Ông Xã Của Tôi Là Đại Boss
-
Chương 64: "Xem ra trong lòng chủ tịch, cô ta cũng chẳng là gì."
Diệp Băng Hy cũng bất lực với hai mẹ con Tiêu Phong, cứ hễ gặp nhau là lại phải đấu khẩu với nhau một trận mới được.
Diệp Băng Hy uống nước rồi đi lên phòng tắm rửa, thay quần áo để chuẩn bị đến công ti. Ay ya, nghỉ ngơi nhiều rồi, bây giờ cũng phải quay lại làm việc chứ? Cô nhớ cái phòng chủ tịch siêu ồn ào này lắm rồi!
Tiêu Phong xuống gara đợi sẵn, chờ Diệp Băng Hy xuống.
"Surprise! Bất ngờ chưa? Tặng em!" Diệp Băng Hy vừa mở cửa xe thì Tiêu Phong đã bày ra trước mặt cô một bó hoa hồng siêu to khổng lồ làm cô giật bắn mình.
"Anh lại học đâu ra mấy cái trò này vậy? Thật là! Nhưng em thích." Cô vui vẻ nhận lấy bó hoa.
"Thế em không có quà gì đáo lại anh hả? Anh không chịu lỗ đâu à nha!" Tiêu Phong nũng nịu.
Diệp Băng Hy thở dài. Ay ya, cuộc sống mà, đâu ai cho không ai cái gì.
"Quà tặng anh." Diệp Băng Hy hôn lên má Tiêu Phong một cái.
Tiêu Phong ngã ngửa ra đằng sau, trưng ra cái vẻ mặt vô cùng hạnh phúc, tay đặt lên tim:
"Đây là món quà tuyệt nhất mà anh muốn nhận, nhưng nó sẽ tuyệt hơn nếu có thêm một nụ hôn nữa đấy!"
Diệp Băng Hy phải công nhận cái khả năng làm lố siêu phàm của Tiêu Phong. Ai đó làm ơn trả giùm tôi Tiêu Phong của ngày xưa được không?
"Anh không đi làm đi à? Sắp muộn giờ làm rồi đấy!" Diệp Băng Hy nhắc nhở anh, lảng tránh sang chuyện khác.
Tiêu Phong nhón người, lén hôn trộm vào má Diệp Băng Hy một cái.
"Món quà bất ngờ thứ hai tặng em!"
"Ai thèm chứ! Anh tự giữ lại mà dùng một mình đi." Diệp Băng Hy bề ngoài nói vậy nhưng trong lòng đang rạo rực lên đây này! Đúng là đã nghiện lại còn ngại!
......................
Tập đoàn Phong Đế, phòng chủ tịch.
"Tiểu Hy, em đến rồi sao?"
"Vâng. Chào mọi người!"
"Sao, kì nghỉ cuối tuần có vui không? Chủ tịch đúng là thiên vị thật, trong khi cả phòng tăng ca thì chỉ có mình em được nghỉ? Ghen tị quá đi!"
Diệp Băng Hy ngượng ngùng:
"Mọi người vất vả rồi. Vậy tối nay em mời cả phòng đi ăn lẩu nhé!"
"Được. Chốt đơn luôn!"
Đám người Trần Hạo,Tề Phi, Lại Mễ, Ngô Dương, Phùng Lộ chỉ chờ có thế, lập tức đồng ý ngay.
"Thế còn vụ em với chủ tịch là thế nào vậy? Hai người rốt cuộc mờ ám với nhau từ bao giờ?"
Câu hỏi này dường như là câu hỏi hot nhất của năm, tất cả mọi người đều quay lại nhìn. Đối mặt với mười con mắt cứ nhìn chằm chằm vào mình, Diệp Băng Hy chỉ còn nước chuồn là thượng sách.
Cô nhanh chóng tìm một cái cớ để chuồn đi:
"Mọi người uống cà phê không để em đi pha?"
Nói xong liền biến mất không thấy tăm hơi.
"Em ....thật là!"
Lại Mễ đứng hình 5 giây, mấy người này thật là, làm anh tò mò chết mất!
"Thôi, tập trung làm việc đi! Không nên xen vào đời tư của người khác, như vậy là không tốt, hôm nào chúng ta rủ Tiểu Hy đi nhậu một bữa, kiểu gì moi được hết!" Trưởng phòng Hoàng vỗ vai Lại Mễ.
Đúng là bó tay với cái tổ tám chuyện xuyên quốc gia này rồi!
Diệp Băng Hy đi ra ngoài, thở phào nhẹ nhõm:
"Phù! Thoát nạn rồi.Nhưng sau này biết phải làm sao đây? Trốn tránh vậy cũng đâu phải cách lâu dài. Thôi, chuyện của sau này thì sau này tính."
Cô đi đến phòng Pantry pha cà phê. Cùng lúc ấy cũng có một vài nhân viên nữ của phòng Kinh doanh cũng đến. Họ nhìn cô bằng ánh mắt dò xét, không mấy thiện cảm.
"Đây không phải là tình nhân của chủ tịch sao? Ăn mặc trông cũng bình thường, đến bộ đồ hàng hiệu cũng không có, xem ra trong lòng chủ tịch cô ta cũng chẳng là gì." Họ nói bằng giọng mỉa mai, tuy là nói chuyện với nhau nhưng là cố tình nói để cô nghe thấy.
Diệp Băng Hy uống nước rồi đi lên phòng tắm rửa, thay quần áo để chuẩn bị đến công ti. Ay ya, nghỉ ngơi nhiều rồi, bây giờ cũng phải quay lại làm việc chứ? Cô nhớ cái phòng chủ tịch siêu ồn ào này lắm rồi!
Tiêu Phong xuống gara đợi sẵn, chờ Diệp Băng Hy xuống.
"Surprise! Bất ngờ chưa? Tặng em!" Diệp Băng Hy vừa mở cửa xe thì Tiêu Phong đã bày ra trước mặt cô một bó hoa hồng siêu to khổng lồ làm cô giật bắn mình.
"Anh lại học đâu ra mấy cái trò này vậy? Thật là! Nhưng em thích." Cô vui vẻ nhận lấy bó hoa.
"Thế em không có quà gì đáo lại anh hả? Anh không chịu lỗ đâu à nha!" Tiêu Phong nũng nịu.
Diệp Băng Hy thở dài. Ay ya, cuộc sống mà, đâu ai cho không ai cái gì.
"Quà tặng anh." Diệp Băng Hy hôn lên má Tiêu Phong một cái.
Tiêu Phong ngã ngửa ra đằng sau, trưng ra cái vẻ mặt vô cùng hạnh phúc, tay đặt lên tim:
"Đây là món quà tuyệt nhất mà anh muốn nhận, nhưng nó sẽ tuyệt hơn nếu có thêm một nụ hôn nữa đấy!"
Diệp Băng Hy phải công nhận cái khả năng làm lố siêu phàm của Tiêu Phong. Ai đó làm ơn trả giùm tôi Tiêu Phong của ngày xưa được không?
"Anh không đi làm đi à? Sắp muộn giờ làm rồi đấy!" Diệp Băng Hy nhắc nhở anh, lảng tránh sang chuyện khác.
Tiêu Phong nhón người, lén hôn trộm vào má Diệp Băng Hy một cái.
"Món quà bất ngờ thứ hai tặng em!"
"Ai thèm chứ! Anh tự giữ lại mà dùng một mình đi." Diệp Băng Hy bề ngoài nói vậy nhưng trong lòng đang rạo rực lên đây này! Đúng là đã nghiện lại còn ngại!
......................
Tập đoàn Phong Đế, phòng chủ tịch.
"Tiểu Hy, em đến rồi sao?"
"Vâng. Chào mọi người!"
"Sao, kì nghỉ cuối tuần có vui không? Chủ tịch đúng là thiên vị thật, trong khi cả phòng tăng ca thì chỉ có mình em được nghỉ? Ghen tị quá đi!"
Diệp Băng Hy ngượng ngùng:
"Mọi người vất vả rồi. Vậy tối nay em mời cả phòng đi ăn lẩu nhé!"
"Được. Chốt đơn luôn!"
Đám người Trần Hạo,Tề Phi, Lại Mễ, Ngô Dương, Phùng Lộ chỉ chờ có thế, lập tức đồng ý ngay.
"Thế còn vụ em với chủ tịch là thế nào vậy? Hai người rốt cuộc mờ ám với nhau từ bao giờ?"
Câu hỏi này dường như là câu hỏi hot nhất của năm, tất cả mọi người đều quay lại nhìn. Đối mặt với mười con mắt cứ nhìn chằm chằm vào mình, Diệp Băng Hy chỉ còn nước chuồn là thượng sách.
Cô nhanh chóng tìm một cái cớ để chuồn đi:
"Mọi người uống cà phê không để em đi pha?"
Nói xong liền biến mất không thấy tăm hơi.
"Em ....thật là!"
Lại Mễ đứng hình 5 giây, mấy người này thật là, làm anh tò mò chết mất!
"Thôi, tập trung làm việc đi! Không nên xen vào đời tư của người khác, như vậy là không tốt, hôm nào chúng ta rủ Tiểu Hy đi nhậu một bữa, kiểu gì moi được hết!" Trưởng phòng Hoàng vỗ vai Lại Mễ.
Đúng là bó tay với cái tổ tám chuyện xuyên quốc gia này rồi!
Diệp Băng Hy đi ra ngoài, thở phào nhẹ nhõm:
"Phù! Thoát nạn rồi.Nhưng sau này biết phải làm sao đây? Trốn tránh vậy cũng đâu phải cách lâu dài. Thôi, chuyện của sau này thì sau này tính."
Cô đi đến phòng Pantry pha cà phê. Cùng lúc ấy cũng có một vài nhân viên nữ của phòng Kinh doanh cũng đến. Họ nhìn cô bằng ánh mắt dò xét, không mấy thiện cảm.
"Đây không phải là tình nhân của chủ tịch sao? Ăn mặc trông cũng bình thường, đến bộ đồ hàng hiệu cũng không có, xem ra trong lòng chủ tịch cô ta cũng chẳng là gì." Họ nói bằng giọng mỉa mai, tuy là nói chuyện với nhau nhưng là cố tình nói để cô nghe thấy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook