Ông Xã, Chúng Ta Cùng Nhau Làm Ruộng Đi
-
Chương 1: Bắt đầu
Bởi vì trong đầu tiểu Tú nhớ kỹ việc sáng sớm phải đi thu hoạch lúa mạch, cho nên khi trời
mới tờ mờ sáng đã thức dậy. Dựa vào ánh sáng len qua khe cửa sổ, tiểu Tú nhanh nhẹn chuẩn bị. Cầm lấy lưỡi liềm đã được mài thật sắc ngày hôm qua, sau đó nhanh chóng ra khỏi nhà, đi về phía ruộng lúa.
Mò mẫm đi trên con đường nhỏ, tiểu Tú không thể không cảm thán. Nếu trước kia có người nói cho cô biết, trời chưa sáng đã phải ra đồng gặt lúa, phải nuôi gà nuôi vịt, còn phải đi chừng mười dặm đường mới tới nơi, nhất định tiểu Tú sẽ không tin, nhưng nay sự thật xảy ra trước mắt, thế mới nói không có gì là không thể, thì ra cuộc sống như vậy chính mình cũng có thể trải qua.
Tiểu Tú đang gom đống lúa vừa cắt thì bỗng dừng lại, ngẩng lên nhìn, người càng lúc càng nhiều.
"Tiểu Tú, sao chỉ có một mình con đến đây? Bà Hảo nhà con đâu?" Thím Lưu đứng dưới ruộng to giọng nói chuyện với Tiểu Tú.
Tiểu Tú lấy hai sợi dây thừng từ trong túi ra cột chặt ống quần, lấy thêm một cái cũ mặt khăn đội lên đầu cột chặt. Sau đó mới nói chuyện với thím Lưu: "Thím, bà Hảo nhà con đã lớn tuổi, con không gọi bà dậy, mảnh ruộng hai mẫu này, một mình con có thể làm được!"
"Nhưng như thế sẽ mất nhiều thời gian lắm, lát nữa thím cuốc đất xong, sẽ kêu thằng Lâm giúp con một tay." Trong nhà thím Lưu chỉ còn gần chục mẫu đất nữa, đợi bà làm xong, thì tiểu Tú cũng đã sắp xong rồi. Tuy vậy, tiểu Tú vẫn phải lên tiếng: "Ai, thím không cần vội, chờ Lâm ca rảnh thì giúp con là được rồi!"
Hai người thừa dịp mặt trời còn chưa lên cao tiếp tục làm việc. Tiểu Tú mang theo hai liềm sử dụng luân phiên, rốt cục đến khi mặt trời lên cao cũng đã gặt xong một phần nhỏ. Nhìn trời, lấy dây cột đống lúa lại, chở theo mười bó về nhà.
Khi về nhà thì bà Hảo đã chuẩn bị xong điểm tâm. Tự múc đồ ăn, tiểu Tú ăn hết hai bát cháo."Bà Hảo, lát nữa con phải đi làm tiếp, sức khỏe của bà không tốt đừng đi ra đấy nhé. Ở nhà cho heo ăn, giữa trưa con sẽ về nhà nấu cơm. Bà đừng đụng tay vào. Nhớ nhé!"
Năm đó tiểu Tú vốn đi Tô Châu du lịch, nhưng khi tỉnh lại phát hiện mình ngủ ở một nơi hoàn toàn xa lạ. Tìm không thấy đoàn lữ hành, cũng không thấy những chiếc xe taxi quen thuộc, ngay cả trạm điện thoại công cộng cũng không có. Gặp đúng lúc trời mưa, tiểu Tú cảm thấy nóng người, sau đó đổ bệnh, lại được bà Hảo cưu mang, còn giúp tiểu Tú xem bệnh.
Hết bệnh rồi, tiểu Tú ngồi ở trong sân nghe mọi người nói chuyện, mới biết thôn này gọi là Lưu gia thôn, đơn giản là vì phần lớn người dân thôn là họ Lưu. Có lần Tiểu Tú hỏi nếu gọi điện thoại thì phải đi đâu? Các cô các dì trong sân nói chuyện phiếm bảo phải lên trấn trên mới có thể gọi, nhưng từ thôn đến trấn trên còn phải đi hai ba mươi dặm đường. Ngay lúc tiểu Tú định đi lên trấn trên gọi điện thoại, một câu từ chiếc radio nhỏ phát ra khiến tiểu Tú điếng người, bởi vì radio nói câu: "Hôm nay là ngày 3 tháng 12 năm 1981."
Điều khiến cho tiểu Tú giật mình chính là bản thân bị thu nhỏ lại, trước khi ngủ là sắp gần đầu băm, nói đúng hơn thì cô đã hai mươi chín tuổi, sau khi tỉnh ngủ lại trở thành một cô gái chỉ cỡ mười bảy, mười tám tuổi. Chuyện gì đang xảy ra? Buổi tối càng khiến tiểu Tú kinh ngạc hơn nữa chính là cô lạc vào một nơi xa lạ khác. Chỗ đó có một dãy núi lớn, trước dãy núi có một ngôi nhà cấp bốn nho nhỏ. Xung quanh ngôi nhà cấp bốn là ruộng đất đen bóng?
Tuy rằng trong mơ thường xuyên đến đó, nhưng khi tiểu Tú tỉnh lại thì không thể nào tìm được nơi đó. Thời gian qua đi, tiểu Tú cũng không suy nghĩ nhiều nữa. Sau này khi gặp cơ hội điều tra nhân khẩu trong thôn, vấn đề hộ tịch cũng được giải quyết, trong thôn cấp cho tiểu Tú một mẫu đất. Vì thế tiểu Tú ở cùng bà Hảo. Bình thường thời sẽ đi theo bà Hảo, tìm một ít đồ ăn ở mảnh đất phía sau nhà, tự trải qua cuộc sống tự cung tự cấp như vậy.
Bà Hảo thích nhất là dưa do tiểu Tú muối, vừa chua đến ê cả răng vừa giòn giòn ngọt ngọt. Nhìn tiểu Tú ăn hết hai bát cháo, bà mới chậm rãi ăn một miếng: "Bà biết rồi, lúa nhiều như vậy mà con tự mình làm sao? Bà đã lớn tuổi, không giúp được gì cho con nữa, lại còn phải nhờ con chăm sóc." Bà Hảo nói chuyện rất êm tai, là giọng đặc trưng của Giang Nam, vừa nhẹ nhàng vừa tình cảm. Lúc mới đến, tiểu Tú nghe không hiểu những gì bà Hảo nói, nhưng ở chung một thời gian dài, cũng sẽ nói được một vài câu giọng Tô Châu .
Tiểu Tú cười cười, nhanh nhẹn thu dọn chén bát, sau đó lại cầm hai cái liềm mài mài một chút rồi đi ra ngoài. Trước khi đi còn nghe bà Hảo nói với theo một câu: "Tiểu Tú, ngày mai con giúp bà dọn dẹp nhà của Tô gia bên cạnh một chút. Con trai nhà họ muốn về đây ở."
"Con biết rồi." Tiểu Tú quay đầu nói một câu rồi lại đi tiếp. Từ lúc tiểu Tú đến đây ở, nhà Tô gia bên cạnh không có ai cả. Nghe bà Hảo nói Tô gia đã không còn người nào, chỉ còn một đứa con trai tham gia quân ngũ. Lúc nhỏ, con trai Tô gia còn đẹp hơn cả con gái, không biết sau khi trưởng thành sẽ thế nào. Trước kia khi Tô gia còn người, có mối quan hệ rất tốt với bà Hảo, cho nên nhờ bà trông nom phòng ở giùm họ. Nay, khi nghe con trai Tô gia trở về, bà rất vui.
Lúc nhanh lúc chậm, cuối cùng thì sau hai ngày tiểu Tú cũng đã gặt xong hai mẫu ruộng, đống lúa đã đập cũng được cất kỹ trong mấy cái chum. Kết quả toàn thân tiểu Tú không còn chút sức lực nào, đôi tay mềm nhũn như bọt nước. Nhưng chỉ cần ngủ qua một đêm, ngày hôm sau tiểu Tú đã phấn chấn khỏe mạnh như thường. Sáng sớm cho heo ăn, nhìn hai lớn một nhỏ ngấu nghiến, tiểu Tú cũng vui vẻ. Đám heo này là tài sản lớn nhất của tiểu Tú và bà Hảo, mặc dù trong nhà cũng nuôi không ít gà, cũng có nuôi vài ba con vịt, nhưng heo vẫn đáng giá nhất. Nuôi đến lễ mừng năm mới, thì bán đi hai con, được tiền sẽ mua một con khỉ.
Con khỉ nhìn rất xinh đẹp, cặp má đỏ bừng nổi bật trên nền lông vàng, tuy rằng bây giờ không đáng giá, nhưng chỉ cần chờ thêm một hai chục năm,thì sẽ rất có giá trị. Kể từ khi biết mình đến niên đại này, tiểu Tú vẫn thèm con khỉ kia. Từ sau khi có ý định này, tiểu Tú thường xuyên đi lên trấn trên vào bưu điện, quấn quít lấy một bác gái bên trong nhờ bà giữ tiền hộ cô. Mỗi một lần đi họp chợ, sẽ để lại một chút tiền lời, nhờ đó mà phần tiền bác gái kia giữ hộ cô đã tăng lên không ít.
Phòng ở của Tô gia đã cũ rồi, mặc dù bà Hảo và tiểu Tú thường xuyên qua xem, nhưng nóc nhà đã bị thủng, chỉ cần có mưa là sẽ bị dột, trước kia không người ở thì không sao, nhưng bây giờ tiểu Tô đã trở về rồi, cũng nên sửa lại một chút. Lưu gia thôn có lão Lưu tay nghề rất tốt. Cho nên bà Hảo kêu tiểu Tú lấy một ít trứng gà và một miếng thịt muối đi nhờ lão Lưu.
Lão Lưu ở đầu thôn đông, lúc tiểu Tú tới thì thấy lão Lưu đang ngồi ở trong sân dùng trà. Nhìn thấy tiểu Tú đến, lão Lưu liền buông ấm trà: "Tiểu Tú, hiếm lắm mới thấy con đến, bà Hảo nhà con khỏe không?"
Tiểu Tú đặt mấy thú đồ trong tay xuống rồi mới trả lời: "Chú Lưu, bà Hảo đang ở nhà, mấy hôm trước ho khan, hiện tại cũng đỡ rồi. Hôm nay tới tìm chú, là muốn nhờ chú giúp đỡ vài việc ạ."
"Có chuyện gì thế? Hiếm khi thấy tiểu Tú nhờ người khac giúp đỡ đó nha." Lão Lưu cười tủm tỉm nói chuyện với tiểu Tú.
"Chú, con muốn nhờ chú sang nhà bên cạnh sửa sang lại một chút, nóc nhà bị mưa dột, khung cửa sổ cũng bị lung lay, còn có đống vật dụng trong phòng cũng nhờ chú xem giúp, có bị hư thì nhờ chú sửa lại dùm." Tiểu Tú lễ phép trình bày mọi chuyện với lão Lưu. Lão Lưu vừa nghe vừa uống trà, tay kia thì cầm cái quạt phẩy phẩy.
"A Tài!" Lão Lưu gào to một tiếng, một tên nhóc chạy đến. Sau đó lão Lưu chỉ vào nó giải thích với tiểu Tú: "Tiểu Tú, đây là đồ đệ của chú, lát nữa con dẫn nó đi xem phòng ở đó đi, lần này để nó giúp con sửa sang lại phòng đó, làm không tốt, thì tới tìm chú Lưu tính sổ là được. Thế nhé!"
Tiểu Tú nhìn a Tài, cậu ta là đồ đệ của chú Lưu, học việc đã nhiều năm rồi, chỉ chưa xuất sư mà thôi. Bình thường cũng giúp đỡ mọi người làm lụng, tay nghề rất tốt. Cho nên tiểu Tú cũng gật đầu."Vậy phải phiền cậu rồi, a Tài."
Phía xa, vợ của chú Lưu là thím Lưu đã về, thấy tiểu Tú đứng bên cạnh chồng mình, còn có một gói lớn để bên cạnh tiểu Tú, nhanh chóng nở nụ cười: "Tiểu Tú, hiếm khi thấy con đến, con chờ một chút, thím rót nước cho con uống." Tiểu Tú vội vàng xua tay."Thím người không cần bày vẽ đâu, bà Hảo còn đang chờ con trở về nữa." Thấy tiểu Tú nói như vậy, thím Lưu cũng không chịu thôi, "Con không cần lừa thím, đến nhà thím cũng như nhà con thôi." Sau khi tùy ý hàn huyên vài câu, tiểu Tú đãn a Tài trở về.
Trước tiên mang tiểu Tài đi xem phòng ở của Tô gia, chỉ mấy chỗ bị mưa dột cho cậu ta xem, sau đó a Tài và tiểu Tú bàn xem nên làm thế nào, rồi quyết định sáng sớm hôm sau sẽ khởi công, mới trở về. Tiễn tiểu Tài xong, tiểu Tú chỉ cảm thấy miệng làm được thật, thừa dịp không có người chú ý phải đi xem sân nhà bên đó mới được. Có thể là mơ thấy một thời gian dài, cho nên hiện tại tiểu Tú đi vào tự nhiên như không.
Ở sân nhà bên cạnh tiểu Tú gieo không ít thứ. Tất cả đều là loại hạt giống tốt lại có thể dễ dàng trao đổi. Nhìn kỹ thì thấy, cây đào, cây hồng, cây cam, tuy nhiên nhiều nhất vẫn là đồ ăn. Bắp cải, mướp đắng, cà chua, cà tím, tất cả mọi thứ đều là loại tốt, ăn cũng rất ngon. Tiểu Tú đã có thói quen khát nước là đi qua bên đó hái dưa chuột ăn.
Đương nhiên là tiểu Tú sẽ không ăn một mình, mấy thứ này mọc rất nhanh, lại dễ ăn. Tiểu tú hay lấy cớ là chúng lớn nhanh, sau đó nhanh chóng hái về cho bà Hảo ăn. Vì được ăn ngon cho nên bà Hảo thường xuyên giảng cho tiểu Tú cách làm ruộng cho đúng, loại việc này cũng giống như khi người ta được ăn ngon (Di: ta chém, đoạn này không hiểu). Tiểu Tú cười cười. Sau đó trong lòng tính toán, muốn đến trấn trên đổi vài loại hạt giống khác, bốn phía sân bên đó còn có rất nhiều chỗ trống, không nên lãng phí.
Mò mẫm đi trên con đường nhỏ, tiểu Tú không thể không cảm thán. Nếu trước kia có người nói cho cô biết, trời chưa sáng đã phải ra đồng gặt lúa, phải nuôi gà nuôi vịt, còn phải đi chừng mười dặm đường mới tới nơi, nhất định tiểu Tú sẽ không tin, nhưng nay sự thật xảy ra trước mắt, thế mới nói không có gì là không thể, thì ra cuộc sống như vậy chính mình cũng có thể trải qua.
Tiểu Tú đang gom đống lúa vừa cắt thì bỗng dừng lại, ngẩng lên nhìn, người càng lúc càng nhiều.
"Tiểu Tú, sao chỉ có một mình con đến đây? Bà Hảo nhà con đâu?" Thím Lưu đứng dưới ruộng to giọng nói chuyện với Tiểu Tú.
Tiểu Tú lấy hai sợi dây thừng từ trong túi ra cột chặt ống quần, lấy thêm một cái cũ mặt khăn đội lên đầu cột chặt. Sau đó mới nói chuyện với thím Lưu: "Thím, bà Hảo nhà con đã lớn tuổi, con không gọi bà dậy, mảnh ruộng hai mẫu này, một mình con có thể làm được!"
"Nhưng như thế sẽ mất nhiều thời gian lắm, lát nữa thím cuốc đất xong, sẽ kêu thằng Lâm giúp con một tay." Trong nhà thím Lưu chỉ còn gần chục mẫu đất nữa, đợi bà làm xong, thì tiểu Tú cũng đã sắp xong rồi. Tuy vậy, tiểu Tú vẫn phải lên tiếng: "Ai, thím không cần vội, chờ Lâm ca rảnh thì giúp con là được rồi!"
Hai người thừa dịp mặt trời còn chưa lên cao tiếp tục làm việc. Tiểu Tú mang theo hai liềm sử dụng luân phiên, rốt cục đến khi mặt trời lên cao cũng đã gặt xong một phần nhỏ. Nhìn trời, lấy dây cột đống lúa lại, chở theo mười bó về nhà.
Khi về nhà thì bà Hảo đã chuẩn bị xong điểm tâm. Tự múc đồ ăn, tiểu Tú ăn hết hai bát cháo."Bà Hảo, lát nữa con phải đi làm tiếp, sức khỏe của bà không tốt đừng đi ra đấy nhé. Ở nhà cho heo ăn, giữa trưa con sẽ về nhà nấu cơm. Bà đừng đụng tay vào. Nhớ nhé!"
Năm đó tiểu Tú vốn đi Tô Châu du lịch, nhưng khi tỉnh lại phát hiện mình ngủ ở một nơi hoàn toàn xa lạ. Tìm không thấy đoàn lữ hành, cũng không thấy những chiếc xe taxi quen thuộc, ngay cả trạm điện thoại công cộng cũng không có. Gặp đúng lúc trời mưa, tiểu Tú cảm thấy nóng người, sau đó đổ bệnh, lại được bà Hảo cưu mang, còn giúp tiểu Tú xem bệnh.
Hết bệnh rồi, tiểu Tú ngồi ở trong sân nghe mọi người nói chuyện, mới biết thôn này gọi là Lưu gia thôn, đơn giản là vì phần lớn người dân thôn là họ Lưu. Có lần Tiểu Tú hỏi nếu gọi điện thoại thì phải đi đâu? Các cô các dì trong sân nói chuyện phiếm bảo phải lên trấn trên mới có thể gọi, nhưng từ thôn đến trấn trên còn phải đi hai ba mươi dặm đường. Ngay lúc tiểu Tú định đi lên trấn trên gọi điện thoại, một câu từ chiếc radio nhỏ phát ra khiến tiểu Tú điếng người, bởi vì radio nói câu: "Hôm nay là ngày 3 tháng 12 năm 1981."
Điều khiến cho tiểu Tú giật mình chính là bản thân bị thu nhỏ lại, trước khi ngủ là sắp gần đầu băm, nói đúng hơn thì cô đã hai mươi chín tuổi, sau khi tỉnh ngủ lại trở thành một cô gái chỉ cỡ mười bảy, mười tám tuổi. Chuyện gì đang xảy ra? Buổi tối càng khiến tiểu Tú kinh ngạc hơn nữa chính là cô lạc vào một nơi xa lạ khác. Chỗ đó có một dãy núi lớn, trước dãy núi có một ngôi nhà cấp bốn nho nhỏ. Xung quanh ngôi nhà cấp bốn là ruộng đất đen bóng?
Tuy rằng trong mơ thường xuyên đến đó, nhưng khi tiểu Tú tỉnh lại thì không thể nào tìm được nơi đó. Thời gian qua đi, tiểu Tú cũng không suy nghĩ nhiều nữa. Sau này khi gặp cơ hội điều tra nhân khẩu trong thôn, vấn đề hộ tịch cũng được giải quyết, trong thôn cấp cho tiểu Tú một mẫu đất. Vì thế tiểu Tú ở cùng bà Hảo. Bình thường thời sẽ đi theo bà Hảo, tìm một ít đồ ăn ở mảnh đất phía sau nhà, tự trải qua cuộc sống tự cung tự cấp như vậy.
Bà Hảo thích nhất là dưa do tiểu Tú muối, vừa chua đến ê cả răng vừa giòn giòn ngọt ngọt. Nhìn tiểu Tú ăn hết hai bát cháo, bà mới chậm rãi ăn một miếng: "Bà biết rồi, lúa nhiều như vậy mà con tự mình làm sao? Bà đã lớn tuổi, không giúp được gì cho con nữa, lại còn phải nhờ con chăm sóc." Bà Hảo nói chuyện rất êm tai, là giọng đặc trưng của Giang Nam, vừa nhẹ nhàng vừa tình cảm. Lúc mới đến, tiểu Tú nghe không hiểu những gì bà Hảo nói, nhưng ở chung một thời gian dài, cũng sẽ nói được một vài câu giọng Tô Châu .
Tiểu Tú cười cười, nhanh nhẹn thu dọn chén bát, sau đó lại cầm hai cái liềm mài mài một chút rồi đi ra ngoài. Trước khi đi còn nghe bà Hảo nói với theo một câu: "Tiểu Tú, ngày mai con giúp bà dọn dẹp nhà của Tô gia bên cạnh một chút. Con trai nhà họ muốn về đây ở."
"Con biết rồi." Tiểu Tú quay đầu nói một câu rồi lại đi tiếp. Từ lúc tiểu Tú đến đây ở, nhà Tô gia bên cạnh không có ai cả. Nghe bà Hảo nói Tô gia đã không còn người nào, chỉ còn một đứa con trai tham gia quân ngũ. Lúc nhỏ, con trai Tô gia còn đẹp hơn cả con gái, không biết sau khi trưởng thành sẽ thế nào. Trước kia khi Tô gia còn người, có mối quan hệ rất tốt với bà Hảo, cho nên nhờ bà trông nom phòng ở giùm họ. Nay, khi nghe con trai Tô gia trở về, bà rất vui.
Lúc nhanh lúc chậm, cuối cùng thì sau hai ngày tiểu Tú cũng đã gặt xong hai mẫu ruộng, đống lúa đã đập cũng được cất kỹ trong mấy cái chum. Kết quả toàn thân tiểu Tú không còn chút sức lực nào, đôi tay mềm nhũn như bọt nước. Nhưng chỉ cần ngủ qua một đêm, ngày hôm sau tiểu Tú đã phấn chấn khỏe mạnh như thường. Sáng sớm cho heo ăn, nhìn hai lớn một nhỏ ngấu nghiến, tiểu Tú cũng vui vẻ. Đám heo này là tài sản lớn nhất của tiểu Tú và bà Hảo, mặc dù trong nhà cũng nuôi không ít gà, cũng có nuôi vài ba con vịt, nhưng heo vẫn đáng giá nhất. Nuôi đến lễ mừng năm mới, thì bán đi hai con, được tiền sẽ mua một con khỉ.
Con khỉ nhìn rất xinh đẹp, cặp má đỏ bừng nổi bật trên nền lông vàng, tuy rằng bây giờ không đáng giá, nhưng chỉ cần chờ thêm một hai chục năm,thì sẽ rất có giá trị. Kể từ khi biết mình đến niên đại này, tiểu Tú vẫn thèm con khỉ kia. Từ sau khi có ý định này, tiểu Tú thường xuyên đi lên trấn trên vào bưu điện, quấn quít lấy một bác gái bên trong nhờ bà giữ tiền hộ cô. Mỗi một lần đi họp chợ, sẽ để lại một chút tiền lời, nhờ đó mà phần tiền bác gái kia giữ hộ cô đã tăng lên không ít.
Phòng ở của Tô gia đã cũ rồi, mặc dù bà Hảo và tiểu Tú thường xuyên qua xem, nhưng nóc nhà đã bị thủng, chỉ cần có mưa là sẽ bị dột, trước kia không người ở thì không sao, nhưng bây giờ tiểu Tô đã trở về rồi, cũng nên sửa lại một chút. Lưu gia thôn có lão Lưu tay nghề rất tốt. Cho nên bà Hảo kêu tiểu Tú lấy một ít trứng gà và một miếng thịt muối đi nhờ lão Lưu.
Lão Lưu ở đầu thôn đông, lúc tiểu Tú tới thì thấy lão Lưu đang ngồi ở trong sân dùng trà. Nhìn thấy tiểu Tú đến, lão Lưu liền buông ấm trà: "Tiểu Tú, hiếm lắm mới thấy con đến, bà Hảo nhà con khỏe không?"
Tiểu Tú đặt mấy thú đồ trong tay xuống rồi mới trả lời: "Chú Lưu, bà Hảo đang ở nhà, mấy hôm trước ho khan, hiện tại cũng đỡ rồi. Hôm nay tới tìm chú, là muốn nhờ chú giúp đỡ vài việc ạ."
"Có chuyện gì thế? Hiếm khi thấy tiểu Tú nhờ người khac giúp đỡ đó nha." Lão Lưu cười tủm tỉm nói chuyện với tiểu Tú.
"Chú, con muốn nhờ chú sang nhà bên cạnh sửa sang lại một chút, nóc nhà bị mưa dột, khung cửa sổ cũng bị lung lay, còn có đống vật dụng trong phòng cũng nhờ chú xem giúp, có bị hư thì nhờ chú sửa lại dùm." Tiểu Tú lễ phép trình bày mọi chuyện với lão Lưu. Lão Lưu vừa nghe vừa uống trà, tay kia thì cầm cái quạt phẩy phẩy.
"A Tài!" Lão Lưu gào to một tiếng, một tên nhóc chạy đến. Sau đó lão Lưu chỉ vào nó giải thích với tiểu Tú: "Tiểu Tú, đây là đồ đệ của chú, lát nữa con dẫn nó đi xem phòng ở đó đi, lần này để nó giúp con sửa sang lại phòng đó, làm không tốt, thì tới tìm chú Lưu tính sổ là được. Thế nhé!"
Tiểu Tú nhìn a Tài, cậu ta là đồ đệ của chú Lưu, học việc đã nhiều năm rồi, chỉ chưa xuất sư mà thôi. Bình thường cũng giúp đỡ mọi người làm lụng, tay nghề rất tốt. Cho nên tiểu Tú cũng gật đầu."Vậy phải phiền cậu rồi, a Tài."
Phía xa, vợ của chú Lưu là thím Lưu đã về, thấy tiểu Tú đứng bên cạnh chồng mình, còn có một gói lớn để bên cạnh tiểu Tú, nhanh chóng nở nụ cười: "Tiểu Tú, hiếm khi thấy con đến, con chờ một chút, thím rót nước cho con uống." Tiểu Tú vội vàng xua tay."Thím người không cần bày vẽ đâu, bà Hảo còn đang chờ con trở về nữa." Thấy tiểu Tú nói như vậy, thím Lưu cũng không chịu thôi, "Con không cần lừa thím, đến nhà thím cũng như nhà con thôi." Sau khi tùy ý hàn huyên vài câu, tiểu Tú đãn a Tài trở về.
Trước tiên mang tiểu Tài đi xem phòng ở của Tô gia, chỉ mấy chỗ bị mưa dột cho cậu ta xem, sau đó a Tài và tiểu Tú bàn xem nên làm thế nào, rồi quyết định sáng sớm hôm sau sẽ khởi công, mới trở về. Tiễn tiểu Tài xong, tiểu Tú chỉ cảm thấy miệng làm được thật, thừa dịp không có người chú ý phải đi xem sân nhà bên đó mới được. Có thể là mơ thấy một thời gian dài, cho nên hiện tại tiểu Tú đi vào tự nhiên như không.
Ở sân nhà bên cạnh tiểu Tú gieo không ít thứ. Tất cả đều là loại hạt giống tốt lại có thể dễ dàng trao đổi. Nhìn kỹ thì thấy, cây đào, cây hồng, cây cam, tuy nhiên nhiều nhất vẫn là đồ ăn. Bắp cải, mướp đắng, cà chua, cà tím, tất cả mọi thứ đều là loại tốt, ăn cũng rất ngon. Tiểu Tú đã có thói quen khát nước là đi qua bên đó hái dưa chuột ăn.
Đương nhiên là tiểu Tú sẽ không ăn một mình, mấy thứ này mọc rất nhanh, lại dễ ăn. Tiểu tú hay lấy cớ là chúng lớn nhanh, sau đó nhanh chóng hái về cho bà Hảo ăn. Vì được ăn ngon cho nên bà Hảo thường xuyên giảng cho tiểu Tú cách làm ruộng cho đúng, loại việc này cũng giống như khi người ta được ăn ngon (Di: ta chém, đoạn này không hiểu). Tiểu Tú cười cười. Sau đó trong lòng tính toán, muốn đến trấn trên đổi vài loại hạt giống khác, bốn phía sân bên đó còn có rất nhiều chỗ trống, không nên lãng phí.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook