Ông Xã Bá Đạo Rất Cưng Chiều Vợ
-
Chương 32: Ta dẫn ngươi về nhà
Diêm Tử Diệp.
Hiện là người đứng đầu Tần gia, lòng dạ độc ác, tâm tình không ổn định.
Ở Đế Đô, thậm chí là cả Hoa Hạ, trong tầng lớp thượng lưu không có aikhông biết Diêm Tử Diệp, Tần gia, không phải là người mà người bìnhthường có thể đắc tội được.
Chẳng qua là từ bao giờ Phó gia lại dính dáng đến Tần gia?
Tại thời điểm mọi người đang nghi ngờ, chỉ thấy An Nhiên lạnh nhạt rút raphần báo cáo xét nghiệm kia, nhìn kết quả giám định cuối cùng, cô khôngkhỏi khiêu mi, ngược lại mỉm cười nhìn về phía Tô Mạt Như:
“Chu phu nhân, tôi chắc là phần báo cáo này không bị làm giả chứ?”
Vừa nói, An Nhiên đem báo cáo xét nghiệm đưa cho Tô Mạt Như.
Cho dù Tô Mạt Như không có đầu óc, nhưng ở tình thế bây giờ, cũng không thể ở trước mắt mọi người mà xé báo cáo.
Tô Mạt Như mặt lạnh trực tiếp lật tới kết quả xét nghiệm cuối cùng, phía trên viết con số 98%, nhất thời thấy hoa mắt.
Không thể nào, nhất định đã có sai lầm.
Con tiện nhân kia làm sao có thể còn sống? Cô ta rõ ràng… rõ ràng đã cho người ta đem đi xử rồi!
Diêm Tử Diệp vẫn đứng nguyên tại chỗ, chưa từng di chuyển chút nào, hắngiống như đang đợi cái gì đó, ngay cả tầm mắt cũng không di động.
Trong nháy mắt nhìn thấy Diêm Tử Diệp, đáy lòng Phó Quân Hoàng theo bản năngbài xích hắn, anh hơi cau mày, anh không thích ánh mắt người đàn ông kia nhìn bảo bối, rất có tính chiếm hữu!
Vẫn đứng ở dưới Chu TânQuốc bước nhanh lên sân khấu, một tay đoạt lấy tờ báo cáo trong tay TôMạt Như, sau khi nhìn một lần, thân thể ông khẽ run, kích động trong mắt không từ ngữ nào diễn tả được.
“Lâm Lâm, con là Lâm Lâm…” Kếtquả xét nghiệm rơi trên mặt đất, vẻ mặt Chu Tân Quốc kích động nhìn TônHiểu Lâm đang yên lặng rơi lệ sau lưng An Nhiên.
“Cha… Tại saolâu như vậy, cha không tới cứu con…” Tôn Hiểu Lâm cắn chặt môi dưới,đứng tại chỗ, đôi mắt rưng rưng gắt gao nhìn Chu Tân Quốc.
Thấy Tôn Hiểu Lâm như thế, thân thể An Nhiên không khỏi run lên.
Con cáo chín đuôi này, thực sự có thể tham gia cuộc thi ảnh hậu rồi đấy.
Chu Tân Quốc chưa kịp nói một lời giải thích nào, Tôn Hiểu Lâm đã nhào tới, ôm lấy Chu Tân Quốc, nhỏ giọng nức nở, “Nhưng mà may quá, thật may làba ba còn tới tìm con, con rất vui, rất vui…”
Thấy hai người ôm nhau khóc, trong phòng, nhất thời vang lên tiếng vỗ tay như sấm.
“Chúc mừng Chu đổng đã tìm lại được quý thiên kim.”
“Chu Đổng ngài phải cảm tạ Phó tiểu thư đấy.”
“…”
Trong khoảng thời gian ngắn, cái gì cũng được nói ra.
Tôn Hiểu Lâm được Tô Mạt Như mang ra ngoài thay quần áo, An Nhiên từ đầuđến cuối không nói một câu, trước khi Tôn Hiểu Lâm rời đi, đã ra dấu tay với An Nhiên, ngay sau đó liền cẩn thận đi theo sau Tô Mạt Như, rời đi.
Thấy dấu tay của Tôn Hiểu Lâm trước khi rời đi, An Nhiên khiêu mi.
Hy vọng cô ấy sẽ không giết chết Tô Mạt Như thật.
An Nhiên từ sân khấu đi xuống, trong tầm mắt Diêm Tử Diệp, nhẹ nhàng tiêusái đến bên cạnh Phó Quân Hoàng, cô ngửa đầu hướng về phía Phó QuânHoàng cười, cô hướng về phía anh nhỏ giọng nói gì đó, Diêm Tử Diệp không nghe được, nhưng vẻ mặt của cô như vậy đối với hắn mà nói, rất quenthuộc.
Đó là từ nhiều năm trước, khi gia vẫn đang cầm Tần giatrong tay, cô hay đứng ở cửa sổ sát đất, trên khóe môi mang nụ cười thản nhiên, giọng nói vô cùng êm ái, khi đó hắn nghe thấy cô nói:
“Ngươi xem, đây chính là thế giới trong tay ta.”
Thời điểm đó, rõ ràng hắn nghe thấy trong lòng mình có một giọng nói đang nói: Vĩnh viễn đi theo cô, sau đó lấy cô!
Khi đó vẻ mặt của gia có phải cũng như vẻ mặt An Nhiên bây giờ?
Trên cõi đời này không ai có thể bắt chước được bộ dạng gia, hắn tìm suốtmười một năm cũng không tìm được một ai tương tự, nhưng khi An Nhiên giơ tay nhấc chân cũng đều thấm đầy hơi thở gia.
Hắn sải bước hướngđến, hoa đào trong mắt không đè nén nổi cuồng nhiệt, chỉ có khi đối mặtvới Tần gia, hắn mới có thể lộ ra ánh mắt như thế, mặc dù đến cuối cùnghắn đều che giấu tốt.
“Lão soái ca, xong chuyện rồi, chúng ta trở về đi?” An Nhiên nhìn thấu Phó Quân Hoàng không vui, trong nháy mắtDiêm Tử Diệp xuất hiện, toàn thân Phó Quân Hoàng toát ra hơi thở khẩntrương.
“Được.” Phó Quân Hoàng dắt tay cô muốn đi.
“Hai vị muốn rời đi sao?” Giọng nói âm nhu chậm rãi vang lên, không biết từ lúc nào Diêm Tử Diệp đã đứng sau lưng hai người.
Đáy lòng An Nhiên thoáng qua vẻ chán ghét.
Diêm Tử Diệp là cô một tay nuôi lớn, cuối cùng hắn còn giết chết cô, bất kểcô rộng lượng thế nào, lạnh nhạt thế nào, cô liền hận không thể đánhchết người này.
“Ừ.” Phó Quan Hoàng nắm tay An Nhiên thật chặt, vẻ mặt lạnh lẽo nhìn Diêm Tử Diệp.
Khuôn mặt Diêm Từ Diệp mang ngũ quan tinh tế như nữ nhân và một nụ cười thản nhiên, “Thiếu tướng Phó…”
“Có lời thì nói, có rắm mau thả.” Hiển nhiên An Nhiên không có kiên nhẫn chào hỏi với hắn, gọn gàng dứt khoát.
Có ai không biết Phó An Nhiên tính tình quỷ dị? Cô cũng không sợ vị những lời này mà bị người mượn cớ nói.
Đáy mắt Diêm Tử Diệp say mê càng đậm, vô tình hay cố ý dưới tầm mắt mọingười, hắn tháo bao tay màu trắng xuống, vươn tay hướng về phía AnNhiên, mỉm cười nhìn An Nhiên, gằn từng chữ một:
“Gia, ta tới đón ngài về nhà.”
Trong nháy mắt hơi thở quanh thân Phó Quân Hoàng trở nên nguy hiểm.
An Nhiên nhanh chóng kéo Phó Quân Hoàng, trên mặt cô mang vẻ châm chọc, “Diêm môn chủ, đầu óc có bệnh thì phải trị.”
Vẻ mặt Diêm Tử Diệp không thay đổi, “Gia, ta tìm ngài mười một năm rồi.”
“Tôi không có cháu lớn như anh.” Giọng An Nhiên nhàn nhạt, “Tôi cũng khôngnhớ rõ, tôi ở Phó gia, cùng Tần gia anh có quan hệ như nào?”
Vẻmặt Diêm Tử Diệp không thay đổi, nhưng bọn cận vệ đi theo Diêm Tử Diệpđã không chịu nổi, Tần gia môn chủ bọn hắn bị đãi ngộ như thế khi nào?
“Gia…”
“Gia cái đầu mày ý! Diêm Tử Diệp, con mẹ nó đầu óc mày bị cánh cửa kẹp vào,chạy đến đây của Bàn gia phát điên cái gì?” Một giọng nói tức giận tựnhiên vang lên, chỉ thấy Tần Vũ Triết mặt áo choàng tắm chân kéo lê tấmbảng, xuyên qua mọi người, hiển nhiên là bị chọc tức, mặt đỏ bừng nhìnDiêm Tử Diệp.
Đương gia Phúc Mãn Lâu Tần Vũ Triết, người ta gọi là Bàn gia.
Không nghĩ tới, Bàn gia sẽ xuất hiện ở chỗ này.
Tần Vũ Triết bước nhanh tới bên người Diêm Tử Diệp, mặt tức giận, “Diêm TửDiệp, chớ có nói Bàn gia tao không nói trước với mày, gia nhà tao ngaytừ tám trăm năm trước liền con mẹ nó bị mày giết chết! Con mẹ nó mày ởđây giả bộ cái gì! Mau cút xéo khỏi đây! Phúc Mãn Lâu không hoan nghênhmày!”
Tất cả nhất thời một mảnh xôn xao.
Vẫn luôn có lời đồn đãi nói nội bộ bên trong Tần gia bất hòa, không nghĩ tới là thật.
Diêm Tử Diệp bất vi sở động nhìn An Nhiên, nóng bỏng trong con mắt như cũkhông giảm, hắn mỉm cười nhìn An Nhiên, dưới tầm mắt của Phó Quân Hoàng, gằn từng chữ một:
“Gia, ta chờ ngài ở Tần gia.”
Gia của hắn…
Tần gia của hắn, làm sao hắn có thể nhầm lẫn được đây?
Hiện là người đứng đầu Tần gia, lòng dạ độc ác, tâm tình không ổn định.
Ở Đế Đô, thậm chí là cả Hoa Hạ, trong tầng lớp thượng lưu không có aikhông biết Diêm Tử Diệp, Tần gia, không phải là người mà người bìnhthường có thể đắc tội được.
Chẳng qua là từ bao giờ Phó gia lại dính dáng đến Tần gia?
Tại thời điểm mọi người đang nghi ngờ, chỉ thấy An Nhiên lạnh nhạt rút raphần báo cáo xét nghiệm kia, nhìn kết quả giám định cuối cùng, cô khôngkhỏi khiêu mi, ngược lại mỉm cười nhìn về phía Tô Mạt Như:
“Chu phu nhân, tôi chắc là phần báo cáo này không bị làm giả chứ?”
Vừa nói, An Nhiên đem báo cáo xét nghiệm đưa cho Tô Mạt Như.
Cho dù Tô Mạt Như không có đầu óc, nhưng ở tình thế bây giờ, cũng không thể ở trước mắt mọi người mà xé báo cáo.
Tô Mạt Như mặt lạnh trực tiếp lật tới kết quả xét nghiệm cuối cùng, phía trên viết con số 98%, nhất thời thấy hoa mắt.
Không thể nào, nhất định đã có sai lầm.
Con tiện nhân kia làm sao có thể còn sống? Cô ta rõ ràng… rõ ràng đã cho người ta đem đi xử rồi!
Diêm Tử Diệp vẫn đứng nguyên tại chỗ, chưa từng di chuyển chút nào, hắngiống như đang đợi cái gì đó, ngay cả tầm mắt cũng không di động.
Trong nháy mắt nhìn thấy Diêm Tử Diệp, đáy lòng Phó Quân Hoàng theo bản năngbài xích hắn, anh hơi cau mày, anh không thích ánh mắt người đàn ông kia nhìn bảo bối, rất có tính chiếm hữu!
Vẫn đứng ở dưới Chu TânQuốc bước nhanh lên sân khấu, một tay đoạt lấy tờ báo cáo trong tay TôMạt Như, sau khi nhìn một lần, thân thể ông khẽ run, kích động trong mắt không từ ngữ nào diễn tả được.
“Lâm Lâm, con là Lâm Lâm…” Kếtquả xét nghiệm rơi trên mặt đất, vẻ mặt Chu Tân Quốc kích động nhìn TônHiểu Lâm đang yên lặng rơi lệ sau lưng An Nhiên.
“Cha… Tại saolâu như vậy, cha không tới cứu con…” Tôn Hiểu Lâm cắn chặt môi dưới,đứng tại chỗ, đôi mắt rưng rưng gắt gao nhìn Chu Tân Quốc.
Thấy Tôn Hiểu Lâm như thế, thân thể An Nhiên không khỏi run lên.
Con cáo chín đuôi này, thực sự có thể tham gia cuộc thi ảnh hậu rồi đấy.
Chu Tân Quốc chưa kịp nói một lời giải thích nào, Tôn Hiểu Lâm đã nhào tới, ôm lấy Chu Tân Quốc, nhỏ giọng nức nở, “Nhưng mà may quá, thật may làba ba còn tới tìm con, con rất vui, rất vui…”
Thấy hai người ôm nhau khóc, trong phòng, nhất thời vang lên tiếng vỗ tay như sấm.
“Chúc mừng Chu đổng đã tìm lại được quý thiên kim.”
“Chu Đổng ngài phải cảm tạ Phó tiểu thư đấy.”
“…”
Trong khoảng thời gian ngắn, cái gì cũng được nói ra.
Tôn Hiểu Lâm được Tô Mạt Như mang ra ngoài thay quần áo, An Nhiên từ đầuđến cuối không nói một câu, trước khi Tôn Hiểu Lâm rời đi, đã ra dấu tay với An Nhiên, ngay sau đó liền cẩn thận đi theo sau Tô Mạt Như, rời đi.
Thấy dấu tay của Tôn Hiểu Lâm trước khi rời đi, An Nhiên khiêu mi.
Hy vọng cô ấy sẽ không giết chết Tô Mạt Như thật.
An Nhiên từ sân khấu đi xuống, trong tầm mắt Diêm Tử Diệp, nhẹ nhàng tiêusái đến bên cạnh Phó Quân Hoàng, cô ngửa đầu hướng về phía Phó QuânHoàng cười, cô hướng về phía anh nhỏ giọng nói gì đó, Diêm Tử Diệp không nghe được, nhưng vẻ mặt của cô như vậy đối với hắn mà nói, rất quenthuộc.
Đó là từ nhiều năm trước, khi gia vẫn đang cầm Tần giatrong tay, cô hay đứng ở cửa sổ sát đất, trên khóe môi mang nụ cười thản nhiên, giọng nói vô cùng êm ái, khi đó hắn nghe thấy cô nói:
“Ngươi xem, đây chính là thế giới trong tay ta.”
Thời điểm đó, rõ ràng hắn nghe thấy trong lòng mình có một giọng nói đang nói: Vĩnh viễn đi theo cô, sau đó lấy cô!
Khi đó vẻ mặt của gia có phải cũng như vẻ mặt An Nhiên bây giờ?
Trên cõi đời này không ai có thể bắt chước được bộ dạng gia, hắn tìm suốtmười một năm cũng không tìm được một ai tương tự, nhưng khi An Nhiên giơ tay nhấc chân cũng đều thấm đầy hơi thở gia.
Hắn sải bước hướngđến, hoa đào trong mắt không đè nén nổi cuồng nhiệt, chỉ có khi đối mặtvới Tần gia, hắn mới có thể lộ ra ánh mắt như thế, mặc dù đến cuối cùnghắn đều che giấu tốt.
“Lão soái ca, xong chuyện rồi, chúng ta trở về đi?” An Nhiên nhìn thấu Phó Quân Hoàng không vui, trong nháy mắtDiêm Tử Diệp xuất hiện, toàn thân Phó Quân Hoàng toát ra hơi thở khẩntrương.
“Được.” Phó Quân Hoàng dắt tay cô muốn đi.
“Hai vị muốn rời đi sao?” Giọng nói âm nhu chậm rãi vang lên, không biết từ lúc nào Diêm Tử Diệp đã đứng sau lưng hai người.
Đáy lòng An Nhiên thoáng qua vẻ chán ghét.
Diêm Tử Diệp là cô một tay nuôi lớn, cuối cùng hắn còn giết chết cô, bất kểcô rộng lượng thế nào, lạnh nhạt thế nào, cô liền hận không thể đánhchết người này.
“Ừ.” Phó Quan Hoàng nắm tay An Nhiên thật chặt, vẻ mặt lạnh lẽo nhìn Diêm Tử Diệp.
Khuôn mặt Diêm Từ Diệp mang ngũ quan tinh tế như nữ nhân và một nụ cười thản nhiên, “Thiếu tướng Phó…”
“Có lời thì nói, có rắm mau thả.” Hiển nhiên An Nhiên không có kiên nhẫn chào hỏi với hắn, gọn gàng dứt khoát.
Có ai không biết Phó An Nhiên tính tình quỷ dị? Cô cũng không sợ vị những lời này mà bị người mượn cớ nói.
Đáy mắt Diêm Tử Diệp say mê càng đậm, vô tình hay cố ý dưới tầm mắt mọingười, hắn tháo bao tay màu trắng xuống, vươn tay hướng về phía AnNhiên, mỉm cười nhìn An Nhiên, gằn từng chữ một:
“Gia, ta tới đón ngài về nhà.”
Trong nháy mắt hơi thở quanh thân Phó Quân Hoàng trở nên nguy hiểm.
An Nhiên nhanh chóng kéo Phó Quân Hoàng, trên mặt cô mang vẻ châm chọc, “Diêm môn chủ, đầu óc có bệnh thì phải trị.”
Vẻ mặt Diêm Tử Diệp không thay đổi, “Gia, ta tìm ngài mười một năm rồi.”
“Tôi không có cháu lớn như anh.” Giọng An Nhiên nhàn nhạt, “Tôi cũng khôngnhớ rõ, tôi ở Phó gia, cùng Tần gia anh có quan hệ như nào?”
Vẻmặt Diêm Tử Diệp không thay đổi, nhưng bọn cận vệ đi theo Diêm Tử Diệpđã không chịu nổi, Tần gia môn chủ bọn hắn bị đãi ngộ như thế khi nào?
“Gia…”
“Gia cái đầu mày ý! Diêm Tử Diệp, con mẹ nó đầu óc mày bị cánh cửa kẹp vào,chạy đến đây của Bàn gia phát điên cái gì?” Một giọng nói tức giận tựnhiên vang lên, chỉ thấy Tần Vũ Triết mặt áo choàng tắm chân kéo lê tấmbảng, xuyên qua mọi người, hiển nhiên là bị chọc tức, mặt đỏ bừng nhìnDiêm Tử Diệp.
Đương gia Phúc Mãn Lâu Tần Vũ Triết, người ta gọi là Bàn gia.
Không nghĩ tới, Bàn gia sẽ xuất hiện ở chỗ này.
Tần Vũ Triết bước nhanh tới bên người Diêm Tử Diệp, mặt tức giận, “Diêm TửDiệp, chớ có nói Bàn gia tao không nói trước với mày, gia nhà tao ngaytừ tám trăm năm trước liền con mẹ nó bị mày giết chết! Con mẹ nó mày ởđây giả bộ cái gì! Mau cút xéo khỏi đây! Phúc Mãn Lâu không hoan nghênhmày!”
Tất cả nhất thời một mảnh xôn xao.
Vẫn luôn có lời đồn đãi nói nội bộ bên trong Tần gia bất hòa, không nghĩ tới là thật.
Diêm Tử Diệp bất vi sở động nhìn An Nhiên, nóng bỏng trong con mắt như cũkhông giảm, hắn mỉm cười nhìn An Nhiên, dưới tầm mắt của Phó Quân Hoàng, gằn từng chữ một:
“Gia, ta chờ ngài ở Tần gia.”
Gia của hắn…
Tần gia của hắn, làm sao hắn có thể nhầm lẫn được đây?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook