Nhận được cuộc điện thoại từ Vũ Thu Thiên, Lã Lâm Phong không nhịn được miệng cười đến tận mang tai, chạy thục mạng để lấy xe.

Anh chỉ sợ, anh chậm một phút cô sẽ đổi ý, toàn bộ kế hoạch của anh sẽ đi tong cả.
Tay cầm vô lăng, gương mặt không biểu cảm nhìn về phía trước nhưng đầu Lã Lâm Phong chỉ có duy nhất giọng nói run run của Vũ Thu Thiên "Chuyện anh nói lần trước còn hiệu lực không? Chúng ta bàn thêm đi".
Anh hưng phấn tháo cà vạt trên cổ.

Lần trước bị anh đe doạ mà cô vẫn mạng miệng làm anh tưởng chinh phục cô là một điều khó khăn.

Haha, dù sao cũng chỉ là đứa trẻ mới lớn thèm muốn chiếc bánh hào quang, nay lại có người dâng lên tận miệng, không thích mới là lạ.

Vũ Thu Thiên ơi Vũ Thu Thiên, cô nhàm chán hơn tôi tưởng.
......***......!Truyện Khác
Vũ Thu Thiên ở bên này đang mân mê ly cà phê trong tay, cô vốn không thích thứ đồ uống này nhưng vì để tỏ ra mình chín chắn nên lại gọi.


Hơi ấm từ nó chầm chậm lan vào từng lớp da, nhẹ nhàng xoa dịu tâm trạng bồn chồn của cô.

Thật lòng, cô đang cực kì lo sợ và cả nhục nhã.

Một đứa con gái mới 20 tuổi đầu vậy mà lại muốn ăn bám vào một tên đàn ông để đạt được mục đích.

Cả lần trước, cô kiêu ngạo thế nào khi bỏ hắn lại phía sau, giờ thì...!Vũ Thu Thiên biết mình có lẽ thật thảm hại, nhưng...!nhưng cô không thể tìm được lối đi nào khác để đến với ước mơ nữa.

Vũ Thu Thiên quyết định bán mình cho hôn nhân để chạm tới màn bạc, cô đã lựa chọn hi sinh sự tự do của mình rồi.

Liệu một ngày nào đó cô có hối hận gì ngày hôm nay chăng?
Mải suy nghĩ mông lung, Vũ Thu Thiên không biết Lã Lâm Phong đã đứng ở cửa phòng, quan sát cô từ lúc nào.

Cái đầu nhỏ cúi thấp, tóc dài che khuất nửa khuôn mặt, bàn tay không ngừng mân mê ly cà phê.

Cô nhóc đang bồn chồn như ngồi trên đống lửa, Lã Lâm Phong biết chắc rằng lần này mình ở thế thượng phong rồi.

Anh im lặng quan sát biểu hiện của cô, khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười tà mị, tiến lên ngồi trước mặt cô:
- Cô Vũ suy nghĩ kĩ rồi à?
Vũ Thu Thiên giật mình nhìn lên, gật đầu dứt khoát:
- Đúng vậy, chúng ta bàn kĩ hơn đi.
Người đàn ông ngồi thẳng người tay chống lên bàn đầy nghiêm túc:
- Cô có yêu cầu gì cứ nói.
- Chúng ta làm một bản hợp đồng đi.
Lông mày cùa Lã Lâm Phong nghe thấy hai từ "hợp đồng" liền nhướng lên, đây chẳng phải là đúng chuyên môn của anh sao.


Anh gật đầu tỏ ý để cô tiếp tục nói, Vũ Thu Thiên cắn môi, cố gắng kiềm chế sự run rẩy trong giọng nói:
- Tôi sẽ soạn hợp đồng, anh có muốn điều kiện gì không?
- Tôi sao? Hmm...!Có lẽ là không, chỉ cần cô trở thành vợ của tôi là được rồi.

Người vợ thật sự trên giấy tờ.
Vũ Thu Thiên sửng sốt, cô còn đang định nói hợp đồng chỉ có hiệu lực hai năm, sao lại bị chặn họng liền rồi.
- Ý anh là chúng ta sẽ đăng kí kết hôn sao? Tôi không nghĩ đó là ý hay...
- Nhưng đó là điều duy nhất tôi muốn.

Còn nữa nó là cái giá quá rẻ cho những điều cô sẽ có sau này mà, đúng không?
Vũ Thu Thiên nín lặng, cô không thể phản bác được gì.

Nhưng đáng chết, sao cô cứ có cảm giác như mình đang đưa ra quyết định sai lầm rồi...!Hay là bây giờ rút lại còn được không nhỉ? Trời ơi, giá mà cô có đồng hồ quay ngược thời gian, sao lại suy nghĩ bốc đồng như vậy chứ...
- Tôi coi như là cô đã đồng ý nhé, chốt, không ai được rút lời đâu đấy.
Lã Lâm Phong nhìn thấy rõ vẻ hối hận trên gương mặt cô, cô nhóc này chẳng lẽ là muốn rút lui.

Anh nào để cô dễ dàng như thế, Vũ Thu Thiên là người đã căng dây cung trước, mũi tên cũng đã bắn đi rồi, sao có thể trở lại.
Bọn họ dù gì giờ cũng là người cùng một chuyến tuyến nên giành thời gian để trò chuyện với nhau một lát rồi mới rời đi.


Nếu không gì ở công ty còn vô số việc phải giải quyết, Lã Lâm Phong đã định lái xe đưa Vũ Thu Thiên ra ngoài ngoại ô thành phố.

Anh lái xe đưa cô về nhà, lòng thấy nuối tiếc.

Trước khi cô xuống xe, Lã Lâm Phong đã nghiêm túc nhìn vào mắt cô mà nói:
- Tuy chúng ta có đốt cháy giai đoạn một chút nhưng tôi sẽ cố gắng để em trải nghiệm đủ cảm giác trong tình yêu.

Từ ngày mai tôi đón em đến trường nhé!
Vũ Thu Thiên nghe thế miệng bất giác mỉm cười, đôi gò mà hơi ửng hồng, gật đầu đồng ý rồi chạy vội vào nhà.
Lã Lâm Phong nhìn dáng vẻ của cô phì cười, vẫn chỉ là một đứa nhóc, anh có thể dễ dàng khiến cô tuân theo.

Người đàn ông ngón tay gõ lên vô lắng miệng lẩm nhẩm hai từ "Xin lỗi"..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương