tôi không ngừng nhìn điện thoại.
“Từ Man Trữ?” một sinh viên đi tới hỏi chúng tôi.
“Chào bạn, mình là Từ Man Trữ.” Man Trữ đứng lên, tôi cũng ngẩng đầu lên nhìn xem ba người đàn ông không may mắn đụng phải chúng tôi, có hai người nhìn rất bình thường, chỉ có người cuối cùng vừa ngồi xuống, ba ánh mắt của chúng tôi đều tập trung trên người anh ta, anh ta rất có phong độ của người trí thức, mang mắt kính viền vàng, xem ra rất có dáng vẻ tri thức, thuộc dạng hào hoa phong nhã… một người lịch sự, bất quá, tôi vẫn cảm thấy Thiệu Tễ Huyên đẹp hơn. Hả? Vì sao tôi lại so sánh một người lịch sự với Tễ Huyên, một đại ca xã hội đen vậy? Đồ ngốc! Đồ ngốc! Tôi không tự chủ được gõ đầu mình vài cái.
“Bạn có chuyện gì sao?” người lịch sự hỏi tôi.
“A? A, tôi không sao.” Chỉ là hiện tại tôi có việc gấp, làm sao bây giờ? Trong đầu tôi đều là vẻ mặt âm dương quái khí của thiếm Trữ, lần này thảm, thảm! Tôi liên tục nhìn vào điện thoại, không hề để ý đến cuộc nói chuyện xung quanh.
“Cần mình giúp gì không?”
“Ah?”
Tôi còn không có kịp phản ứng, anh ta đã kéo tay tôi, cười với những người khác: “Thật có lỗi, tôi muốn cùng cô ấy ra ngoài một chút.” Nói xong cũng không để ý tôi có đồng ý hay không, kéo tôi ra ngoài, lưu lại bốn người ngồi ở đó không biết làm gì ngoại trừ mắt to trừng mắt nhỏ.
Đi ra ngoài, anh ta mới thả tay tôi ra: “Bạn có việc gấp àh, vậy đi trước đi.”
“Ừ, đúng vậy. Cám ơn nha.” Thì ra anh ta kéo tôi ra chính là vì lí do này a, vậy mà tôi nghĩ rốt cục cũng có nam sinh thấy được điểm tốt của tôi chứ a ~! Hại tôi mới vừa rồi còn rất vui.
“Tôi là Thiệu Kính Hiên, sau này còn gặp lại.” Anh ấy bắt tay với tôi, rồi mới rời đi. Thiệu Kính Hiên sao? Tên hơi kỳ lạ a, bất quá nhân phẩm không tệ. Quên đi, nhanh chóng về nhà báo danh với thiếm Trữ thẩm mới là quan trọng.
Tôi dùng tốc độ sét đánh chạy về nhà chồng, thiếm Trữ đã sớm canh ở cửa đợi tôi trở về, “Thiếu phu nhân” bà thím dùng một thái độ cao ngạo từ từ mở miệng: “Có thể nói cho tôi biết nguyên nhân cô về muộn không?”
Bây giờ cũng không phải trễ lắm, không cần khoa trương như vậy, “Cái kia... cái kia, là vì... hôm nay cháu trực nhật ah.”
“Tôi phải thành thực nói cho thiếu phu nhân biết. Thời khóa biểu của ngày hôm nay của cô, tôi đã mượn về rồi, hôm nay cũng không phải là ngày trực của cô, ngày trực của cô là vào 3 ngày trước, cô ra khỏi trường vào lúc 3 giờ 32 phút 16 giây...” thiếm Trữ, bà là đồng nghiệp của Man Trữ sao? Bà thím này thật đúng là không phải tầm thường mà còn rất lợi hại, rõ ràng chuyện trên trời dưới đất đều có thể điều tra ra. “Hiện tại không còn sớm, thiếu phu nhân nghỉ ngơi một chút, cũng sắp tới giờ cơm tối, sau khi dùng bữa tối xong mời cô đến thư phòng phía bắc, tôi có chút chuyện muốn nói với thiếu phu nhân.”
Tôi có thể cự tuyệt không? Đương nhiên không có khả năng này, người trong nhà này người toàn bộ đều có chứng bệnh thích “Bắt buộc”, “Oh.”
Tôi buồn bã đi vào đại sảnh, “Anh, anh, anh..., sao anh vào đây được.” Ông trời ơi, ngài có thể giải thích vì sao cái tên Thiệu Kính Hiên lại ngồi trên sô pha xem báo!
“Nhóc, không có sao chứ? Có chuyện gì cần giải quyết sao?”
“Không có, mới bắt đầu thôi. Tôi nói với anh a, lúc nãy, bà thím ngang ngược kia kêu tôi một lát cùng bà ta trao đổi tư tưởng.” Chờ một chút, bây giờ không phải là lúc nói chuyện này, “Anh, làm sao vào đây được?.”
“Đi vào.”
“Nói nhảm! Tôi cũng biết rõ anh không phải bơi vào. Uy ~, đi nhanh lên, người nhà này đều là Mafia.”
“Cô nói chuyện rất thú vị.” ngay lúc chúng tôi đang nói chuyện, tiểu lão đại Thiệu Tễ Huyên đẩy cửa đi vào, vừa nhìn thấy hai chúng tôi, anh ta rõ ràng vô cùng mất hứng, thảm! Anh ta có thể hay không muốn tìm người xử lý Thiệu Kính Hiên?
“Cái kia, Tễ Huyên, cái kia… tôi, cái kia… tôi cái kia... không phải tôi dẫn anh ta vào...”
“Tôi biết.” Anh biết? Học sinh siêu cấp ưu tú quả nhiên khác người thường.
“Không cần khẩn trương, Tiểu Trăn.” Kính Hiên cười tủm tỉm nhìn Tễ Huyên.
Hả? Sao anh ta biết tên tôi? Tễ Huyên nghe được lời của anh ta hình như càng không vui, lạnh lùng nói: “Hắn đã sớm ở đây.”
“Tôi là anh của Tễ Huyên.”
Ai da! Tôi làm sao lại không nhận ra vậy, Thiệu Kính Hiên, Thiệu Tễ Huyên, không phải anh em còn có thể là cái giống gì nữa? Ông trời ơi, ngài có lầm hay không a! Vì sao gần đây tôi lại xui như vậy, đi gặp mặt cũng gặp phải người nhà họ Thiệu, chẳng lẽ tôi không thể thoát khỏi nhà này sao!!!
“Dành thời gian nói chuyện phiếm với tắc kè bông, không bằng đi xem đồ đạc của cô đưa đến chưa.” Thiệu Tễ Huyên đúng là không thích anh mình, trong giọng nói không hề có chút tình cảm anh em, nói xong, một mình đi lên lầu.
“Này, Thiệu Tễ Huyên! Anh chờ tôi một chút, tôi không biết phòng mình ở chỗ nào a ~!”
Tễ Huyên ngừng một chút, thấy tôi theo kịp mới tiếp tục đi đến phòng ngủ. Anh ta mở ra cửa phòng, tôi liếc mắt liền phát hiện đồ đạc của tôi đều đã chuyển tới, “Oa, thật nhanh a, nhanh như vậy đã chuyển xong.” Tôi nhìn thoáng gian phòng, màu xám làm chủ đạo, giá sách, PS, CD, cái gì cần có đều có, mang đậm phong cách con trai. Quên đi, không giống xã hội đen là được. “Cũng không tệ lắm, phòng ngủ của anh ở đâu? Tôi đi xem một chút được không?”
“Đây chính là phòng tôi, chúng ta ở cùng nhau.”
Không cần phải vậy chứa!!! Tôi không nên ở cùng anh ta! “Vì sao?”
“Ngày hôm qua tôi đã nói với cô, đồ ngốc.”
Sao anh ta cứ như vậy. “Tôi không phải gọi là đồ ngốc, tên tôi là Lâm Lan Trăn! Lâm Lan Trăn! Anh không thể giống như anh Kính Hiên gọi tôi là Tiểu Trăn sao?” Đáng giận mà, Tễ Huyên, anh ta chưa lần nào gọi tên tôi!!! Luôn kêu tôi là đồ ngốc.
“Tắc kè bông luôn thích làm người khác nổi da gà. Nghe kỹ, đồ ngốc! Tôi bất kể người khác gọi cô như thế nào, dù sao tôi chỉ thích gọi cô là đồ ngốc, có nghe hay không!”
“Nghe được rồi, đại ca xã hội đen!” Cái này gọi là gậy ông đập lưng ông, anh không gọi tên tôi thì tôi cũng vậy sẽ không gọi tên anh. Haizz, tôi hình như hơi quá đáng, anh ta chắc không giết cả nhà tôi chứ, dù sao tôi cũng hơi sợ.
Tễ Huyên nhìn tôi một lát, đột nhiên anh ấy đưa cho tôi một cái hộp, “Ông nội kêu tôi đưa cho cô.”
Oa ~~~! Có lời rồi, một chiếc điện thoại vô cùng đẹp ah, là cái mà Ngô Ngạn Tổ hay dùng, không tệ, không tệ! mắt nhìn của ông nội cũng không tệ. Tôi lập tức móc ra cái điện thoại lỗi thời của tôi, không chút lưu tình ném nó qua một bên. Ha ha! Nokia nha, cuộc sống tươi đẹp.
“Trong hôn lễ, anh của anh hình như không có tới.”
“Anh ta không có tư cách tham gia!”
“6 tin/ngày, cung cấp mọi thông tin nóng hổi nhất về các câu chuyện tình yêu trong khuôn viên trường.” Tinh thần Man Trữ thật là tốt a, thần thái lúc nào cũng sáng láng, nói không ngừng, các quảng cáo của cậu ấy luôn có lực tác động kinh người, đã từng làm cho hiệu trưởng chúng tôi sợ tới mức bị tắc nghẽn cơ tim. “Ngày hôm qua cô đại số của lớp A9 vừa hết tiết liền chạy đi ‘trang điểm’, tình cờ tôi lại bắt gặp cô Vật lý của chúng ta đang trồng cây si ở một góc tối trong khuôn viên trường, cô mặc...” Man Trữ luôn có quan điểm là nhân sinh bình đẳng, vì thế dù là chuyện thầy cô hay học sinh đều không thoát khỏi miệng cậu ấy. Các giáo viên có thể hết lần này tới lần khác phê bình học sinh cái này không đúng cái kia không tốt, nhưng đối với những lời tuyên truyền của Man Trữ lại không thể nói được lời nào.
Tôi không đem sách, đành phải ngồi bên cạnh Man Trữ, tuy nhiên tôi không thích cách nói quá ngay thẳng của cậu ấy lắm. Các nữ sinh tụ tập nói chuyện, các nam sinh thì đang luyện tập smackdown. Một trường học có tác phong nhanh nhẹn dũng mãnh, cả ngày chỉ biết đánh nhau thì tất nhiên là nam sinh chiếm đa số. Quãng thời gian trung học của tôi, ngày nào cũng được xem phim võ thuật mà phim này cực kỳ sống động.
Cuối cùng đến tiết Vật Lý, thầy vật lý có biệt danh “Ấm trà” là một người đàn ông trung niên mập mạp, mỗi lần giảng bài, tay trái để sau lưng, tay phải thì uốn qua uốn lại như tư thế xà công trong phim võ thuật của Thành Long, bất quá tay thầy không giống đầu rắn, mà giống “Nhất chỉ thần công” của Đoàn Dự, sau đó dùng cái giọng âm dương lẫn lộn phán một câu: “Cò sức kèo nó không? Đúng, không cò” (có sức kéo nó không? Đúng, không có!)*. Ngay lúc này, Man Trữ vỗ đùi, đặt biệt danh là “Ấm trà”, và cũng từ đó, thành tích của cậu ta lúc nào cũng bảo trì trong vài con số ở hàng đơn vị. Câu nói vừa rồi của chúng tôi làm cả lớp dâng trào tâm huyết, từ “Ấm trà” này đã vượt khỏi ngôn ngữ của nhân loại, mà điểm vật lý của lớp chúng ta đều rất kém. Ba ba tôi cực kỳ không hài lòng với thành tích môn vật lý của tôi. Rốt cục tới một ngày sau khi ba ba tới trường nghe buổi thuyết trình “hung hồn” của “Ấm trà”, ông vỗ vỗ đầu tôi nói: “Bây giờ ba có thể tha thứ việc điểm vật lý của con không tốt rồi, bởi vì lời thầy con nói, ba nghe cũng nghe không hiểu gì hết.”
(túm lại: thầy vật lý có biệt danh là “ấm trà” vì có thân hình mập bụng phẹ giống ấm trà với lúc giảng bài không nói lam man + bị ngộng không ai hiểu => điểm thành tích cả lớp đều rất kém.)
Kể từ hôm đó, tiết Vật Lý đã trở thành tiết “tám” của tôi, Uyển Nhu và Man Trữ. Hôm nay tôi vốn rất lo lắng, bởi vì tôi đang sợ “nhân chứng sống” Uyển Nhu sẽ kể cho Man Trữ việc tôi mất nụ hôn đầu cho Tễ Huyên, như vậy thì tôi còn mạng để sống sao?
“Man Trữ, cậu biết Thiệu Tễ Huyên không?” Uyển Nhu quả nhiên bắt đầu kể chuyện.
“Đương nhiên biết, một trong ngũ đại mỹ nam của Kiếm Lan mà.”
“Ngũ đại mỹ nam là gì vậy?” Tôi chạy nhanh giật ra chủ đề.
“Ê, Lâm Lan Trăn, cậu có phải là con gái không vậy? Trách không được đến bây giờ còn là bà cô già. Ngũ đại mỹ nam của Kiếm Lan mà cũng không biết.” Man Trữ mặc dù ngoài miệng nói tôi như vậy, nhưng cũng không quên phóng những tia mắt hứng phấn ra xung quanh, “Cậu chưa nghe nói qua Đông Tà Tây Độc, Nam Đế Bắc Cái, Trung Thần Thông của Kiếm Lan sao?”
“Học viện Kiếm Lan muốn làm phim Anh Hùng Xà Điêu sao?”
“Ngu ngốc!” Man Trữ không khách khí cốc đầu của tôi. Tôi không có ngu nha! Đông Tà Tây Độc, Nam Đế Bắc Cái, Trung Thần Thông không phải là nhân vật trong Anh Hùng Xà Điêu sao! Man Trữ lấy ra một cuốn sổ trong hộp bảo bối, “Bây giờ tớ chỉ có thể nói một cách đơn giản thôi, Đông Tà Thiệu Tễ Huyên, gia thế là hắc đạo, mà hắc đạo chính là không phải chính đạo, bất chính gần giống tà, cho nên gọi là Đông Tà. Tây Độc Tiêu Dao, là ca sĩ đang nổi tiếng hiện nay, mẹ của anh ta lúc trước chính là ca hậu ah, anh ta nói trên tạp chí “Tuần san ngôi sao” là vì fan, cả đời sẽ thủ thân như ngọc, vĩnh viễn làm một quý tộc độc thân, cho nên chính là Tây Độc (từ “độc” trong cô độc). Nam Đế Lăng Tử Phong trong nhà có thể so với tài sản cả một nước, một tập đoàn siêu cấp giàu có, từ nhỏ đã trải qua cuộc sống như một vị hoàng đế, đó là Nam Đế không phải sao. Ừ ~, còn Bắc Cái thì có vẻ đẹp rực rỡ như tia sáng mặt trời, khí khái đàn ông, cho nên gọi cậu ta là Bắc Cái (từ “khái” trong khí khái). Trung Thần Thông là chỉ thầy đại số của bọn họ, nghe nói anh ta mới 17 tuổi đã tốt nghiệp đại học, lúc còn học đại học nổi danh là thần đồng số học, cái này chính là lai lịch của Trung Thần Thông (từ “thần” trong thần đồng), rất sâu sắc nha.”
(mấy cái tên dựa trên cách chơi chữ cùng âm trong tiếng hoa thui. Mà sao edit chỗ này làm ta nhớ tới phim BOF quá đi ^^)
Sâu sắc? Tôi xem là thiếu đạo đức thì có, cũng không biết những cái này do nữ sinh thiếu đạo đức nào nghĩ ra được, hi vọng bà Kim Dung nghe được có thể không bị hộc máu. “A, thì ra là như vậy àh.”
“Lan Trăn, cậu không biết sao.” Uyển Nhu cũng biết thông tin này àh? “Tất cả bọn họ đều là học sinh vô cùng ưu tú của lớp đặc biệt, Trung Thần Thông là chủ nhiệm lớp của họ, cái lớp này quả thực là hoàn mỹ. Bây giờ tôi mới biết tại sao môn đại số của Kiếm Lan luôn giỏi rồi, điểm đại số hàng năm đều cao nhất.”
“Đúng vậy a, Đúng vậy a.” Tôi cố ý nói, “Nói không chừng vị thầy giáo đẹp trai kia nói với học sinh nữ là chỉ cần thi điểm cao có thể hẹn hò với anh ta.”
“Có lý, Lan Trăn đôi khi cậu cũng rất thông minh đó, cái này tớ sẽ nhớ kỹ, lần sau đi điều tra một chút.” Man Trữ như nhặt được bảo vật, bắt đầu lấy bút ghi chép.
“..., cái này cậu cũng muốn biết àh, vậy dứt khoát đi điều tra thử coi bọn họ tới mấy tuổi mới hết đái dầm đi!”
“Ừ..., cái này tớ phải ghi lại, lần sau đi hỏi...”
“Không cần phiền phức vậy,... tớ cũng không có hứng thú biết rõ chuyện này. Man Trữ, cậu tham gia vào FBI đi, có cơ hội tớ sẽ kêu thầy chủ nhiệm ghi giấy đề cử cho cậu.”
“Hôm nay các cậu có đem theo quần áo không?”
“Quần áo gì?” Hôm nay tôi muốn về sớm một chút, lúc sáng trước khi ra cửa thiếm Trữ đã nhắc nhiều lần rồi.
“Cậu quên a? Cuối tuần trước cậu đã đáp ứng tớ, hôm nay đi tham gia gặp mặt mà!”
“Không được, hôm nay tớ có chuyện, phải về nhà.”
“Hồi trước cậu không phải rất muốn đi lắm sao?” Uyển Nhu nhìn chằm chằm tôi, hình như cậu ấy nhớ đến chuyện gì rồi, không được! Nhất định phải ngăn lại.
“Vậy được rồi, muộn một chút thôi nha.” Đúng xui xẻo, không biết bà thím có thể hay không..., haizz, sao tôi lại gặp nhiều phiền phức như vậy ~~~~!
“Ấm trà” rốt cục không chịu nổi việc ba chúng tôi chụm đầu hội nghị rồi, sự tức giận của ông ấy lan tỏa khắp nơi, nói ra một câu đầu tiên và cũng là duy nhất tôi có thể hiểu được..., “Bán hóc đang nói chuyện ở phía trước, và các bán đánh bài ở phía sau, im lắng làm bài đi, khộn nên ảnh hưởng đến giấc ngủ của các bán khác!” (bạn học đang nói chuyện ở phía trước, và các bạn đánh bài ở phía sau, im lặng làm bài đi, không nên ảnh hưởng đến giấc ngủ của các bạn khác!)
Cái gì cũng không có đem theo, nên tôi muốn đi gặp mặt thì phải mượn quần áo thôi, Uyển Nhu và Man Trữ hai cô bé này đúng là to gan, mặc bộ quần áo đang thịnh hành hiện nay, áo hơi thấp hở ngực, bên ngoài chỉ có một chiếc áo khoác, bây giờ là cuối mùa thu ah, chẳng lẽ không lạnh sao? Bất quá nói đi phải nói lại, vì sao tôi phải... “Vì sao áo tớ lại là áo cổ cao như vậy, tớ cũng muốn mặc giống các cậu.”
Không ngờ tới hai người lại đồng thanh nói: “Cần gì chứ, Lan Trăn, cậu không cần bộc lộ khuyết điểm của mình ra đâu.” Đây là lời của một người bạn sao.
Tôi vụng trộm hỏi Uyển Nhu: “Cậu không có nói chuyện hôm qua cho Man Trữ nghe chứ.”
“Vốn có quyết định nói, nhưng vì lo lắng đến tánh mạng của cậu, tớ sẽ giữ bí mật.” Coi như cậu còn có chút nhân tính.
Ngồi trong tiệm bánh ngọt, Uyển Nhu và Man Trữ đều làm bộ như thục nữ, mà tôi không ngừng nhìn điện thoại.
“Từ Man Trữ?” một sinh viên đi tới hỏi chúng tôi.
“Chào bạn, mình là Từ Man Trữ.” Man Trữ đứng lên, tôi cũng ngẩng đầu lên nhìn xem ba người đàn ông không may mắn đụng phải chúng tôi, có hai người nhìn rất bình thường, chỉ có người cuối cùng vừa ngồi xuống, ba ánh mắt của chúng tôi đều tập trung trên người anh ta, anh ta rất có phong độ của người trí thức, mang mắt kính viền vàng, xem ra rất có dáng vẻ tri thức, thuộc dạng hào hoa phong nhã… một người lịch sự, bất quá, tôi vẫn cảm thấy Thiệu Tễ Huyên đẹp hơn. Hả? Vì sao tôi lại so sánh một người lịch sự với Tễ Huyên, một đại ca xã hội đen vậy? Đồ ngốc! Đồ ngốc! Tôi không tự chủ được gõ đầu mình vài cái.
“Bạn có chuyện gì sao?” người lịch sự hỏi tôi.
“A? A, tôi không sao.” Chỉ là hiện tại tôi có việc gấp, làm sao bây giờ? Trong đầu tôi đều là vẻ mặt âm dương quái khí của thiếm Trữ, lần này thảm, thảm! Tôi liên tục nhìn vào điện thoại, không hề để ý đến cuộc nói chuyện xung quanh.
“Cần mình giúp gì không?”
“Ah?”
Tôi còn không có kịp phản ứng, anh ta đã kéo tay tôi, cười với những người khác: “Thật có lỗi, tôi muốn cùng cô ấy ra ngoài một chút.” Nói xong cũng không để ý tôi có đồng ý hay không, kéo tôi ra ngoài, lưu lại bốn người ngồi ở đó không biết làm gì ngoại trừ mắt to trừng mắt nhỏ.
Đi ra ngoài, anh ta mới thả tay tôi ra: “Bạn có việc gấp àh, vậy đi trước đi.”
“Ừ, đúng vậy. Cám ơn nha.” Thì ra anh ta kéo tôi ra chính là vì lí do này a, vậy mà tôi nghĩ rốt cục cũng có nam sinh thấy được điểm tốt của tôi chứ a ~! Hại tôi mới vừa rồi còn rất vui.
“Tôi là Thiệu Kính Hiên, sau này còn gặp lại.” Anh ấy bắt tay với tôi, rồi mới rời đi. Thiệu Kính Hiên sao? Tên hơi kỳ lạ a, bất quá nhân phẩm không tệ. Quên đi, nhanh chóng về nhà báo danh với thiếm Trữ thẩm mới là quan trọng.
Tôi dùng tốc độ sét đánh chạy về nhà chồng, thiếm Trữ đã sớm canh ở cửa đợi tôi trở về, “Thiếu phu nhân” bà thím dùng một thái độ cao ngạo từ từ mở miệng: “Có thể nói cho tôi biết nguyên nhân cô về muộn không?”
Bây giờ cũng không phải trễ lắm, không cần khoa trương như vậy, “Cái kia... cái kia, là vì... hôm nay cháu trực nhật ah.”
“Tôi phải thành thực nói cho thiếu phu nhân biết. Thời khóa biểu của ngày hôm nay của cô, tôi đã mượn về rồi, hôm nay cũng không phải là ngày trực của cô, ngày trực của cô là vào 3 ngày trước, cô ra khỏi trường vào lúc 3 giờ 32 phút 16 giây...” thiếm Trữ, bà là đồng nghiệp của Man Trữ sao? Bà thím này thật đúng là không phải tầm thường mà còn rất lợi hại, rõ ràng chuyện trên trời dưới đất đều có thể điều tra ra. “Hiện tại không còn sớm, thiếu phu nhân nghỉ ngơi một chút, cũng sắp tới giờ cơm tối, sau khi dùng bữa tối xong mời cô đến thư phòng phía bắc, tôi có chút chuyện muốn nói với thiếu phu nhân.”
Tôi có thể cự tuyệt không? Đương nhiên không có khả năng này, người trong nhà này người toàn bộ đều có chứng bệnh thích “Bắt buộc”, “Oh.”
Tôi buồn bã đi vào đại sảnh, “Anh, anh, anh..., sao anh vào đây được.” Ông trời ơi, ngài có thể giải thích vì sao cái tên Thiệu Kính Hiên lại ngồi trên sô pha xem báo!
“Nhóc, không có sao chứ? Có chuyện gì cần giải quyết sao?”
“Không có, mới bắt đầu thôi. Tôi nói với anh a, lúc nãy, bà thím ngang ngược kia kêu tôi một lát cùng bà ta trao đổi tư tưởng.” Chờ một chút, bây giờ không phải là lúc nói chuyện này, “Anh, làm sao vào đây được?.”
“Đi vào.”
“Nói nhảm! Tôi cũng biết rõ anh không phải bơi vào. Uy ~, đi nhanh lên, người nhà này đều là Mafia.”
“Cô nói chuyện rất thú vị.” ngay lúc chúng tôi đang nói chuyện, tiểu lão đại Thiệu Tễ Huyên đẩy cửa đi vào, vừa nhìn thấy hai chúng tôi, anh ta rõ ràng vô cùng mất hứng, thảm! Anh ta có thể hay không muốn tìm người xử lý Thiệu Kính Hiên?
“Cái kia, Tễ Huyên, cái kia… tôi, cái kia… tôi cái kia... không phải tôi dẫn anh ta vào...”
“Tôi biết.” Anh biết? Học sinh siêu cấp ưu tú quả nhiên khác người thường.
“Không cần khẩn trương, Tiểu Trăn.” Kính Hiên cười tủm tỉm nhìn Tễ Huyên.
Hả? Sao anh ta biết tên tôi? Tễ Huyên nghe được lời của anh ta hình như càng không vui, lạnh lùng nói: “Hắn đã sớm ở đây.”
“Tôi là anh của Tễ Huyên.”
Ai da! Tôi làm sao lại không nhận ra vậy, Thiệu Kính Hiên, Thiệu Tễ Huyên, không phải anh em còn có thể là cái giống gì nữa? Ông trời ơi, ngài có lầm hay không a! Vì sao gần đây tôi lại xui như vậy, đi gặp mặt cũng gặp phải người nhà họ Thiệu, chẳng lẽ tôi không thể thoát khỏi nhà này sao!!!
“Dành thời gian nói chuyện phiếm với tắc kè bông, không bằng đi xem đồ đạc của cô đưa đến chưa.” Thiệu Tễ Huyên đúng là không thích anh mình, trong giọng nói không hề có chút tình cảm anh em, nói xong, một mình đi lên lầu.
“Này, Thiệu Tễ Huyên! Anh chờ tôi một chút, tôi không biết phòng mình ở chỗ nào a ~!”
Tễ Huyên ngừng một chút, thấy tôi theo kịp mới tiếp tục đi đến phòng ngủ. Anh ta mở ra cửa phòng, tôi liếc mắt liền phát hiện đồ đạc của tôi đều đã chuyển tới, “Oa, thật nhanh a, nhanh như vậy đã chuyển xong.” Tôi nhìn thoáng gian phòng, màu xám làm chủ đạo, giá sách, PS, CD, cái gì cần có đều có, mang đậm phong cách con trai. Quên đi, không giống xã hội đen là được. “Cũng không tệ lắm, phòng ngủ của anh ở đâu? Tôi đi xem một chút được không?”
“Đây chính là phòng tôi, chúng ta ở cùng nhau.”
Không cần phải vậy chứa!!! Tôi không nên ở cùng anh ta! “Vì sao?”
“Ngày hôm qua tôi đã nói với cô, đồ ngốc.”
Sao anh ta cứ như vậy. “Tôi không phải gọi là đồ ngốc, tên tôi là Lâm Lan Trăn! Lâm Lan Trăn! Anh không thể giống như anh Kính Hiên gọi tôi là Tiểu Trăn sao?” Đáng giận mà, Tễ Huyên, anh ta chưa lần nào gọi tên tôi!!! Luôn kêu tôi là đồ ngốc.
“Tắc kè bông luôn thích làm người khác nổi da gà. Nghe kỹ, đồ ngốc! Tôi bất kể người khác gọi cô như thế nào, dù sao tôi chỉ thích gọi cô là đồ ngốc, có nghe hay không!”
“Nghe được rồi, đại ca xã hội đen!” Cái này gọi là gậy ông đập lưng ông, anh không gọi tên tôi thì tôi cũng vậy sẽ không gọi tên anh. Haizz, tôi hình như hơi quá đáng, anh ta chắc không giết cả nhà tôi chứ, dù sao tôi cũng hơi sợ.
Tễ Huyên nhìn tôi một lát, đột nhiên anh ấy đưa cho tôi một cái hộp, “Ông nội kêu tôi đưa cho cô.”
Oa ~~~! Có lời rồi, một chiếc điện thoại vô cùng đẹp ah, là cái mà Ngô Ngạn Tổ hay dùng, không tệ, không tệ! mắt nhìn của ông nội cũng không tệ. Tôi lập tức móc ra cái điện thoại lỗi thời của tôi, không chút lưu tình ném nó qua một bên. Ha ha! Nokia nha, cuộc sống tươi đẹp.
“Trong hôn lễ, anh của anh hình như không có tới.”
“Anh ta không có tư cách tham gia!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook