Ông Trùm Học Đường
Chương 8: Sự tình cô Đào

Giang hứ một tiếng rồi quay lại bếp, cầm con dao sáng loáng băm băm chặt chặt ít rau củ trên cái thớt gỗ. Tiếng cộp cộp vang lên một lúc thì đống rau củ đã vụn thành một đống. Lườm tôi thêm một cái nữa rồi Giang mới tiếp tục nấu ăn.

Nhanh chóng mọi thứ được bày biện lên cái bàn ăn. Quả thật khéo phải vài tháng rồi thì mấy thứ đồ này mới được bày ra cái bàn này vì tôi toàn ăn ngoài. Hí hửng kéo cái ghế ra ngồi xuống hít hà đám khói từ bát canh tỏa ra thơm lừng tôi nói:

– Thơm quá! Công nhận con gái nấu ăn có khác!

– Đây là mấy món bình thường thôi có gì đâu mà phải nịnh. Thôi ăn đi em đói lắm rồi đây này!

Vừa ăn hai đứa vừa tíu tít nói chuyện. Câu chuyện chỉ xoay quanh mấy cái vấn đề về học hành rồi chơi bời ở trường.

Đôi lúc tôi ngắm Giang vuốt mái tóc mình tránh cho cái tóc mái xòa xòa xuống mặt mới thấy Giang xinh xắn. Khung cảnh lãng mạn với mối tình tuổi học trò.

Nếu nói là tình yêu thì cũng chẳng phải, có chăng là sự quý mến nhau mà thôi. Thấy tôi ngây như phỗng ngắm mình thì Giang nói:

– Mặt em có nhọ à mà nhìn kinh thế?

Tôi mỉm cười lắc đầu nói khẽ:

– Xinh thì anh nhìn thôi. Ăn xong trưa rồi đi nghỉ nhé, lên phòng anh mà ngủ, nếu sợ anh sàm sỡ thì qua phòng của bố mẹ anh, hay phòng cho khách cũng được, tóm lại là phòng nào cũng được vì anh ở dưới này. Anh không có thói quen ngủ trưa!

– Ừ! Anh mà lên là em cho ăn đòn đấy!

Tôi gật đầu rồi ra cái máy tính, chơi game một chút rồi tôi nghĩ đến chuyện mấy thằng lớp mười hai hôm nay tát thằng Bảo. Tôi nghĩ mua dùi cui điện dí một phát thì đảm bảo thằng ôn đó không sợ mới lạ.

Lùng trên web một lúc thì tôi có số điện thoại luôn. A lô mua hàng đến hơn một tiếng sau thì đã có người giao ở cửa rồi, cái roi điện giá triệu hai, dùng cũng được. Tôi lấy liền ba cái rồi cắm vào sạc điện một chút thì mấy thằng bạn đã í ới rồi thằng Mạnh mở cửa vào.

Vừa nhìn thấy cái xe ở sân nó đã hỏi:

– Ủa xe ai đây? Nhìn quen quen!

Tôi tặc lưỡi bảo:

– Xe của cái Giang chứ của ai!

Thằng Tiến ‘tùng’ hí hửng hỏi luôn:

– Đại ca đã thịt được rồi à, nhanh hơn tụi em tưởng đấy. Không ngờ em này cũng hay thật, thấy đại ca mình phong độ vậy là tiến tới luôn.

Tôi cười hì hì bảo:

– Tiến cái gì! Anh em chơi thân thôi, mẹ lùn như thế muốn đ-t thì có mà phải bế em ấy lên à. Chuyện em ấy tính sau đi, anh vừa mua ba cái roi điện rồi, kiểu này cả tụi chúng nó ăn đòn nhừ xương luôn.

Thằng Bình thấy tôi nói vậy thì cười như bắt được vàng nói:

– Anh chơi thế! Ba cái thế thì còn thiếu hai! Bộ hai đứa dùng tay không chơi lại với tụi nó à?

Tôi vỗ vỗ vai nó mà nói:

– Không! Chơi tay không thì đánh làm sao được, anh thủ sẵn hai cái gậy cao su mét hai của tụi cơ động rồi, cái đó dao chặt mút mùa không gãy, đập thì ươn người nhưng không thể chết được.

Thằng Bảo thấy vậy gật đầu nói:

– Được! Được đấy, dí roi điện cho chúng nó tê hết cả người rồi cứ thế anh em mình nện. Anh Nam đúng là cao tay!



Chúng tôi vào trong nhà thì thằng Mạnh bảo:

– Ủa em Giang đâu anh?

Hất hàm lên tầng trên tôi nói:

– Đang ngủ trên đó mà tao cũng đéo biết phòng nào luôn, bảo em ấy lên ngủ rồi tao ở dưới này mò mẫm kiếm hàng. Tao nghe là tuần sau nữa kiểu gì cũng có giao lưu giữa vài trường cấp ba liên hoan văn nghệ gì đấy nhỉ, đến bảy giờ tối mới tan kiểu gì anh em mình rình cũng được.

Mấy thằng gật đầu đồng tình thì tiếng của Giang vang lên:

– Lại bàn mưu tính kế hãm hại ai đấy hả?

Thằng Bảo nghe tiếng Giang quay lại trêu luôn:

– Dạ! Em chào chị Giang ạ!

Mấy thằng còn lại hùa vào trêu:

– Dạ! Em chúng em chào chị.

Giang tức xì khói, chạy lạch bạch từ trên xuống rồi đuổi đánh mấy thằng, dĩ nhiên là mấy thằng còn lâu nó mới cho đánh. Tức không làm gì được Giang lớn giọng:

– Chị bảo đứng lại có đứng không!

Cả bọn đang cười thì nín bặt, sau đó quay lại chỗ tôi hí hửng bảo:

– Đấy! Nhận là chị nghiễm nhiên là người yêu anh Nam rồi nhé! Giờ chúng em tuân lệnh chị ạ! Đừng có đánh tụi em mà tội nghiệp!

– Này thì tội nghiệp này!

Giang tiến tới hùng hổ đánh mấy đứa bạn tôi rồi sau đó ra ghế ngồi, ánh mắt thì vẫn không quên lườm nguýt mấy đứa nó. Thằng Mạnh “lé” tiến lại bảo:

– Thôi không đùa nữa, Giang em biết nhà của cô Đào không? Mấy anh em đến thăm cô ấy, chắc là có cú sốc không dám đi dạy nữa đâu.

Giang không đùa nữa trả lời:

– Em cũng không rõ, chỉ biết ở trong mấy khu tập thể thôi, chắc là hỏi được. Thế giờ đi luôn à?

Tôi gật đầu rồi bảo:

– Không đi luôn ở nhà làm gì.

Chúng tôi lấy xe đi mua ít quà rồi theo hướng của Giang chỉ chạy qua cái khu tập thể. Hỏi mãi thì mới tới được nhà vì có ba cô đều tên là Đào và cũng làm giáo viên cả. Đến nơi thì Giang gọi cửa, phải năm phút sau thì cô Đào mới ra.

Nhìn thần sắc cô Đào não nề vô cùng, mặt mày thì ủ rũ phờ phạc, hai mắt thì thâm rồi mọng lên có lẽ khóc cũng nhiều, trên khóe môi thì hơi sưng một chút có lẽ bị thằng kia nó lại mới tới. Tóc thì xõa ra khiến cô Đào phải buộc túm lại, cái dáng vẻ tiều tụy hơn hẳn so với khi lên lớp dạy chúng tôi.

Mời chúng tôi vào nhà rồi cô Đào đi lấy nước. Căn hộ tập thể được bài trí đơn giản vô cùng, có một gian nhỏ bên ngoài làm phòng khách, phía cửa sổ là cái bàn làm việc để cô Đào soạn giáo án còn phần không gian còn lại là bộ bàn ghế nhỏ với cái bàn xinh xinh.

Phòng phía sau là phòng ngủ với chiếc giường mét sáu, cuối cùng là khoảng sân để phơi đồ chắc chỉ khoảng ba mét vuông, cạnh phòng khách là vách ngăn nhỏ có bếp và nhà vệ sinh.

Lấy nước cho chúng tôi rồi mấy cô trò tâm sự với nhau.



Mới đầu cô Đào còn p mở chuyện nhưng sau đó thì khóc thút thít mà kể lại với chúng tôi. Cô Đào cự tuyệt thằng đó rồi nhưng nghĩ lời của bố nên không dám cãi. Hơn nữa bố cô Đào ở nhà sức khỏe cũng yếu nên cô không dám kể rõ.

Nhìn người phụ nữ dưới lời hứa của bố mẹ mà tiều tụy như vậy khiến tôi cũng chạnh lòng. Cô Đào sụt sùi kể tiếp:

– Hôm qua nó lại đến bảo cô đưa tiền. Cô dạy môn phụ, có đi làm thêm cũng không đủ để cho nó đập đá với nhậu nhẹt. Cô chuyển chỗ ở rồi nhưng bố mẹ ở quê lại cho biết, thêm vào nữa là bố thằng đó năn nỉ cô giúp đỡ nó hoàn lương.

Thằng Bảo mạnh mồm nói:

– Cái thằng chó đó thì hoàn lương cái gì cơ chứ! Nhìn cái mặt của nó là muốn đấm rồi, nó còn dụ con gái nhà người ta toàn bọn mới lớn.

Cô Đào xụi sùi lau nước mắt nói tiếp:

– Cô cũng biết nhưng nhìn cảnh bố anh ấy vì bố cô bị cụt hai chân rồi nằm nhà nghĩ tôi lắm.

Nghe như vậy tôi biết tính cách của cô Đào rồi, bó buộc thân phận của mình, không dám phản kháng, kiểu nhu nhược vậy.

Chúng tôi cũng chẳng biết nói gì chỉ biết an ủi cô Đào một chút rồi về. Giang vừa lái xe vừa tức nói:

– Em mà là cô Đào em thiến nó luôn!

Tôi cười ha hả bảo:

– Thiến nó thì lấy cái gì mà dùng!

Giang đỏ mặt lên nhưng mà vẫn nói cứng:

– Kiếm người khác, thiếu gì cơ chứ. Lúc mấy anh ra ngoài cô Đào nói với em, chuyện phụ nữ nhưng em phải nói cho các anh biết. Hôm qua nó đến chắc làm tình làm tội cô lắm, đau đến hôm nay mới dậy được đấy.

Thằng Bảo cười ha hả nói:

– Hèn gì mà em bảo thiến nó.

Giang nói tiếp:

– Cho nó hưởng như thế mà nó còn làm cho không chịu được thì phải thiến chứ con thế nào nữa, hôm ở trường nhìn cái mặt thế là ghét lắm rồi.

Tôi thì không nói gì chỉ cười thôi tôi biết mấy anh em phải làm gì, tính thời gian cũng phải đập cho thằng này một trận.

Cả lũ đi uống trà sữa xong thì Giang đi về còn tôi cùng mấy thằng ai về nhà lấy. Về đến nhà thì thấy bố mẹ cùng về. Nói chuyện giáo huấn tôi một đợt làm gì cũng phải nghĩ đến bản thân. Nói như vậy thôi chứ bố mẹ biết tôi chẳng làm gì sai cả.

Nghỉ một đêm rồi bố mẹ cho tôi thêm ít tiền mặt tiện thể cho thêm mấy số điện thoại của mấy ông anh mà bố mẹ thuê được bảo sáng mai gọi điện.

Sáng hôm sau phi con xe máy điện đi học thì bố mẹ hãy còn ngủ ở nhà. Tôi bảo thằng Mạnh xin phép cho tôi nghỉ tiết đầu rồi điện thoại cho mấy anh.

Chừng hai mươi phút thì đã thấy bốn người phi con Ford everest đến. Trông mấy người này không thuộc dạng bặm trợn nhưng có vả ai cũng có võ và khá chuyên nghiệp.

Thấy tôi thì một anh bảo:

– Em là Nam con cô Phương và chú Quân hả?

Tôi đứng lên rồi nói:

– Dạ vâng ạ, em mời cách anh ngồi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương