Ông Xã Bá Đạo Rất Cưng Chiều Vợ
Chương 63: An nhiên mất tích!

Phó An Nhiên không thấy !

Khi Phó Quân Hoàng nhận được tin tức này, An Nhiên đã biến mất sáu giờ.

Trong khoảng thời gian này, quân khu đều trong trạng thái chờ chiến đấu, anh không đi được, thời gian kết thúc buổi diễn luyện còn khoảng mấy giờ.

Một mình anh xoay quanh, lúc bộ đội U Linh nhận được tin tức này, cũng sửng sốt.

Bọn họ không tưởng tượng được, tiểu quái vật kia sẽ xảy ra chuyện gì,người mạnh mẽ như vậy, không có khả năng dễ dàng biến mất .

Lúc này diễn tập mục đích chủ yếu là khảo sát tố chất và năng lực của tân binh mới, để bọn họ gia nhập tinh anh trong tinh anh, nhưng vì một số tinh binh sợ hãi, cấp trên cũng đã lên tiếng, làm bọn họ phải thu liễm lại, không cần làm quá mức.

Đơn giản mà nói, bọn họ sẽ đến đây luyện tập.

Trong U Linh không có ai không biết tiểi quái vật kia đối với lão đại nhà mình mà nói có ý nghĩa gì, tuy rằng đối với bọn họ mà nói, chỉ sáu giờ không có tin tức mà thôi, nhưng người nhà họ Phó lại khác, nhà bọn họ có người nào không có nhân viên âm thầm bảo vệ? Đúng là như thế, biến mất sáu giờ rồi, tình huống khá nghiêm trọng.

"Lão đại, anh đi trước đi, đám cải trắng kia để chúng tôi giải quyết là được rồi." Ngốc Ưng sờ sờ đầu bóng loáng của mình, nói với Phó Quân Hoàng ở bên cạnh đang không ngừng phóng ra hàn khí nói.

Nếu lão đại liên tục phóng khí lạnh ở bên cạnh, bọn họ sẽ bị đông chết được không?

"Lão đại anh đi đi. Chúng tôi đánh yểm trợ cho anh." Báo Đốm luôn thích tranh luận cùng ngốc ưng, lần này vậy mà cực kì phối hợp với Ngốc Ưng.

Phó Quân Hoàng mày nhíu lại, đôi mắt đen làm người ta nhìn không hiểu, lúc mọi người ở đây đều căng thẳng, Phó Quân Hoàng đứng dậy, một tay cầm súng, đi rồi.

"Lão đại muốn đi chỗ nào?" Nét mặt Ngốc Ưng vào lúc này nhìn cực kì ngốc.

Hiện tại Báo Đốm còn có ý nghĩ muốn đem cái đầu hói kia ra ngoài chém, hắn không thể suy nghĩ một chút, rốt cuộc làm sao mà có thể vào được U Linh.

Nửa giờ sau, trong radio vang lên chỉ lệnh kết thúc diễn tập.

Ngốc Ưng sửng sốt, lập tức giơ chân, "Mẹ kiếp! Người của lão đại cũng dám mang đi!"

Đúng rồi, Phó Quân Hoàng một mình cầm súng đi, rất nhanh tìm được căn cứ đội Lam quân, sau đó không rõ lý do đánh bay căn cứ, sau đó trong đám nhân viên giả chết, tìm được tư lệnh Lam quân, dưới tình huống khó coi của tư lệnh lam quân, trực tiếp tuyên bố tử vong.

Diễn tập kết thúc, trong phòng chỉ huy tư lệnh đội Lam quân tức đến giơ chân! Diễn tập vừa mới bắt đầu chưa đến một ngày, liền bị người ta đạp đổ, này bảo bọn họ về sau làm sao gặp người!

Tư lệnh đội Hồng Quân Hồng Vũ Tranh mặc dù ở một bên cười làm lành, nhưng sâu trong đáy mắt đầy khoái trí, đừng tưởng rằng không có người thấy.

"Ông bạn già, ông cũng đừng nổi giận, hôm nay gặp đám tiểu tử tâm tình không tốt, nếu không về sau, chúng ta đợi tâm tình bọn họ tốt lên, lại đến luyện luyện?" Vu Tranh ha ha cười .

Tư lệnh đội Lam quân tức giận giơ chân, tâm tình không tốt thì diệt tân binh của bọn họ? Tâm tình không tốt thì không cho họ thời gian? Về sau bọn họ muốn đến luyện tập còn phải lựa chọn lúc tâm tình họ tốt? Bọn họ tâm tình tốt, thì có thể sống lâu chút?

"Lão tránh sang một bên cho tôi đi, tôi muốn gặp đám binh kia!" Rất không biết tốt xấu !

"Ông nói cậu nhóc kia, trong nhà cậu nhóc kia xảy ra chút chuyện, tôi để nó đi rồi." Tuy một mặt Vũ Tranh cười meo meo, trong lòng không biết đã mắng Phó Quân Hoàng thàmh cái gì.

Khi ông biết được đội Lam quân bị diệt, chỉ biết sự việc này không dễ làm.

Nhưng càng nguy là, Phó Quân Hoàng mặt không biểu cảm, lúc vọt tới trước mặt ông, sau khi trực tiếp ném ra hai chữ xin phép, cũng không chờ ông phê chuẩn hay không, cởi võ trang của bản thân, lắc mình liền trốn chạy .

Càng làm cho ônh tức giận là, đám nhóc xấu xa kia còn không ngay lúc ông còn chưa kịp phản ứng laim, liền chặn tầm mắt của ônb, một đám cợt nhả hướng ông cầu tình.

Tính khí ông thật đúng là tốt quá, để đám nhóc kia kji dễ quen rồi!! Bây giờ còn cười làm lành với ông bạn già thổi râu trừng mắt trước mắt này, mẹ nó đây là chuyện gì a!

Ngày thứ hai Phó An Nhiên biến mất, toàn bộ người nhà họ Phó đều đã ngồi không yên.

Từ Tĩnh Ngưng càng hoảng ở nhà đi qua đi lại, người nhà họ Từ có thể vận dụng, toàn bộ bà đều đã dùng.

Từ Tĩnh Ngưng đối với người nhà mà nói, tuy rằng là người phụ nữ mềm lòng thích khóc, nhưng ở trong mắt người ngoài, bà cũng là mổ nữ cường tiêu chuẩn, người phụ nữ có thể gả vào nhà họ Phó, làm sao có thể là người yếu đuối?

Hiện tại Phó Văn Thắng ở ngoài tỉnh, tạm thời không biết tin An Nhiên mất tích, chính miệng Phó lão gia tử gọi điện cho cục cảnh sát Đế Đô.

Nhưng là hai mươi tư giờ trôi qua, An Nhiên giống như triệt để biến mất trên thế giới, không có chút tin tức của cô.

Sau khi An Nhiên biến mất, cái đầu tiên Phó Quân Hoàng nghĩ đến chính là Diêm Tử Diệp, nhưng người bên kia lại truyền đến tin tức, gần đây Diêm Tử Diệp không có động tĩnh gì, hơn nữa hôm đó An Nhiên xảy ra chuyện, cả một ngày hắn đều ở trong Tần thị.

Mà lúc này toàn bộ Vô Xá cũng rơi vào rối loạn, lúc Phong Lượng nhận được tin tức, hắn cũng không kinh hoảng, hắn bình tĩnh truyền tin tức xuống, sau đó tuyên bố nhiệm vụ, tìm kiếm Phó An Nhiên.

Trước tiên Lãnh Hạo và Lam Nhược Khê bắt đầu phát động người đi tìm, hội học sinh Ngân Dực và ngườ Ám Bộ đều nhận được mệnh lệnh.

Nhưng mà bọn họ không biết, còn có một thế lực, cũng đang âm thầm tìm kiếm tung tích của An Nhiên.

Phó Quân Hoàng luôn đợi, đột nhiên, anh giống như nghĩ đến cái gì, chiếc xe benz cấp tốc mạnh mẽ phóng trên đường, thẳng đến Phúc Mãn Lâu!

An Nhiên đã mất tích ba mươi sáu giờ !

Phó Quân Hoàng đưa chìa khoá xe cho người giữ cửa, sải bước bước qua trước sân khấu.

"Tìm Tần Vũ Triết, nói Phó Quân Hoàng tìm hắn."

Có lẽ là toàn thân Phó Quân Hoàng phát ra khí lạnh, tiểu thư trước quầy bị doạ trắng mặt, tuy rằng trên mặt cô ta vẫn mang theo nụ vcười nhàn nhạt, tuy nhiên so với khóc cũng không khác lắm.

"Tổng giám đốc, có vị tiên sinh Phó Quân Hoàng tìm ngài, ngài xem..." Tiểu thư trước quầy còn chưa nói hết lời, điện thoại bên kia đã bị cúp.

Tiểu thư trước quầy lăng lăng nhìn điện thoại, có chút khiếp sợ mhìn về phía Phó Quân Hoàng, cô ta không biết nên trả lời vị tiên sinh này như thế nào, cô ta rất muốn khóc.

Cũng ngay lúc tiểu thư trước quầy đang rối rắm, thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc vang lên đinh một tiếng.

Tiểu thư trước quầy cả kinh, khi hắn còn chưa phản ứng là chuyện gì xảy ra, Tần Vũ Triết đã vọt ra khỏi thang máy.

"Tôi biết Gia... Phó An Nhiên ở chỗ nào? Theo tôi đi!" Tần Vũ Triết vừa nói chuyện, vừa đi.

Phó Quân Hoàng không nghĩ nhiều, hiện tại anh thầm nghĩ tìm được bảo bối của anh.

"Diêm Tử Diệp hắn thật là điên rồi!" Vừa lên xe, Tần Vũ Triết vỗ một cái lên chỗ ngồi, sau đó mới nói với Phó Quân Hoàng, "Phó thiếu tướng, trước tiên chúng ta phải nói rõ, chuyện này chỉ liên quan đến một mình Diêm Tử Diệp, không chút quan quan hệ tới Tần môn."

Phó Quân Hoàng không nói chuyện, chỉ là hai tay đặt trên đầu gối nắm chặt thành quyền.

Ở trong khoảng thời gian này, Tần Vũ Triết thu thập không ít tư liệu của Phó Quân Hoàng, anh là dạng người gì, sự tồn tại của Gia đối với anh mà nói có ý nghĩa gì, hắn rất rõ ràng.

Người có thể được Gia xem như bảo bối, Phó Quân Hoàng vẫn là người đầu tiên.

Xe chạy thật lâu, chạy đến ngoại ô, cuối cùng tiến vào trong một thôn nhỏ.

Phía sau xe Tần Vũ Triết có mấy chiếc xe hơi đi theo, khi xe dừng trước một biệt thự duy nhất trong thôn, Phó Quân Hoàng lập tức nhảy xuống khỏi xe, đá văng cửa chạy thẳng vào trong nhà.

Bên trong biện thự giống như không có mội ai, Phó Quân Hoàng chạy vội tới lầu hai vẫn như trước không tìm được người, đột nhiên một tiếng cười quái dị truyền vào trong tay anh, lập tức vang lên tiếng nói cuồng loạn của Diêm Tử Diệp:

"Gia, Gia, ngài tỉnh lại , tôi thành công , Gia, ngài sẽ là của một mình tôi, haha, một mình tôi!"

Ở lầu ba!

Phó Quân Hoàng chạy thẳng đến lầu ba, chạy về phía phát ra âm thanh!

Rầm --

Cửa bị đá văng

Đập vào mắt anh, là một bóng dáng nằm trên mặt đất, trên người còn đang chảy máu.

Phó Quân Hoàng giống như bị đông cứng tại chỗ, tầm mắt của anh gắt gao nhìn bóng dáng vẫn không nhúc nhíc kia, cổ hộng giống như có gì đó đang không ngừng cuồn cuộn lên.

Nghe được tiếng đạp cửa, Diêm Tử Diệp cũng không hề động đậy, hắn gắt gao ôm cô gái trong ngực mình, hắn gắt gao ôm cô ấy, lần lượt nói:

"Gia, một mình tôi, Gia, ngài đã trở lại, Gia, ngài có biết tôi chờ ngài bao lâu sao? Gia..."

Tần Vũ Triết thật vất vả thở hổn hển leo lên đây, bước vào phòng trong, nhìn thấy An Nhiên nằm trong vũng máu, khuôn mặt mập mạp nhất thời đầy thô bạo.

"Diêm Tử --" Nháy mắt giọng nói như mắc ở cổ họng, nhìn đến cô gái trong lòng Diêm Tử Diệp, súng lục luôn được hắn nắm trong tay ba một tiếng rơi xuống đất.

"Tần... Tần gia... ?" Tần Vũ Triết chính là không tin, kinh ngạc nói, "Tần gia!"

Mẹ nó! Không phải Tần gia đã chết rồi sao!

Mẹ nó người nào nói cho hắn biết, cô gái trước mắt được Diêm Tử Diệp ôm vào trong ngực, cô gái vẻ mặt đông lạnh này là ai!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương