Ông Xã Của Tôi Là Đại Boss
-
Chương 57: Trai Lớn Không Thể Giữ
Phong mẹ lên phòng, trong lúc bà mở túi ra lấy điện thoại cho Băng Hy thì tình cờ nhìn thấy lọ thuốc tránh thai.
Phong mẹ đứng lặng người một lúc. Con bé còn trẻ như vậy mà sao lại uống loại thuốc độc hại, nguy hiểm đến sức khoẻ như thế này sao? Hay là thằng con bất hiếu của bà bắt con bé uống? Như thế sao mà được chứ, biết bao giờ bà mới có cháu ẵm bồng, còn có hại cho sức khoẻ Băng Hy nữa?
Hàng loạt câu hỏi cứ thế hiện lên trong tâm trí bà. Phong mẹ liền đem đổ hết thuốc trong lọ, lén chạy về phòng mình lấy thuốc bổ ra để lại vào trong lọ.
"Đại công cáo thành! Tiêu Phong phen này con chết với mẹ, dám để con dâu uống thuốc tránh thai à!" Phong mẹ vỗ tay rồi cầm điện thoại xuống nhà đưa cho Diệp Băng Hy.
Thì ra là cuộc gọi của Tiêu Phong. Cô nhanh chóng gọi lại:
"Anh gọi em có việc gì đấy?"
"Anh nhớ vợ nên gọi, không được sao? Lúc nãy anh gọi không được, tưởng em vẫn đang ngủ."
"Em đang ở dưới nhà với bác gái. Anh không làm việc sao mà giờ này gọi cho em?"
"Anh đang họp nhưng nhớ vợ quá chịu không được, anh muốn nghe giọng em." Bên kia, cả đám người mắt chữ A mồm chữ O nhìn chằm chằm Tiêu Phong. Trời ơi! Rốt cuộc đây có còn là vị boss lạnh lùng, hắc ám của họ nữa không vậy?
Đợi cả 15 phút, cuối cùng cuộc gọi cũng kết thúc. Cả phòng chắc tối nay không cần ăn cơm nữa, ăn cơm chó no rồi. Tiêu Phong sắc mặt thay đổi 180°, không còn nụ cười ấm áp nữa mà thay vào đó là khuôn mặt sắc lạnh thường ngày. Với độ lật mặt nhanh như bánh tráng này mà không đi làm diễn viên thì thật là lãng phí tài năng.
...--------Phong Gia--------...
Diệp Băng Hy và Phong mẹ ở nhà tỉa cây, xem phim, cắm hoa hết cả ngày. Phong mẹ càng ngày càng vừa ý cô gái này, nói chuyện với cô cũng rất hợp. Hơn nữa, trước giờ bà vẫn luôn muốn có một cô con gái nhưng không được nên bây giờ bà coi Diệp Băng Hy như con gái của mình vậy, đem tất cả tình thương mà nuông chiều cô, so với Tiêu Phong chỉ hơn không kém.
Đến tối, Phong ba và Tiêu Phong mới về. Không biết có hẹn nhau không mà hai người về nhà cùng một lúc.
"Hai ba con ông hôm nay sao lại về cùng nhau thế? Mau vào tắm rửa thay đồ còn ra ăn cơm, đầu bếp nấu xong rồi." Phong mẹ đang ngồi xem phim, thấy hai người về liền lười biếng quay lại nói.
"Băng Hy đâu mẹ? Không phải cô ấy về rồi chứ?" Tiêu Phong vừa về, không thấy Diệp Băng Hy đâu, lo lắng hỏi.
"Anh chỉ biết quan tâm Tiểu Hy thôi, mẹ anh anh còn chưa chào mà đã hỏi con bé rồi!" Phong mẹ trêu chọc Tiêu Phong.
"Con chào người mẹ đáng yêu, xinh đẹp và tốt bụng nhất trên đời của con ạ." Tiêu Phong vừa nói vừa khoanh tay cúi chào.
"Được rồi. Mẹ mau nói đi!" Tiêu Phong sốt sắng.
Phong mẹ nhìn thấy dáng vẻ này của Tiêu Phong thì càng muốn trêu chọc anh. Nhưng thôi, tạo nghiệp nhiều thì sẽ bị nghiệp quật. Bà trả lời thành thật:
"Con bé đang tắm trên phòng ý. Mà lát nữa ăn cơm xong, con lên phòng mẹ sẽ hỏi tội con."
Tiêu Phong chỉ cần nghe đủ thông tin để biết Diệp Băng Hy ở đâu thì liền đi lên phòng, chẳng quan tâm tiếp theo Phong mẹ muốn nói gì.
Phong mẹ thở dài bất lực:
"Đúng là con trai lớn không thể giữ mà!"
Phong mẹ đứng lặng người một lúc. Con bé còn trẻ như vậy mà sao lại uống loại thuốc độc hại, nguy hiểm đến sức khoẻ như thế này sao? Hay là thằng con bất hiếu của bà bắt con bé uống? Như thế sao mà được chứ, biết bao giờ bà mới có cháu ẵm bồng, còn có hại cho sức khoẻ Băng Hy nữa?
Hàng loạt câu hỏi cứ thế hiện lên trong tâm trí bà. Phong mẹ liền đem đổ hết thuốc trong lọ, lén chạy về phòng mình lấy thuốc bổ ra để lại vào trong lọ.
"Đại công cáo thành! Tiêu Phong phen này con chết với mẹ, dám để con dâu uống thuốc tránh thai à!" Phong mẹ vỗ tay rồi cầm điện thoại xuống nhà đưa cho Diệp Băng Hy.
Thì ra là cuộc gọi của Tiêu Phong. Cô nhanh chóng gọi lại:
"Anh gọi em có việc gì đấy?"
"Anh nhớ vợ nên gọi, không được sao? Lúc nãy anh gọi không được, tưởng em vẫn đang ngủ."
"Em đang ở dưới nhà với bác gái. Anh không làm việc sao mà giờ này gọi cho em?"
"Anh đang họp nhưng nhớ vợ quá chịu không được, anh muốn nghe giọng em." Bên kia, cả đám người mắt chữ A mồm chữ O nhìn chằm chằm Tiêu Phong. Trời ơi! Rốt cuộc đây có còn là vị boss lạnh lùng, hắc ám của họ nữa không vậy?
Đợi cả 15 phút, cuối cùng cuộc gọi cũng kết thúc. Cả phòng chắc tối nay không cần ăn cơm nữa, ăn cơm chó no rồi. Tiêu Phong sắc mặt thay đổi 180°, không còn nụ cười ấm áp nữa mà thay vào đó là khuôn mặt sắc lạnh thường ngày. Với độ lật mặt nhanh như bánh tráng này mà không đi làm diễn viên thì thật là lãng phí tài năng.
...--------Phong Gia--------...
Diệp Băng Hy và Phong mẹ ở nhà tỉa cây, xem phim, cắm hoa hết cả ngày. Phong mẹ càng ngày càng vừa ý cô gái này, nói chuyện với cô cũng rất hợp. Hơn nữa, trước giờ bà vẫn luôn muốn có một cô con gái nhưng không được nên bây giờ bà coi Diệp Băng Hy như con gái của mình vậy, đem tất cả tình thương mà nuông chiều cô, so với Tiêu Phong chỉ hơn không kém.
Đến tối, Phong ba và Tiêu Phong mới về. Không biết có hẹn nhau không mà hai người về nhà cùng một lúc.
"Hai ba con ông hôm nay sao lại về cùng nhau thế? Mau vào tắm rửa thay đồ còn ra ăn cơm, đầu bếp nấu xong rồi." Phong mẹ đang ngồi xem phim, thấy hai người về liền lười biếng quay lại nói.
"Băng Hy đâu mẹ? Không phải cô ấy về rồi chứ?" Tiêu Phong vừa về, không thấy Diệp Băng Hy đâu, lo lắng hỏi.
"Anh chỉ biết quan tâm Tiểu Hy thôi, mẹ anh anh còn chưa chào mà đã hỏi con bé rồi!" Phong mẹ trêu chọc Tiêu Phong.
"Con chào người mẹ đáng yêu, xinh đẹp và tốt bụng nhất trên đời của con ạ." Tiêu Phong vừa nói vừa khoanh tay cúi chào.
"Được rồi. Mẹ mau nói đi!" Tiêu Phong sốt sắng.
Phong mẹ nhìn thấy dáng vẻ này của Tiêu Phong thì càng muốn trêu chọc anh. Nhưng thôi, tạo nghiệp nhiều thì sẽ bị nghiệp quật. Bà trả lời thành thật:
"Con bé đang tắm trên phòng ý. Mà lát nữa ăn cơm xong, con lên phòng mẹ sẽ hỏi tội con."
Tiêu Phong chỉ cần nghe đủ thông tin để biết Diệp Băng Hy ở đâu thì liền đi lên phòng, chẳng quan tâm tiếp theo Phong mẹ muốn nói gì.
Phong mẹ thở dài bất lực:
"Đúng là con trai lớn không thể giữ mà!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook