Ông Xã Bá Đạo Rất Cưng Chiều Vợ
Chương 53: Phó thiếu tướng ghen

Sau khi tan học, Tô Nặc sớm đã dọn dẹp xong sách vở, ngoan ngoãn đứng một bên chờ An Nhiên, ngũ quan xinh xắn tràn đầy hưng phấn.

"Tiểu Nhiên Tiểu Nhiên, đêm nay tôi muốn ngủ cùng cậu."

"Được." An Nhiên xách theo ba lô, cười khẽ.

Tô Nặc theo dấu chân An Nhiên, đi gao đi theo sau lưng cô, khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn mang theo tia cười nhà nhạt.

Vừa mới ra khỏi cửa trường, một chiếc xe màu đen liền dừng phía trước bọn họ.

Cửa sổ xe hạ xuống, Tô Nặc nhìn thấy người đàn ông điều khiển xe, con ngươi trong suốt bỗng nhiên sáng lên, "Chào anh Phó."

Toàn bộ cửa sổ xe hạ xuống, chỉ lộ ra nửa gương mặt của Phó Quân Hoàng.

An Nhiên trực tiếp kéo mở cửa xe, bất đắc dĩ cấp tốc nhét Tô Nặc còn đang bị vây trong trạng thái hưng phấn vào trong xe.

An Nhiên từ lúc tan học liền cấp tốc nhắn tin cho Phó Quân Hoàng, nói cho nah biết chuyện của Tô Nặc, Phó Quân Hoàng vẫn chưa tỏ vẻ gì, chính là anh nhìn thấy dáng vẻ Tô Nặc kề bên cạnh bảo bối nhà anh, làm cho anh nhịn không được hơi hơi nhíu mày.

Phó Quân Hoàng làm bộ muốn lấy điện thoại ra, lại bị một ánh mắt của An Nhiên cấp tốc ngăn lại.

"Anh Phó, chúng ta mau về nhà về nhà." Tô Nặc luôn luôn không quan tâm Phó Quân Hoàng, giống như cô thích gọi tên Tô Thiên Kình vậy.

Sau khi hơi hơi nhíu mày, Phó Quân Hoàng cũng chưa kịp chạy lại bên bảo bối hôn một cái, chỉ có thể khởi động xe, chạy đi.

Mà An Nhiên không biết, cũng ngay lúc xe mới bắt đầu rời đi, mọi người luôn nhìn hành động của các xô, trên mặt lộ ra sắc mặt hèn mọn.

Phó An Nhiên thật đúng không phải lợi hại bình thường, mới một thời gian ngắn đã thay đổi một người đàn ông.

Vũ nữ thật đúng là không giống bình thường.

Dọc theo đường đi, giọng nói nhẹ nhàng mềm yếu của Tô Nặc không hề ngừng lại, hoàn toàn không giống vẻ ngoài hướng nội cẩn thận khi ở trong lớp, trên mặt cô ấy luôn mang theo một chút tươi cười xán lạn, xe vừa mới dừng lại trước cửa chính, cô nhóc bỏ chạy xuống xe, thẳng đến trong phòng, tìm Phó lão gia tử đi.

Nhìn bộ dạng Tô Nặc vội vàng, An Nhiên trong lòng xẹt qua một chút thở dài, đang muốn xuống xe, cô ngột nhiên bị Phó Quân Hoàng giữ chặt.

"Sao vậy?" An Nhiên có chút không rõ chân tướng.

Phó Quân Hoàng chính là nhìn cô, khuôn mặt không chút biểu cảm, chỉ là đôi mắt kia luôn gắt gao dừng trên...môi cô?

Đang nắm cửa xe, thu tay, An Nhiên có chút bất đắc dĩ, "Lão soái ca, đây là ở cửa nhà."

Phó Quân Hoàng bất động, tiếp tục lôi kéo cô.

"Lão soái ca, không thể ở trong này..."

Vẫn là bất động.

Anh đã có một khoảng thời gian thật dài không hôn qua môi bảo bối.

"Không thể lâu lắm." Cuối cùng chỉ có thể thỏa hiệp, ở trước mặt lão soái ca, cô vĩnh viễn không thể cứng rắn với anh.

Con ngươi thâm thúy bỗng chốc liền sáng.

Khóe môi gợi lên một độ cong không thể nhận ra, anh linh hoạt từ chỗ ghế lái nhảy sang ghé sau, trước ánh mắt mỉm cười của An Nhiên, nhẹ nhàng hôn trụ môi của cô, tay không tự xhủ định trụ cái ót của cô, khẽ hôn dần dần càng sâu...

Trong xe nhiệt độ dần tăng lên, Phó Quân Hoàng hô hấp từng bước dồn dập.

Hai tay An Nhiên vòng trên cổ Phó Quân Hoàng, đáy lòng cũng suy nghĩ, kỹ thuật hôn của lão soái ca này càng ngày càng lợi hại .

"Ưm..." Phó Quân Hoàng vội vàng buông lỏng An Nhiên ra, lập tức một tay pom cô vào trong lòng mình, cằm để trên đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng thở hào hển, "Bảo bối, phải tin tưởng anh."

An Nhiên nhíu mày, "Em không tin anh thì tin tưởng ai? Được rồi được rồi, chúng ta nhanh xuống xe đi, nếu không đi xuống, Nặc Nặc lại sốt ruột ."

Hơi thở của Phó Quân Hoàng ngột nhiên biến đổi, ngay tại dưới ánh mắt nghi hoặc của An Nhiên, lấy di động ra, trực tiếp nhấn một loạt dãy số.

"Mang người đi." Điện thoại được chuyển, Phó Quân Hoàng trực tiếp mở miệng nói.

An Nhiên phồng má, lập tức đoạt lấy điện thoại di động, "Không có việc gì, anh trước xử lý chuyện của anh đi." Tút tút, An Nhiên trực tiếp cúp điện thoại di động.

"Lão soái ca, chỗ Nặc Nặc và Tô Kình Thiên có chút chuyện, anh kgông cần lộn xộn." Cô trừng anh.

Chỉ cần nghĩ đến có người luôn dính bên người bảo bối nhà mình, tâm tình anh liền không tốt.

"Không cần giở tính trẻ con, đi mau."

An Nhiên xuống xe, Phó Quân Hoàng theo sát sau lưng cô xuống xe.

Hai người vừa mới tiến vào cửa, chợt nghe tiếng cười ha hả của Phó lão gia tử, còn có dáng vẻ xướng khúc của Tô Nặc.

"Gia gia, dễ nghe sao dễ nghe sao? Đây là Nặc Nặc mới học, chú nhỏ nói Nặc Nặc xướng rất em tai." Tô Nặc bộ dáng tranh công nói, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, giọng nói nghe cũng có chút suyễn.

Phó lão gia tử cười đến rơi nước mắt , hai tay ông để trên quải trượng, "Dễ nghe dễ nghe, Nặc nha đầu xướng tốt lắm, ông đã thật lâu không được nghe ca tốt như vật." tuy rằng ngữ âm hoàn toàn không đúng.

Nghe được đáp án của lão gia tử, Tô Nặc cười càng vui vẻ .

Cô thích người nhà họ Phó, chú nhỏ không có ba mẹ, cô cũng không có ba mẹ, cô chỉ có chú nhỏ.... Nhưng sau khi quen biết Tiểu Nhiên, cô còn có ông cụ Phó, anh Phó, và Tiểu Nhiên.

Bọn họ đều là thật tâm đối tốt với cô, không phải là bởi vì bọn họ biết chú nhỏ mới đối tốt với cô, cũng không phải bởi vì tiếp cận chú nhỏ mới giả vờ cười với cô.

"Nặc Nặc cô đang làm cái gì vậy?"

An Nhiên muốn buông tay Phó Quân Hoàng ra, nhưng cô còn chư bỏ ra, ngược lại Phó Quân Hoàng nắm càng chặt, mà cặp mắt thâm thuý gắt gao nhìn Tô Nặc.

"Anh Phó muốn nghe Nặc Nặc hát hay không?" Tô Nặc nghiêng đầu, ánh mắt trong suốt có chút nghi hoặc.

Lão gia tử ở một bên xem cười ha ha, xú tiểu tử này thật đúng là dám chua gì cũng ăn.

"Không."

Tô Nặc a một tiếng, rồi sau đó ánh mắt nhìn tay hai người đang nắm tay nhau, "Anh Phó, đêm nay Tiểu Nhiên muốn ngủ với em, anh không thể luôn nắm tay Tiểu Nhiên."

Hơi thở quanh thân Phó Quân Hoàng bỗng chốc thay đổi!

Anh đột nhiên buông tay An Niên ra, xoay người liền đi về phía sau viện, mà trong tay anh đã cầm điện thoại di động, nếu An Nhiên không nhìn lầm, anh lại đi gọi điện thoại cho Tô Thiên Kình đi.

Nhìn bóng dáng Phó Quân Hoàng rời đi, Tô Nặc không rõ chân tướng, "Tiểu Nhiên, tôi làm sai chuyện gì sao?"

An Nhiên nhẫn cười, chỉ là cô còn chưa trả lời, lão gia tử đã trả lời thay cô:

"Không có, Nặc nha đầu ngoan như vậy, không có làm sai việc gì."

Lão gia tử luôn rất thích Tô Nặc, không phải bởi vì bản thân không có cháu gái, mà là ông phát hiện đứa trẻ nhà họ Phó từ nhỏ đã trưởng thành sớm, hiện tại ngoại trừ nha đầu An Nhiên đấu võ mồm với ông, đứa trẻ còn lại luôn trầm mặc, không có một chút lạc thú.

Nhưng đứa nhỏ An Nhiên kia, tuy ngẫu nhiên sẽ đấu võ mồm với ông, nhưng cô một dáng vẻ lão già cũng làm cho ông liên tục thở dài, sao nhà họ Phó ông lại không có đứa trẻ bình thường đây?

Nhưng đứa bé Tô Nặc này, hoàn toàn phù hợp với hình tượng cháu gái trong cảm nhận của ông, vừa hoạt bát lại ngoan, còn có thể làm cho lão nhân gia ông vui vẻ, làm sao giống tiểu hồ ly kia cả ngày chỉ biết tính kế ông?

Mà lúc này Phó Quân Hoàng ở hậu hoa viên, sắc mặt rất khó nhìn nhìn bồn hoa trước mặt, nói:

"Tiếp đi!"

"Quân Hoàng, phía tôi bên này..."

"Tiếp đi!"

"Quân Hoàng! Phía tôi bên này tra được chút chuyện, tôi nghĩ, anh hẳn sẽ cảm thấy rất hứng thú."

"Tiếp đi!"

"Nghe không hiểu tiếng người a? Chuyện này có liên quan đến bảo bối nhà ngươi, có nghe hay không?"

"... Nói."

"..."

Bên kia chỉ nói mấy câu ngắn ngủn, lại làm sắc mặt Phó Quân Hoàng thay đổi!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương