CHƯƠNG 40

Nhìn gương mặt điển trai gần trong gang tấc của Cố Mặc Ngôn, Tô Thư Nghi đột nhiên cảm thấy trái tim lạnh lẽo của mình dường như đang từ từ tan chảy vậy.

Mặc dù ngay từ đầu cuộc hôn nhân với Cố Mặc Ngôn có chút hoang đường, nhưng cô chợt cảm thấy, có lẽ có một người chồng thật sự cũng không hẳn là chuyện xấu.

Nghĩ vậy, cơ thể căng thẳng của cô cũng hơi thả lỏng, tay cũng vòng qua cổ của Cố Mặc Ngôn.

Cảm nhận được sự thay đổi của người phụ nữ trong lòng, tuy gương mặt của Cố Mặc Ngôn vẫn lạnh nhạt, nhưng sâu trong đôi mắt đen thẳm kia lại hiện lên chút ý cười.

Hai người đi vào trong xe, chẳng mấy chốc tài xế khởi động xe, rời khỏi biệt thự Duyệt Hải.

Khi chiếc xe rời đi, một bóng người đứng ở phía xa con đường mới chậm rãi đi ra…

Nhìn chiếc Bentley màu đen đi xa, đáy mắt của Cố Gia Huy đầy vẻ kinh hãi.

Sau khi Tô Thư Nghi vừa rời khỏi nhà họ Lâm, tuy Cố Gia Huy không đuổi theo ngay, nhưng dù gì trời cũng đã tối, căn biệt thự này lại cách đường chính một khoảng, anh ta thật sự không yên tâm để Tô Thư Nghi về một mình nên tìm đại một lý do rời khỏi nhà họ Lâm.

Chẳng mấy chốc anh ta đã tìm được Tô Thư Nghi, nhưng lại không có can đảm đề nghị đưa cô về, thế là chỉ đành đi theo phía sau cô.

Mãi tới khi người đàn ông trên xe lăn kia xuất hiện.

Tuy cách hơi xa, nhưng Cố Gia Huy vẫn nhận ra xe của đối phương và chiếc xe lăn có ký hiệu kia.

Tay của anh ta chợt siết chặt lại.

Tại sao… Tô Thư Nghi, rốt cuộc là tại sao!

Tại sao cô đã kết hôn mà còn muốn dây dưa không rõ với người đàn ông khác?

Hơn nữa, tại sao người mà em tìm lại cứ phải là người đó…

“Gia Huy?”

Cố Gia Huy đang phẫn nộ thì đột nhiên có giọng nói cẩn thận dè dặt vang lên bên tai.

Cố Gia Huy sững sờ, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Lâm Bảo Châu đang đứng sau lưng, nhìn anh ta với dáng vẻ y như con thỏ con.

“Bảo Châu, sao em lại tới đây?” Cố Gia Huy lập tức đi qua, cầm chặt lấy bàn tay nhỏ bé lạnh băng của cô ta, trong mắt hiện thêm vẻ đau lòng: “Còn mặc ít như vậy nữa, mau về đi.”

Ánh mắt Lâm Bảo Châu thoáng động, nhìn Cố Gia Huy rồi cất lời nói: “Em… Em vốn muốn đi tiễn anh, nhưng nhìn thấy xe của anh vẫn ở trong gara nên thấy hơi lo lắng, mới ra xem thử một chút…”

Nhìn khuôn mặt xinh đẹp yêu kiều của Lâm Bảo Châu trước mặt, Cố Gia Huy thoáng thất thần.

Thật sự trông hơi giống Tô Thư Nghi thật, đặc biệt là khuôn mặt, tuy không cùng một mẹ sinh ra nhưng dù sao cũng là chị em ruột mà.

Chỉ có điều… so với Lâm Bảo Châu yếu đuối thì có lẽ Tô Thư Nghi càng quật cường hơn.

“Gia Huy?”

Lâm Bảo Châu nghi ngờ nhìn Cố Gia Huy đang thừ người ra đó, khẽ gọi.

Lúc này Cố Gia Huy mới hoàn hồn lại, vội vàng cởi áo khoác ra, khoác lên vai Lâm Bảo Châu: “Trời lạnh thế này, để anh đưa em về.”

Sau khi đưa Lâm Bảo Châu về nhà họ Lâm, Cố Gia Huy nhanh chóng chào tạm biệt. Lâm Bảo Châu đứng ở cửa đưa mắt nhìn anh ta rời đi, ánh mắt càng ngày càng lạnh.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương