Ông Xã Bá Đạo Rất Cưng Chiều Vợ
-
Chương 64: An nhiên chết, tần lam phục sinh
Thời gian quay lại ba mươi sáu giờ trước.
Trong con phố nhỏ, An Nhiên đùa giỡn mấy thanh niên toàn bộ nằm trên đất, Trương Hào ôm hạ thân thống khổ nhìn An Nhiên.
An Nhiên lắc lắc tay, không ngừng đi về phía Trương Hào đang lui sâu vào ngõ nhỏ, "Thế nào? Không nghĩ can tôi?"
Trương Hào gắt gao ôm gốc dễ của bản thân, có chút sợ sệt nhìn thoáng qua mấy người đang nằm trên mặt đất, mồ hôi lạnh ứa ra, chân cẳng như nhũn ra.
Hiện hắn làm sao còn có tâm tình suy nghĩ chuyện kia? Tiểu huynh đệ của hắn hiện tại đau muôna chết, hắn muốn chạy còn không kịp đâu, còn muốn cô ta?
"Phó An Nhiên, tôi cảnh cáo cô, cô.... Nếu cô dám đụng đến tôi, tôi tôi lập tức cho cả nhà cô đi tong!" Trừ bỏ uy hiếp, hắn không biết bây giờ bản thân còn có thể nói cái gì.
"A?" An Nhiên nở nụ cười.
Trương Hào sợ hãi .
Thẳng đến Trương Hào không thể lui được nữa, thẳng đến trong phố nhỏ hét lênmột tiếng thảm thiết, An Nhiên mới thoải mái lướt qua đám thanh niên, chỉ là cô vừa mới đi đến đầu con ngõ nhỏ, một giọng nói đột nhiên vang lên, lập tức mấy chiếc xe hơi màu đen xuất hiện trong tầm mắt An Nhiên, mấy chiếc xe hơi kia hoàn toàn chặn lại đường ra.
Sắc mặt An Nhiên không thay đổi, chỉ là nhóm thanh niên còn đang nằm trên mặt đất, càng nằm trên mặt đất nằm ngay đơ không dậy nổi .
Xe vừa mới dừng lại, vài người đàn ông cường tráng bước xuống khỏi xe, đứng thẳng tắp ở trước xe, đưa lưng về phía An Nhiên.
An Nhiên đứng im, cô cũng không có ý tiếp tục đi về phía trước, cô đang đợi.
Quả nhiên, một người đàn ông đi đến chiếc xe ở giữa, khom người cung kính mở cửa xe, con ngươi của An Nhiên đột nhiên thay đổi.
Đáng chết, tay không làm sao đấu!
Diêm Tử Diệp hai tay vẫn đeo bao tay màu trắng như trước, hắn giống như một quý công tử bước xuống khỏi xe, ngay từ đầu tầm mắt liền gắt gao nhìn An Nhiên, ánh mắt cuồng nhiệt kia làm An Nhiên rất muốn làm thịt hắn.
"Gia, chúng ta về nhà." Diêm Tử Diệp nhìn An Nhiên, giọng nói đặc biệt dịu dàng.
"Môn chủ Diêm, ngài lại muốn chơi trò gì đây?" Đối với việc thời gian trước Diêm Tử Diệp nhắn tin cho cô, cô cũng biết rõ nội dung đó là gì, bằng không, cũng không thể là Lão Soái Ca tức giận như vậy.
Hai tay tự nhiên thả tại bên người, Diêm Tử Diệp giống như bước trên thảm đỏ tiêu sái bước đến trước An Nhiên, quỳ một gối xuống, chỗ sâu trong đáy mắt là sự cuồng nhiệt làm An Nhiên phản cảm.
"Gia, tôi nói rồi, tôi sẽ mang ngài về nhà." Diêm Tử Diệp ngẩng đầu lên, cười, "Gia, lần trước, tôi bên kia xảy ra chuta chuyện ngoài ý muốn, lần này sẽ không, lúc này đây, ngài sẽ vĩnh viễn ở bên người tôi ."
Ánh mắt An Nhiên thanh lãnh nhìn Diêm Tử Diệp, "Cút đi."
An Nhiên trực tiếp hất hắn ra, nhấc chân muốn đi.
Diêm Tử Diệp cũng không đứng dậy, thanh âm trắc trắc vang lên, "Gia, lúc này đây, taôi làm sao có thể để ngài rời đi?"
An Nhiên rõ ràng nghe được hắn đang đè nén sự hưng phấn của bản thân, "Gia, lúc này đây, tôi sẽ cho người chân chính trở lại nhà họ Tần, sau đó tiếp tục làm Tần Gia của ngài, tiếp tục làm Tần Gia duy nhất của tôi."
An Nhiên nhếch môi, chỉ bằng những người này đã nghĩ muốn mang cô đi? Để phòng ngừa Diêm Tử Diệp làm kế sách giống lần trước, khi cô nói chuyện với Diêm Tử Diệp, cô luôn ngừng thở.
An Nhiên vẫn chưa dừng bước lại, tiếp tục đi về phía trước, chỉ là nguyên một đám đàn ông đang đưa lưng về phía cô đột nhiên xoay người lại, mặt không biểu cảm nhìn An Nhiên.
Bá --
Trong lúc nhất thời, hơn mười người trong tay cầm súng đồng nhất giơ lên, không ai ngoại lệ nhắm ngay An Nhiên.
Trương Hào cuộn mình trong con phố nhỏ khi nào thì gặp qua trường hợp như vậy? Cả người hắn đều bị doạ sợ đến tè ra quần, ôm tiểu huynh đệ run run chốn trong góc tường bên cạnh, nỗ lực cuộn người lại để làm giảm sự tồn tại của bản thân.
"Thế nào? Ngài muốn giết tôi?" Giọng nói thanh lãnh vang lên trong phố nhỏ.
"Tôi làm sao bỏ được?" Diêm Tử Diệp chậm rãi đứng dậy, hắn đứng sau lưng An Nhiên, dường như mê muội nhìn An Nhiên, "Gia ngài chưa bao giờ từng nghe lời của tôi, tôi đây chỉ là phòng ngừa vạn nhất mà thôi. Gia ngài yên tâm, trong súng không có đạn thật, chỉ là thuốc mê mà thôi, sẽ không xâm phạm tới ngài ."
Đồ điên!
An Nhiên xoay người sang chỗ khác, mặt lạnh nhìn Diêm Tử Diệp, "Được, tôi đi theo anh." Thanh tỉnh bị mang đi, tốt hơn so với bị làm hôn mê rồi mang đi, ít ra cô còn biết, đến cùng là hắn đưa cô đi chỗ nào.
Diêm Tử Diệp nở nụ cười, nụ cười này hiện trên mặt hắn nhìn cực kì quái dị.
"Gia, lên xe." Diêm Tử Diệp tự tay kéo cửa ra, biểu cảm cung kính nhìn không chút khuyết điểm.
An Nhiên vẫn chưa nói thêm cái gì, chỉ là tầm mắt đảo qua đám thanh niên nằm bất tỉnh trên đất.
Quên đi, cô cũng không trông cậy vào những người này , những người này nhất định là sẽ biến mất ở trên thế giới này, thủ đoạn của Diêm Tử Diệp.... Làm sao cô có thể không rõ ràng đây?
Sau khi cô ngồi lên xe, hắn mới lên xe, giống như lơ đãng lấy bông tay màu xanh ngọc trên tai An Nhiên xuống.
Dưới ánh mắt nhíu lại của An Nhiê, Diêm Tử Diệp vứt bông tai kia đi, "Gia, chuyện này nếu như bị người khác biết, thì có thể không tốt ."
Tầm mắt nhìn ngoài cửa sổ xe, hiện tại di động và truyền tin đều bị cầm đi, cô phải làm sao mới có thể liên lạc với Lão Soái Ca?
"Gia, tôi cho ngài thời gian." Hắn không vội, về sau Gia đều sẽ là của hắn, hắn có rất nhiều thời gian.
Trong con phố nhỏ, An Nhiên đùa giỡn mấy thanh niên toàn bộ nằm trên đất, Trương Hào ôm hạ thân thống khổ nhìn An Nhiên.
An Nhiên lắc lắc tay, không ngừng đi về phía Trương Hào đang lui sâu vào ngõ nhỏ, "Thế nào? Không nghĩ can tôi?"
Trương Hào gắt gao ôm gốc dễ của bản thân, có chút sợ sệt nhìn thoáng qua mấy người đang nằm trên mặt đất, mồ hôi lạnh ứa ra, chân cẳng như nhũn ra.
Hiện hắn làm sao còn có tâm tình suy nghĩ chuyện kia? Tiểu huynh đệ của hắn hiện tại đau muôna chết, hắn muốn chạy còn không kịp đâu, còn muốn cô ta?
"Phó An Nhiên, tôi cảnh cáo cô, cô.... Nếu cô dám đụng đến tôi, tôi tôi lập tức cho cả nhà cô đi tong!" Trừ bỏ uy hiếp, hắn không biết bây giờ bản thân còn có thể nói cái gì.
"A?" An Nhiên nở nụ cười.
Trương Hào sợ hãi .
Thẳng đến Trương Hào không thể lui được nữa, thẳng đến trong phố nhỏ hét lênmột tiếng thảm thiết, An Nhiên mới thoải mái lướt qua đám thanh niên, chỉ là cô vừa mới đi đến đầu con ngõ nhỏ, một giọng nói đột nhiên vang lên, lập tức mấy chiếc xe hơi màu đen xuất hiện trong tầm mắt An Nhiên, mấy chiếc xe hơi kia hoàn toàn chặn lại đường ra.
Sắc mặt An Nhiên không thay đổi, chỉ là nhóm thanh niên còn đang nằm trên mặt đất, càng nằm trên mặt đất nằm ngay đơ không dậy nổi .
Xe vừa mới dừng lại, vài người đàn ông cường tráng bước xuống khỏi xe, đứng thẳng tắp ở trước xe, đưa lưng về phía An Nhiên.
An Nhiên đứng im, cô cũng không có ý tiếp tục đi về phía trước, cô đang đợi.
Quả nhiên, một người đàn ông đi đến chiếc xe ở giữa, khom người cung kính mở cửa xe, con ngươi của An Nhiên đột nhiên thay đổi.
Đáng chết, tay không làm sao đấu!
Diêm Tử Diệp hai tay vẫn đeo bao tay màu trắng như trước, hắn giống như một quý công tử bước xuống khỏi xe, ngay từ đầu tầm mắt liền gắt gao nhìn An Nhiên, ánh mắt cuồng nhiệt kia làm An Nhiên rất muốn làm thịt hắn.
"Gia, chúng ta về nhà." Diêm Tử Diệp nhìn An Nhiên, giọng nói đặc biệt dịu dàng.
"Môn chủ Diêm, ngài lại muốn chơi trò gì đây?" Đối với việc thời gian trước Diêm Tử Diệp nhắn tin cho cô, cô cũng biết rõ nội dung đó là gì, bằng không, cũng không thể là Lão Soái Ca tức giận như vậy.
Hai tay tự nhiên thả tại bên người, Diêm Tử Diệp giống như bước trên thảm đỏ tiêu sái bước đến trước An Nhiên, quỳ một gối xuống, chỗ sâu trong đáy mắt là sự cuồng nhiệt làm An Nhiên phản cảm.
"Gia, tôi nói rồi, tôi sẽ mang ngài về nhà." Diêm Tử Diệp ngẩng đầu lên, cười, "Gia, lần trước, tôi bên kia xảy ra chuta chuyện ngoài ý muốn, lần này sẽ không, lúc này đây, ngài sẽ vĩnh viễn ở bên người tôi ."
Ánh mắt An Nhiên thanh lãnh nhìn Diêm Tử Diệp, "Cút đi."
An Nhiên trực tiếp hất hắn ra, nhấc chân muốn đi.
Diêm Tử Diệp cũng không đứng dậy, thanh âm trắc trắc vang lên, "Gia, lúc này đây, taôi làm sao có thể để ngài rời đi?"
An Nhiên rõ ràng nghe được hắn đang đè nén sự hưng phấn của bản thân, "Gia, lúc này đây, tôi sẽ cho người chân chính trở lại nhà họ Tần, sau đó tiếp tục làm Tần Gia của ngài, tiếp tục làm Tần Gia duy nhất của tôi."
An Nhiên nhếch môi, chỉ bằng những người này đã nghĩ muốn mang cô đi? Để phòng ngừa Diêm Tử Diệp làm kế sách giống lần trước, khi cô nói chuyện với Diêm Tử Diệp, cô luôn ngừng thở.
An Nhiên vẫn chưa dừng bước lại, tiếp tục đi về phía trước, chỉ là nguyên một đám đàn ông đang đưa lưng về phía cô đột nhiên xoay người lại, mặt không biểu cảm nhìn An Nhiên.
Bá --
Trong lúc nhất thời, hơn mười người trong tay cầm súng đồng nhất giơ lên, không ai ngoại lệ nhắm ngay An Nhiên.
Trương Hào cuộn mình trong con phố nhỏ khi nào thì gặp qua trường hợp như vậy? Cả người hắn đều bị doạ sợ đến tè ra quần, ôm tiểu huynh đệ run run chốn trong góc tường bên cạnh, nỗ lực cuộn người lại để làm giảm sự tồn tại của bản thân.
"Thế nào? Ngài muốn giết tôi?" Giọng nói thanh lãnh vang lên trong phố nhỏ.
"Tôi làm sao bỏ được?" Diêm Tử Diệp chậm rãi đứng dậy, hắn đứng sau lưng An Nhiên, dường như mê muội nhìn An Nhiên, "Gia ngài chưa bao giờ từng nghe lời của tôi, tôi đây chỉ là phòng ngừa vạn nhất mà thôi. Gia ngài yên tâm, trong súng không có đạn thật, chỉ là thuốc mê mà thôi, sẽ không xâm phạm tới ngài ."
Đồ điên!
An Nhiên xoay người sang chỗ khác, mặt lạnh nhìn Diêm Tử Diệp, "Được, tôi đi theo anh." Thanh tỉnh bị mang đi, tốt hơn so với bị làm hôn mê rồi mang đi, ít ra cô còn biết, đến cùng là hắn đưa cô đi chỗ nào.
Diêm Tử Diệp nở nụ cười, nụ cười này hiện trên mặt hắn nhìn cực kì quái dị.
"Gia, lên xe." Diêm Tử Diệp tự tay kéo cửa ra, biểu cảm cung kính nhìn không chút khuyết điểm.
An Nhiên vẫn chưa nói thêm cái gì, chỉ là tầm mắt đảo qua đám thanh niên nằm bất tỉnh trên đất.
Quên đi, cô cũng không trông cậy vào những người này , những người này nhất định là sẽ biến mất ở trên thế giới này, thủ đoạn của Diêm Tử Diệp.... Làm sao cô có thể không rõ ràng đây?
Sau khi cô ngồi lên xe, hắn mới lên xe, giống như lơ đãng lấy bông tay màu xanh ngọc trên tai An Nhiên xuống.
Dưới ánh mắt nhíu lại của An Nhiê, Diêm Tử Diệp vứt bông tai kia đi, "Gia, chuyện này nếu như bị người khác biết, thì có thể không tốt ."
Tầm mắt nhìn ngoài cửa sổ xe, hiện tại di động và truyền tin đều bị cầm đi, cô phải làm sao mới có thể liên lạc với Lão Soái Ca?
"Gia, tôi cho ngài thời gian." Hắn không vội, về sau Gia đều sẽ là của hắn, hắn có rất nhiều thời gian.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook