Lã Lâm Phong về nhà khi Vũ Thu Thiên đang vật lộn với đống nguyên liệu trên bếp, mồ hôi chảy ra vì nóng, ép những sợi tóc vào mặt.

Anh bật cười với dáng vẻ ngây ngốc ấy của cô, đáy mắt có không biết bao nhiêu là dịu dàng, cưng chiều.

Chiếc chảo trên bếp dần toả ra mùi khen khét, khói bốc lên ngày càng nhiều.
Lã Lâm Phong chẳng nghĩ ngợi gì, cởi vội áo khoác ngoài, xắn tay vào giúp cô giải quyết đống hỗn lộn.

Vũ Thu Thiên đôi mắt lấp lánh nước nhìn anh tủi thân.

Cô thấy mình thật vụng về quá, ngoài chuyện diễn xuất ra thì cô chẳng thể làm gì ra hồn.

Giá mà nấu nướng cũng có thể diễn như thật thì giờ cô đã chẳng trong cái tình thế xấu hổ này rồi.
Vốn định ra tay nấu ăn thể hiện thành ý để dễ dàng nói chuyện, giờ lại hỏng bét hết cả.

Rốt cuộc vẫn là làm khổ anh rồi, quần áo trên người còn chưa kịp thay ra đã vội vội vàng vàng mà lao vào giải cứu cô.
Lã Lâm Phong nhìn sang bắt gặp bộ mặt tiu nghỉu của Vũ Thu Thiên, lên tiếng an ủi:
- Không sao đâu.

Để tôi làm nốt cho, em ra ngoài chờ đi.
- Như thế có được không?
Lã Lâm Phong gật đầu dứt khoát, hất cằm chỉ về phía bàn ăn.
Chỉ một lúc sau, những món ăn Vũ Thu Thiên làm giang dở đã được anh mang ra.


Tuy không bày biện hoa mĩ nhưng gọn gàng, sạch sẽ.

Vũ Thu Thiên thầm cảm thán, anh cũng tài thật, còn chẳng hỏi xem cô nấu món gì mà chỉ cần đống nguyên liệu dang dở ấy mà vẫn nấu đúng món cô muốn.

Ánh mắt cô lại ngời lên sự ngưỡng mộ:
- Anh đỉnh thật đấy! Sao anh biết em định nấu những nón này?
- Chỉ cần nhìn nguyên liệu là biết thôi mà.
Vũ Thu Thiên bây giờ có thể nói là cực kì sùng bái anh.

Quyết định của cô quả là đúng đắn mà.

Để duy trì cuộc trò chuyện, cô ngừng nhai, hỏi anh:
- Anh thiếu gì tiền, tại sao không thuê người giúp việc?
Lã Lâm Phong ngẩng lên nhìn cô:
- Tôi tự nấu quen rồi.
Vũ Thu Thiên à một tiếng, lại không biết nói thêm gì nữa đành ăn trong im lặng.

Trong đầu cô đang nảy ra một cuộc đấu tranh gay gắt:
"Mau nói đi chứ"
"Không được, để mấy hôm nữa"
"Nói" " Khoan hẵng nói".
Trời đất ơi, miếng ăn trong miệng như mất dần vị ngon.

Cô đưa mắt quan sát vẻ mặt của anh, bắt đầu sắp xếp lời nói:
- Lã Lâm Phong, em có chuyện muốn nói.
Anh cẩn thận nhìn vào mắt cô, phần nào đã đoán được điều cô muốn nói.

Anh khẽ gật chăm chú nhìn đôi môi của cô chuyển động.
- Thì hôm qua chúng ta đã đó đó rồi, có phải anh nên tìm tài nguyên cho em rồi không?
- Đó đó?
Lã Lâm Phong cảm thấy cách nói chuyện của cô thật buồn cười.

Dù gì cũng đã hai mươi tuổi, chẳng lẽ vẫn còn ngại chuyện sinh lý.

Thời bằng tuổi cô, anh nhẩm tính trong đầu, anh đã làm thành thạo rồi.
Vũ Thu Thiên loay hoay tìm một từ diễn đạt đúng chuyện bọn họ đã làm mà có thể bớt nhạy cảm đi một chút.

Nhưng rốt cuộc trong vốn từ vựng của cô không có từ nào thích hợp.
Lã Lâm Phong đột nhiên lên tiếng:
- Đạo diễn Vương Đình, em biết không?

- Có có.
Vũ Thu Thiên hào hứng, đây là vị đạo diễn khá có uy tín, có bộ phim ông làm tuy không phải đều nổi tiếng nhưng bộ nào cũng có chiều sâu, để lại dư âm rất lớn trong lòng người xem.

Đôi mắt cô sáng lên, mong chờ anh nói tiếp:
- Ông ấy đang có dự án chuẩn bị quay.

Tôi cầm kịch bản về cho em, lát em xem qua xem muốn diễn vai nào thì nói lại với tôi.
- Vâng ạ.

Em cảm ơn anh nhiều lắm.
Lã Lâm Phong xua tay, nói:
- Em ăn đi.
...###...
Mặt trời thong dong vươn lên từ đằng xa, chiều những tia nắng dịu nhẹ xuyên qua khung cửa kính.
Đôi môi nhỏ của cô gái không ngừng bị răng cắn lấy dày vò, phía dưới mắt đã hiện lên quầng thâm mờ mờ.
Vũ Thu Thiên vì quá phấn khích mà không kiềm được dùng cả đêm trong phòng sách để đọc kịch bản.

Nữ chính là cô gái có tiền, có quyền, có cả trái tim nhân hậu, giúp đỡ người khác.

Nữ phụ là người được nữ chính cứu giúp, sau lại phản bội phá hoại gia đình, công ty của nữ chính còn đẩy cô tới cái chết.

Nữ chính sau khi chết thì trọng sinh quay trở lại thời điểm gặp nữ phụ đang bị đám lưu manh giở trò.

Điều khiến Vũ Thu Thiên bất ngờ là nữ chính vẫn sẵn lòng cứu vớt kẻ thù, và dùng cơ hội sống lại không phải để trả thù mà tìm mọi cách để bảo vệ gia đình.
Vũ Thu Thiên gạch chằng chịt những câu thoại đắt giá của các nhân vật, không chỉ nhân vật chính mà cuộc đời những nhân vật khác cũng có chiều sâu.

Cô suy đi tính lại, nếu chọn vai chính để xuất đạo e rằng không ổn, vai nữ phụ có thể gây ấn tượng xấu với khán giả.

Cô lướt lại một lần phần giới thiệu nhân vật, rồi nhìn chằm chằm vào mấy chữ "nữ phụ số 5", em gái nam chính, xinh đẹp giàu có bá đạo.


Xuất hiện không nhiều nhưng đây là hình tượng mà giới trẻ khá ưa thích.
Cô nhìn đồng hồ rồi chạy vội xuống dưới nhà.

Lã Lâm Phong đang chuẩn bị lấy chìa khoá xe rời đi liền bị tiếng gọi hớt hải của cô gọi lại.
Vũ Thu Thiên chạy trên đôi chân trần về phía anh, vui vẻ giơ kịch bản ra trước mặt:
- Em muốn diễn vai nữ phụ số 5.
Anh nghi hoặc nhìn cô, là anh nghe nhầm hay cô nói nhầm.

Mỡ dâng miệng mèo như thế mà cô nàng chỉ dám cắn một miếng nhỏ thôi sao?
- Nữ phụ? Số 5?
Vũ Thu Thiên gật đầu dứt khoát, xác định lại với anh, còn thao thao bất tuyệt vì sao cô lại chọn nhân vật ấy.

Anh chăm chú nghe cô nói, thầm đánh giá khả năng tư duy của Vũ Thu Thiên khá tốt, không theo kinh doanh thật lãng phí.

Anh đợi cô nói xong liền xoa đầu:
- Em thích là được rồi.
Cô ngây ngốc nhìn anh, mái tóc hong vàng trong nắng, một nét cong trên đôi môi.

Cả cơ thể anh đứng ngược nắng, như toả ra thứ hào quang.
Anh vừa xoay bước rời đi liền bị Vũ Thu Thiên giữ lại, khẽ đặt một nụ hôn lên má.
- Cảm ơn anh..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương