Ông Xã, Chúng Ta Cùng Nhau Làm Ruộng Đi
-
Chương 61
Một đêm không ngủ được, chờ đến khi trời tờ mờ sáng, tiểu Tú không chờ được nữa mà vào không gian. Vừa mới tiến vào đã ngửi thấy mùi hoa nhàn nhạt thấm vào ruột gan, tiểu Tú cảm thấy tất cả mệt mỏi đều tiêu tan. Theo mùi thơm tìm đến lại phát hiện ao nhỏ mình đào biến mất, thay vào đó là một cái hồ to, trên mặt hồ hoa sen nở rộ làm cho tiểu Tú như mở cờ trong bụng!
Tiểu Tú lại đi lòng vòng xung quanh, những địa phương khác vẫn như cũ, kết hợp với kinh nghiệm lần trước tiểu Tú hiểu được đại khái là không gian tăng một cấp sẽ thêm một thứ tốt. Lúc đầu là khu đất đỏ, hạt giống ở ngoài dù có không trồng được nhưng nếu trồng trên đất đỏ thì chắc chắn sẽ sống. sau đó là cây dâu tằm lớn, hiện tại thì thêm hồ sen, mặc dù hai thứ này tiểu Tú còn chưa biết rõ rang công dụng, nhưng có kinh nghiệm về khu đất trước đó nên tiểu Tú nghĩ công dụng của hai thứ này chắc cũng không kém.
Tiểu Tú đưa tiểu Tô cùng Tô Tô kéo vào không gian. Không đợi tiểu Tô thấy rõ, tiểu Tú liền bảo tiểu Tô xuống hồ đi hái lá sen."Tiểu Tô, đi hái cho em hai cái lá sen đi, em rất muốn uống cháo lá sen." Tiểu Tô đồng ý. Vui vẻ xuống hồ đi hái lá sen. Lúc hái lá sen thấy có một đài sen vì vậy thuận tay hái luôn. Lên bờ, tiểu Tô bóc cho tiểu Tú ăn. Tiểu Tú vừa ăn vừa nói: "anh cũng ăn đi, thật là ngọt!"
Bà Hảo luôn dậy sớm nên mặc dù tiểu Tú muốn tiếp tục ăn hạt sen nhưng vẫn phải đi ra. Đem Tô Tô đưa cho tiểu Tô, cầm hai cái lá sen đi tìm bà Hảo: "Bà Hảo nấu cháo lá sen cho con đi, lâu nay ăn canh bổ làm con ngán vô cùng, bây giờ ăn chút cháo lá sen cho thanh mát." bà Hảo nhận lấy lá sen liền hỏi: " Lá sen còn tươi như vậy con lấy ở đâu ra?"
Tiểu Tú mới nghĩ đến đồ ăn mà không nhớ là bây giờ trời lạnh, sông hồ đều đóng băng nên không có lá sen? Vì vậy đành nói dối quanh co. lúc bà Hảo đi nấu cháo thì người tiểu Tú đã đầy mồ hôi, tiểu Tô ôm Tô Tô cười nói: "Tô Tô, con nhìn xem mẹ rất tham ăn có phải không!" Tiểu Tú tức giận tới mức không thèm nhìn chồng. Quay người lại, thấy tiểu Ngọc vừa ngáp vừa đi ra."Ngọc Kỳ dậy sớm thế, hôm qua mệt mỏi cả ngày rồi sao không ngủ thêm chút nữa?"
Tiểu Ngọc xoa mắt nói: "em không ngủ được, bây giờ đã có thói quen nên cứ đến giờ là dậy. Chị Tú, hôm nay phải làm gì?" Tiểu Tú trong lòng cười thầm, từ khi tiểu Ngọc đến,ngày ngày tiểu Tô dẫn hắn đi huấn luyện. Tiểu Tô có thói quen mỗi sáng sớm phải chạy hai vòng quanh thôn. Tiểu Ngọc tới tự nhiên bị tiểu Tô bắt chạy cùng. Mới đầu tiểu Ngọc đều ngủ nướng không chịu đi, nhưng bị tiểu Tô chỉnh liền thay đổi trở nên ngoan hơn.
Trừ việc mỗi sáng sớm đi chạy bộ, tiểu Tô còn dẫn hắn cùng nhau làm việc. Mặc dù hiện tại không phải trồng cái gì, nhưng việc vặt như phải bổ củi, cho heo ăn thì rất nhiều. Chỉ cần muốn làm việc, không sợ tìm không được việc để làm. Hơn nữa tiểu Tô muốn để hắn làm nhiều một chút, cả ngày làm việc không ngừng, sáng sớm thì đi gánh nước, xong thì đi làm cỏ. Làm cho tiểu Ngọc không thể kiêu ngạo nữa. Sau khi có thêm Tô Tô, tiểu Ngọc mỗi ngày lại thêm một việc là trông tiểu Tô tô. Mặc dù mới bắt đầu trông con nít nhưng việc thay tã, lau miệng cho tiểu Tô Tô vẫn làm được.
"Chị cũng chưa biết có việc gì không, cậu đi rửa mặt trước đi, có gì thì chị gọi." Tiểu Tú cũng không biết hôm nay tiểu Tô định để cho tiểu Ngọc làm cái gì. Chỉ nhớ tiểu Tô từng nói muốn mang tiểu Ngọc lên trấn trên .
"vâng, em đi rửa mặt đã!"
Tiểu Tú thấy tiểu Tô ôm Tô Tô, thì chạy vào bếp xem bà Hảo nấu cháo lá sen. Nhìn bà Hảo đem lá sen rửa sạch xé thành mấy miếng nhỏ ném vào trong nồi nấu. Tiểu Tú lại giúp bà nấu nước. Nước sôi thì đem lá sen vớt ra ngoài, sau đó bỏ gạo vào nấu." Bà Hảo, nấu như vậy đã được chưa?" "thế là sắp được rồi, chờ cháo nhừ thì bắc ra thêm chút đường là được." Tiểu Tú nghe vậy, gật đầu một cái, món này cũng đơn giản đấy chứ.
Ăn cơm xong, tiểu Tô mang theo Ngọc Kỳ lên trấn trên, trước khi đi bảo tiểu Tú đưa ít tiền. Tiểu Tú thuận tay đưa 50 đồng. Lại nói, tiểu Tú vẫn chưa bỏ được thói quen trước kia, cảm giác 50 đồng rất ít, chỉ đủ tiền một bữa cơm. Ngược lại tiểu Tô cảm thấy 10 đồng tiền là được rồi. Nếu để tiểu Tô biết suy nghĩ của tiểu Tú có thể nghĩ cô ấy là phá gia chi tử không đây?
Sau khi tiễn hai người đi, tiểu Tú nhờ bà Hảo trông Tô Tô, rồi bắt đầu dọn dẹp bát đũa. Dọn xong phòng bếp, liền đem một đống lớn quần áo và tã ra ngoài giặt. Làm xong mọi việc, tiểu Tú thấy bà Hảo và Tô Tô chơi vui vẻ, liền lên tiếng: " Bà Hảo, con ra ngoài một chút!" Bà Hảo gật đầu nói: "nhớ mang theo mũ, mới vừa hết thời gian ở cữ không nên đi lâu không lại ốm đấy ." Tiểu Tú cười nói: "vâng ạ."
Mặc dù nói với bà Hảo là đi ra ngoài nhưng thật ra tiểu Tú đi vào không gian. Vào không gian ngửi thấy hương hoa sen cảm thấy cả người đầy sức sống. Vì vậy chạy vào căn nhà nhỏ, lấy hạt giống còn lại ra. Lại mang theo một cái cuốc chuẩn bị gieo hạt. Nhưng đã hơn nửa năm không làm việc, mới làm một hồi đã thấy mỏi mệt. Tiểu Tú nghĩ lại lúc trước mình chỉ cần nói ra thì trái cây đều được hái xuống. Hay bây giờ cũng thử một chút xem hạt giống có tự gieo được không?
Vì vậy tiểu Tú liền đem hạt giống đổ ra, nhắm mắt lại cố gắng nghĩ: hạt giống tự mình đào đất vùi xuống đi. Chờ khi tiểu Tú mở mắt ra liền thấy trên đất rất nhiều hố nhỏ, sau đó hạt giống từng hạt một nhảy vào trong hố. Tiểu Tú cảm thấy thật thần kỳ, trong không gian có thể điều khiển mọi thứ bằng ý nghĩ.
Gieo hạt giống xong, tiểu Tú cầm trái cây ngồi trong không gian ăn. Trước kia luôn muốn ăn ngon, có nhiều tiền để đếm đến chuột rút, còn muốn được ở biệt thự. Trước kia cảm thấy giấc mộng này cách thực tế quá xa. Nhưng bây giờ lại cảm thấy có thể đạt được. Lập gia đình, sinh bảo bảo, có không gian. Mặc dù không phải ở biệt thự nhưng căn nhà cũng rộng rãi, còn có ruộng vườn, muốn ăn cái gì thì tự hái ăn, toàn là thực phẩm từ thiên nhiên. Nhưng tiểu Tú lại cảm thấy quá an bình rồi, an bình đến mức làm người ta không có chí phấn đấu.
Buổi tối ở trong phòng với tiểu Tô, tiểu Tú nói tới chuyện này."anh có cảm thấy em không có chí tiến thủ hay không? Mặc dù được đi học nhưng không có bằng cấp. Chỉ biết làm việc cùng bà Hảo, người cũng không xinh đẹp lắm …" Tiểu Tú nói một hồi rồi kết lại "Tiểu Tô, anh nói có phải vậy không?" Tiểu Tô hôm nay mang Ngọc Kỳ lên trấn trên đi dạo một hồi, đã sớm mệt mỏi, mới lên giường đã buồn ngủ không chịu được nghe tiểu Tú nói lại giống như ru ngủ nên ngủ luôn.
Nhìn tiểu Tô ngủ thiếp đi, tiểu Tú thấy mình giống như đàn gảy tai trâu, tức giận nhéo tiểu Tô một cái. Làm tiểu Tô tỉnh dậy, cố gắng nghĩ lại xem vợ vừa mới nói gì, sau đó liền kết luận, tiểu Tú chắc lại để tâm chuyện vụt vặt rồi. Vì hạnh phúc sau này của mình, tiểu Tô liền ôm tiểu Tú vào lòng, bắt đầu cùng vợ nói chuyện, hơn nữa nói tiểu Tú là một người có ích, không phải là không có chí tiến thủ.
Chỉ là vừa nói hai người cũng thay đổi tư thế. Vốn là tiểu Tú được tiểu Tô ôm trong ngực, nhưng dần dần tay tiểu Tô đưa về phía ngực tiểu Tú: "Tú, em đã khỏe chưa?" Tiểu Tú vừa nghe liền đỏ mặt, kể từ lúc mang thai, hai người chưa từng làm chuyện vợ chồng. Có lúc tiểu Tô kìm nén đến khó chịu, tiểu Tú đành dùng tay giúp tiểu Tô. Thật vất vả sinh con xong rồi lại ở cữ. Thời gian lâu như vậy tiểu Tô đã kìm nén hết mức. Thật ra thì tiểu Tú đã sớm khỏe lại, chỉ là sau khi Tô Tô sinh ra, sự chú ý của tiểu Tú liền chuyển sang con gái nên cũng không để ý.
"Tú em đã khỏe chưa?" Tiểu Tô lại ghé sát vành tai tiểu Tú hỏi, trong miệng tiểu Tô thở ra khí nóng, kích thích vùng mẫm cảm của tiểu Tú. Tiểu Tú không được tự nhiên xê dịch thân thể, nhưng tiểu Tô đã sớm ôm lấy vợ, không để cô né ra? Nhẹ nhàng cắn lên vành tai tiểu Tú, ngậm trong miệng nhẹ nhàng liếm, tiểu Tú chỉ cảm thấy nội tâm trống rỗng, trong đầu ngưng trệ.
Trong lúc tiểu Tú choáng váng, tiểu Tô đã cởi hết quần áo tiểu Tú: "Tú, dẫn anh vào không gian đi, ở ngoài này rất lạnh" Tiểu Tú theo bản năng liền mang theo tiểu Tô vào không gian. Vào không gian tiểu Tô liền hung hăng nhào tới. Đem tiểu Tú đè ở phía dưới, từng chút từng chút hôn môi tiểu Tú, tiểu Tú bởi vì sinh con mà ngực trở nên đầy đặn hơn, còn chốn đào nguyên cũng đã sẵn sàng .
Đợi đến khi tiểu Tô làm xong, tiểu Tú mới nhớ tới: " anh, Tô Tô vẫn còn ở bên ngoài đấy." Vì vậy vợ chồng son cũng không kịp mặc quần áo, trực tiếp ra khỏi không gian, lại phát hiện Tô Tô đang ngủ say , không hề phát hiện cha mẹ mình đã từng rời đi. Tiểu Tô đem tiểu Tú kéo vào lòng: "Tú, vào một lần nữa được không, đã lâu rồi không có làm, em phải bù cho anh chứ?"
Tiểu Tú buồn bực, mới vừa rồi tiểu Tô tiên hạ thủ vi cường thừa dịp tiểu Tú mơ hồ thành toàn một lần chuyện tốt. Hiện giờ tiểu Tú tỉnh táo làm sao để cho hắn tiếp tục một lần nữa?. Nhưng là tiểu Tô da mặt dày, chỗ này hôn, chỗ kia cọ, chọc cho tiểu Tú thiếu chút nữa để cho hắn đắc thủ. Nhưng đến thời điểm quan trọng, tiểu Tú vẫn kiên trì: "Không được, hôm nay làm một lần thôi, thân thể em vừa khôi phục, anh phải để cho em nghỉ ngơi chứ!"
Nhìn dáng vẻ của vợ, tiểu Tô cũng đành thôi. Nhưng không làm được thực chất, tiểu Tô vẫn có thể chiếm chút đậu hũ. Khi tiểu Tú mơ hồ ngủ, mới nhớ ra việc hôm nay muốn làm đã quên mất. Ngày mai, ngày mai nhất định phải cùng tiểu Tô nói chuyện một chút.
Tiểu Tú lại đi lòng vòng xung quanh, những địa phương khác vẫn như cũ, kết hợp với kinh nghiệm lần trước tiểu Tú hiểu được đại khái là không gian tăng một cấp sẽ thêm một thứ tốt. Lúc đầu là khu đất đỏ, hạt giống ở ngoài dù có không trồng được nhưng nếu trồng trên đất đỏ thì chắc chắn sẽ sống. sau đó là cây dâu tằm lớn, hiện tại thì thêm hồ sen, mặc dù hai thứ này tiểu Tú còn chưa biết rõ rang công dụng, nhưng có kinh nghiệm về khu đất trước đó nên tiểu Tú nghĩ công dụng của hai thứ này chắc cũng không kém.
Tiểu Tú đưa tiểu Tô cùng Tô Tô kéo vào không gian. Không đợi tiểu Tô thấy rõ, tiểu Tú liền bảo tiểu Tô xuống hồ đi hái lá sen."Tiểu Tô, đi hái cho em hai cái lá sen đi, em rất muốn uống cháo lá sen." Tiểu Tô đồng ý. Vui vẻ xuống hồ đi hái lá sen. Lúc hái lá sen thấy có một đài sen vì vậy thuận tay hái luôn. Lên bờ, tiểu Tô bóc cho tiểu Tú ăn. Tiểu Tú vừa ăn vừa nói: "anh cũng ăn đi, thật là ngọt!"
Bà Hảo luôn dậy sớm nên mặc dù tiểu Tú muốn tiếp tục ăn hạt sen nhưng vẫn phải đi ra. Đem Tô Tô đưa cho tiểu Tô, cầm hai cái lá sen đi tìm bà Hảo: "Bà Hảo nấu cháo lá sen cho con đi, lâu nay ăn canh bổ làm con ngán vô cùng, bây giờ ăn chút cháo lá sen cho thanh mát." bà Hảo nhận lấy lá sen liền hỏi: " Lá sen còn tươi như vậy con lấy ở đâu ra?"
Tiểu Tú mới nghĩ đến đồ ăn mà không nhớ là bây giờ trời lạnh, sông hồ đều đóng băng nên không có lá sen? Vì vậy đành nói dối quanh co. lúc bà Hảo đi nấu cháo thì người tiểu Tú đã đầy mồ hôi, tiểu Tô ôm Tô Tô cười nói: "Tô Tô, con nhìn xem mẹ rất tham ăn có phải không!" Tiểu Tú tức giận tới mức không thèm nhìn chồng. Quay người lại, thấy tiểu Ngọc vừa ngáp vừa đi ra."Ngọc Kỳ dậy sớm thế, hôm qua mệt mỏi cả ngày rồi sao không ngủ thêm chút nữa?"
Tiểu Ngọc xoa mắt nói: "em không ngủ được, bây giờ đã có thói quen nên cứ đến giờ là dậy. Chị Tú, hôm nay phải làm gì?" Tiểu Tú trong lòng cười thầm, từ khi tiểu Ngọc đến,ngày ngày tiểu Tô dẫn hắn đi huấn luyện. Tiểu Tô có thói quen mỗi sáng sớm phải chạy hai vòng quanh thôn. Tiểu Ngọc tới tự nhiên bị tiểu Tô bắt chạy cùng. Mới đầu tiểu Ngọc đều ngủ nướng không chịu đi, nhưng bị tiểu Tô chỉnh liền thay đổi trở nên ngoan hơn.
Trừ việc mỗi sáng sớm đi chạy bộ, tiểu Tô còn dẫn hắn cùng nhau làm việc. Mặc dù hiện tại không phải trồng cái gì, nhưng việc vặt như phải bổ củi, cho heo ăn thì rất nhiều. Chỉ cần muốn làm việc, không sợ tìm không được việc để làm. Hơn nữa tiểu Tô muốn để hắn làm nhiều một chút, cả ngày làm việc không ngừng, sáng sớm thì đi gánh nước, xong thì đi làm cỏ. Làm cho tiểu Ngọc không thể kiêu ngạo nữa. Sau khi có thêm Tô Tô, tiểu Ngọc mỗi ngày lại thêm một việc là trông tiểu Tô tô. Mặc dù mới bắt đầu trông con nít nhưng việc thay tã, lau miệng cho tiểu Tô Tô vẫn làm được.
"Chị cũng chưa biết có việc gì không, cậu đi rửa mặt trước đi, có gì thì chị gọi." Tiểu Tú cũng không biết hôm nay tiểu Tô định để cho tiểu Ngọc làm cái gì. Chỉ nhớ tiểu Tô từng nói muốn mang tiểu Ngọc lên trấn trên .
"vâng, em đi rửa mặt đã!"
Tiểu Tú thấy tiểu Tô ôm Tô Tô, thì chạy vào bếp xem bà Hảo nấu cháo lá sen. Nhìn bà Hảo đem lá sen rửa sạch xé thành mấy miếng nhỏ ném vào trong nồi nấu. Tiểu Tú lại giúp bà nấu nước. Nước sôi thì đem lá sen vớt ra ngoài, sau đó bỏ gạo vào nấu." Bà Hảo, nấu như vậy đã được chưa?" "thế là sắp được rồi, chờ cháo nhừ thì bắc ra thêm chút đường là được." Tiểu Tú nghe vậy, gật đầu một cái, món này cũng đơn giản đấy chứ.
Ăn cơm xong, tiểu Tô mang theo Ngọc Kỳ lên trấn trên, trước khi đi bảo tiểu Tú đưa ít tiền. Tiểu Tú thuận tay đưa 50 đồng. Lại nói, tiểu Tú vẫn chưa bỏ được thói quen trước kia, cảm giác 50 đồng rất ít, chỉ đủ tiền một bữa cơm. Ngược lại tiểu Tô cảm thấy 10 đồng tiền là được rồi. Nếu để tiểu Tô biết suy nghĩ của tiểu Tú có thể nghĩ cô ấy là phá gia chi tử không đây?
Sau khi tiễn hai người đi, tiểu Tú nhờ bà Hảo trông Tô Tô, rồi bắt đầu dọn dẹp bát đũa. Dọn xong phòng bếp, liền đem một đống lớn quần áo và tã ra ngoài giặt. Làm xong mọi việc, tiểu Tú thấy bà Hảo và Tô Tô chơi vui vẻ, liền lên tiếng: " Bà Hảo, con ra ngoài một chút!" Bà Hảo gật đầu nói: "nhớ mang theo mũ, mới vừa hết thời gian ở cữ không nên đi lâu không lại ốm đấy ." Tiểu Tú cười nói: "vâng ạ."
Mặc dù nói với bà Hảo là đi ra ngoài nhưng thật ra tiểu Tú đi vào không gian. Vào không gian ngửi thấy hương hoa sen cảm thấy cả người đầy sức sống. Vì vậy chạy vào căn nhà nhỏ, lấy hạt giống còn lại ra. Lại mang theo một cái cuốc chuẩn bị gieo hạt. Nhưng đã hơn nửa năm không làm việc, mới làm một hồi đã thấy mỏi mệt. Tiểu Tú nghĩ lại lúc trước mình chỉ cần nói ra thì trái cây đều được hái xuống. Hay bây giờ cũng thử một chút xem hạt giống có tự gieo được không?
Vì vậy tiểu Tú liền đem hạt giống đổ ra, nhắm mắt lại cố gắng nghĩ: hạt giống tự mình đào đất vùi xuống đi. Chờ khi tiểu Tú mở mắt ra liền thấy trên đất rất nhiều hố nhỏ, sau đó hạt giống từng hạt một nhảy vào trong hố. Tiểu Tú cảm thấy thật thần kỳ, trong không gian có thể điều khiển mọi thứ bằng ý nghĩ.
Gieo hạt giống xong, tiểu Tú cầm trái cây ngồi trong không gian ăn. Trước kia luôn muốn ăn ngon, có nhiều tiền để đếm đến chuột rút, còn muốn được ở biệt thự. Trước kia cảm thấy giấc mộng này cách thực tế quá xa. Nhưng bây giờ lại cảm thấy có thể đạt được. Lập gia đình, sinh bảo bảo, có không gian. Mặc dù không phải ở biệt thự nhưng căn nhà cũng rộng rãi, còn có ruộng vườn, muốn ăn cái gì thì tự hái ăn, toàn là thực phẩm từ thiên nhiên. Nhưng tiểu Tú lại cảm thấy quá an bình rồi, an bình đến mức làm người ta không có chí phấn đấu.
Buổi tối ở trong phòng với tiểu Tô, tiểu Tú nói tới chuyện này."anh có cảm thấy em không có chí tiến thủ hay không? Mặc dù được đi học nhưng không có bằng cấp. Chỉ biết làm việc cùng bà Hảo, người cũng không xinh đẹp lắm …" Tiểu Tú nói một hồi rồi kết lại "Tiểu Tô, anh nói có phải vậy không?" Tiểu Tô hôm nay mang Ngọc Kỳ lên trấn trên đi dạo một hồi, đã sớm mệt mỏi, mới lên giường đã buồn ngủ không chịu được nghe tiểu Tú nói lại giống như ru ngủ nên ngủ luôn.
Nhìn tiểu Tô ngủ thiếp đi, tiểu Tú thấy mình giống như đàn gảy tai trâu, tức giận nhéo tiểu Tô một cái. Làm tiểu Tô tỉnh dậy, cố gắng nghĩ lại xem vợ vừa mới nói gì, sau đó liền kết luận, tiểu Tú chắc lại để tâm chuyện vụt vặt rồi. Vì hạnh phúc sau này của mình, tiểu Tô liền ôm tiểu Tú vào lòng, bắt đầu cùng vợ nói chuyện, hơn nữa nói tiểu Tú là một người có ích, không phải là không có chí tiến thủ.
Chỉ là vừa nói hai người cũng thay đổi tư thế. Vốn là tiểu Tú được tiểu Tô ôm trong ngực, nhưng dần dần tay tiểu Tô đưa về phía ngực tiểu Tú: "Tú, em đã khỏe chưa?" Tiểu Tú vừa nghe liền đỏ mặt, kể từ lúc mang thai, hai người chưa từng làm chuyện vợ chồng. Có lúc tiểu Tô kìm nén đến khó chịu, tiểu Tú đành dùng tay giúp tiểu Tô. Thật vất vả sinh con xong rồi lại ở cữ. Thời gian lâu như vậy tiểu Tô đã kìm nén hết mức. Thật ra thì tiểu Tú đã sớm khỏe lại, chỉ là sau khi Tô Tô sinh ra, sự chú ý của tiểu Tú liền chuyển sang con gái nên cũng không để ý.
"Tú em đã khỏe chưa?" Tiểu Tô lại ghé sát vành tai tiểu Tú hỏi, trong miệng tiểu Tô thở ra khí nóng, kích thích vùng mẫm cảm của tiểu Tú. Tiểu Tú không được tự nhiên xê dịch thân thể, nhưng tiểu Tô đã sớm ôm lấy vợ, không để cô né ra? Nhẹ nhàng cắn lên vành tai tiểu Tú, ngậm trong miệng nhẹ nhàng liếm, tiểu Tú chỉ cảm thấy nội tâm trống rỗng, trong đầu ngưng trệ.
Trong lúc tiểu Tú choáng váng, tiểu Tô đã cởi hết quần áo tiểu Tú: "Tú, dẫn anh vào không gian đi, ở ngoài này rất lạnh" Tiểu Tú theo bản năng liền mang theo tiểu Tô vào không gian. Vào không gian tiểu Tô liền hung hăng nhào tới. Đem tiểu Tú đè ở phía dưới, từng chút từng chút hôn môi tiểu Tú, tiểu Tú bởi vì sinh con mà ngực trở nên đầy đặn hơn, còn chốn đào nguyên cũng đã sẵn sàng .
Đợi đến khi tiểu Tô làm xong, tiểu Tú mới nhớ tới: " anh, Tô Tô vẫn còn ở bên ngoài đấy." Vì vậy vợ chồng son cũng không kịp mặc quần áo, trực tiếp ra khỏi không gian, lại phát hiện Tô Tô đang ngủ say , không hề phát hiện cha mẹ mình đã từng rời đi. Tiểu Tô đem tiểu Tú kéo vào lòng: "Tú, vào một lần nữa được không, đã lâu rồi không có làm, em phải bù cho anh chứ?"
Tiểu Tú buồn bực, mới vừa rồi tiểu Tô tiên hạ thủ vi cường thừa dịp tiểu Tú mơ hồ thành toàn một lần chuyện tốt. Hiện giờ tiểu Tú tỉnh táo làm sao để cho hắn tiếp tục một lần nữa?. Nhưng là tiểu Tô da mặt dày, chỗ này hôn, chỗ kia cọ, chọc cho tiểu Tú thiếu chút nữa để cho hắn đắc thủ. Nhưng đến thời điểm quan trọng, tiểu Tú vẫn kiên trì: "Không được, hôm nay làm một lần thôi, thân thể em vừa khôi phục, anh phải để cho em nghỉ ngơi chứ!"
Nhìn dáng vẻ của vợ, tiểu Tô cũng đành thôi. Nhưng không làm được thực chất, tiểu Tô vẫn có thể chiếm chút đậu hũ. Khi tiểu Tú mơ hồ ngủ, mới nhớ ra việc hôm nay muốn làm đã quên mất. Ngày mai, ngày mai nhất định phải cùng tiểu Tô nói chuyện một chút.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook