Ông Trùm Đương Nhiệm Full
-
C8: Chương 10
Thật may mắn khi máu của Taehyung tương thích với Jungkook 100%. Ca phẫu thuật diễn ra khá thành công, mọi người điều thở dài nhẹ nhõm. Bác sĩ bảo chỉ cần qua 1 tuần nữa cậu sẽ tỉnh lại và hôm nay là ngày thứ 3 cậu rơi vào trạng thái hôn mê sâu.
Trong bệnh viện giờ chỉ còn mỗi Taehyung. Jimin đã thức 2 ngày ở bên Jungkook rồi vì quá mệt mỏi nên lúc sáng đã được Suga đưa về nghỉ ngơi hôm sau lại đến, vẫn như mọi ngày vào giờ này hắn sẽ nhẹ nhàng lau tay lau mặt cho cậu bằng nước ấm. Taehyung đưa tay di chuyển nhẹ nhàng sợ ảnh hưởng đến những vết trày do ngã gây nên sẽ làm cậu đau.
"Em ngủ nhiều hơn tôi nghĩ đấy" hắn vừa lâu tay vừa nói chuyện với Jungkook. 3 ngày nay Taehyung điều như thế làm việc xong hắn sẽ ngồi nói chuyện với cậu, nhưng trả lời lại hắn chỉ là một khoảng không im lặng.
"......" được một lúc thì tay Jungkook có phản ứng ngón tay chợt cử động. Taehyung thấy vậy liền đi đến sau giường nhấn vào nút báo động cho bác sĩ vào, sau đó đi đến nắm lấy bàn tay vừa cử động của cậu.
.
"Không ngờ cậu ấy lại tỉnh nhanh như vậy, kháng thể trong người cậu ấy rất tốt. Hồi phục nhanh hơn người bình thường. Nghỉ ngơi thêm vài ngày nếu muốn cậu ấy có thể xuất viện" bác sĩ đi vào kiểm tra tổng quát hết cho cậu cầm bệnh án lên nói.
"Cảm ơn hyung" Taehyung nắm tay ngồi nhìn khuôn mặt nhợt nhạt có những vết xước nhỏ của cậu mà không khỏi xót xa. Jungkook im lặng không nói gì cứ nhìn chằm chằm vào bàn tay to lớn đang bao trọn tay mình mà nâng niu kia. Cả hai còn không để ý đến người bác sĩ đang đứng bên cạnh từ nảy đến giờ.
"Taehyung ra đây với hyung một lát" Bác sĩ quay ra gọi hắn.
"Đợi tôi tí" Taehyung đứng dậy nói với Jungkook một tiếng cẩn thận đắp chăn lại cho cậu rồi ra ngoài.
"Chuyện gì vậy hyung?" hắn nhẹ nhàng đóng cửa lại, rồi tiến đến chỗ người bác sĩ mà hắn gọi là hyung kia.
"Cơ thể của cậu ấy nói bình thường thì là nói dối cũng không thể nói là cậu ấy có bệnh, nhưng không hiểu tại sao vết thương của cậu ấy có thể hồi phục nhanh đến vậy. Tiến độ như vậy nếu đối với người bình thường thì phải mất đến tận một tháng. Trong cơ thể cậu ấy có một thứ gì đó khiến vết thương lành lại một cách nhanh đến chóng mặt" SeokJin ngồi xuống băng ghế nhìn Taehyung, anh nói hết những gì mà anh biết cho hắn nghe.
"Ý hyung là sao?"
"Hyung không rõ kiểm tra tổng quát cơ thể không có vấn đề gì bất thường. Nhưng các tế bào máu của cậu ấy khi bị tách ra còn chưa tới 2s đã khôi phục lại trạng thái bình thường hyung không thể tìm ra được lí do"
"Vậy có ảnh hưởng gì không?"
"Không. Như thế càng tốt với cậu ấy chứ không ảnh hưởng gì cả"
"Được rồi" Taehyung nghe vậy liền yên tâm mà quay lại phòng cậu. Trong lòng có chút vui vì không ảnh hưởng gì tới cậu cả.
"Mà Taehyung này!" Seokjin gọi theo hắn.
"Tí nữa NamJoon sẽ đến" hắn biết anh định nói gì liền nhanh chóng trả lời.
.
"Ch...ủ....tịc.h?" Jungkook nghe có tiếng mở cửa cố nheo mắt lại nhìn người đang tiến tới.
"Em cứ nằm đi không cần ngồi" Taehyung thấy Jungkook đang chống tay ngồi dậy liền chạy tới đỡ cậu nằm xuống lại, lấy một chiếc gối vừa phải đưa xuống kê đầu cho cậu khỏi bị mỏi cổ.
"Tôi nằm bao lâu rồi?" Jungkook được đỡ nằm xuống một cách thoải mái rồi ngước lên nhìn hắn hỏi.
"Hôm nay là ngày thứ 3"
"......"
"Em có muốn ăn gì không?" Taehyung lấy tay chỉnh lại những cộng tóc bù xù trên trán cho Jungkook, từng cử chỉ hành động đều hết sức ôn nhu.
Cậu lắc đầu....
" Jimin cậu ấy biết chứ?" Jungkook bất chợt nhớ ra mình bị thương như này sẽ khiến Jimin rất lo lắng..
"Cậu ấy ở đây 2 nga, mới về lúc sáng" Taehyung ngoài miệng trả lời nhưng trong lòng có chút buồn.
Vì tại sao cậu lại không hỏi đến hắn?
"À anh NamJoon không sao chứ?"
"Chỉ bị gãy xương vai"
"Nói với anh ấy cho tôi..xin lỗi" nghe đến NamJoon cũng bị thương Jungkook liền cúi đầu hối lỗi. Vì cậu đã biết xe bị đứt phanh mà quên nói cho hắn biết hại cho NamJoon phải lái rồi bị thương.
"Tại sao lại xin lỗi? anh còn phải cảm ơn cậu mới đúng. Không nhờ cậu thì chắc người nằm ở đấy là anh rồi, có khi mọi người còn đang đứng đợi nhận xác của anh đấy. " NamJoon từ cửa đi vào, nghe Jungkook đang truyền lời xin lỗi đến mình thì lên tiếng.
"Tôi muốn ngồi dậy" Jungkook nắm chặt lấy tay Taehyung, hắn nghe cậu nói liền đứng dậy đỡ cậu dựa lưng vào thành giường.
"Tìm ra người cắt phanh chưa?"
"Chuyện đó tôi xử lí rồi." Taehyung nắm tay cậu vuốt vuốt theo chiều dài của các ngón tay, không nhìn cậu mà trả lời
"Tại sao em lại làm việc nguy hiểm như vậy?"
"Nếu không thì người nằm đây là anh trai anh rồi" Jungkook rút tay đang được hắn nắm ra vươn lên nghịch tóc Taehyung.
" Nhưng em làm vậy thì quá nguy hiểm rồi, nếu lỡ như nặng hơn bây giờ thì phải làm sao?" NamJoon lên tiếng.
"Thì giờ mọi người đang đứng chờ để nhận xác tôi" Jungkook lặp lại câu nói lúc nảy của anh ngước lên nhìn nhún vai tỏ vẻ không có gì to tát. Còn Taehyung thì nảy giờ vẫn ngồi im để yên đầu cho cậu nghịch tóc mình.
"Được rồi, đợi em khỏe tôi xử em sau"
"Điện thoại tôi đâu?" Jungkook quay qua trái rồi qua phải tìm kiếm chiếc điện thoại của mình....
" Để tôi mang đi sửa" Taehyung cúi xuống lấy trong túi áo ra chiếc điện thoại bị nứt màn hình đưa cho cậu.
"Không cần, anh ra ngoài tí được không? Tôi muốn gọi điện thoại" nhận lại điện thoại Jungkook bấm bấm vài cái rồi ngước lên nói.
"Được" Taehyung bất đắt dĩ đứng dậy. NamJoon cũng không buồn ở lại thêm theo hắn ra ngoài.
Sau khi xác nhận hắn và anh đã ra ngoài. Cậu mới bấm vào cái tên quen thuộc mà nhấn nút gọi.
.
[ Jeikei mày không sao chứ tao nghe nói mày bị tai nạn à. Là ai đã làm? Có cần tao cho người giải quyết không? Mà mày bị nặng không ?có bị thương chỗ nào không?có mất miếng thịt nào không đấy? À mà chắc không sao đâu nhỉ mày thì làm gì có chuyện được chứ]
"Vào chuyện chính đi" Jungkook im lặng nghe đầu dây bên kia luyên thuyên một hồi xong thì mới lên tiếng.
[ Có người ở Hàn Quốc đang điều tra về thân phận của mày. Nên hãy cẩn thận]
"Ai?" Jungkook không mấy ngạc nhiên khi nghe tin này. Vì chuyện này chẳng phải quá đổi bình thường với cậu hay sao?
[Vinal. Lão ta biết được mày đang ở Hàn liền cho thuộc hạ điều tra tìm kiếm hình ảnh của mày. Để dễ dàng xử lí khi mày còn ở đó]
"Ấu trĩ" Jungkook nghe vậy liền nhếch mép cười tỏ vẻ khinh bỉ.
[ À tao tìm ra được vài thành phần của thuốc mày dùng rồi tao sẽ gửi qua mail cho mày. Nhưng chỉ tìm được 4/10 loại thôi còn lại tao không biết được chúng có từ đâu. Tao không bên lĩnh vực này nên không tìm được hết]
"Được rồi! Sắp tới nếu không có gì đừng liên lạc cho tao, có gì tao sẽ gọi"
[Ok mày nghĩ ngơi đi]
Tắt máy Jungkook nằm xuống giường ngước mặt lên trần nhà rồi chìm vào những suy nghĩ của mình " Phải làm sao mới tìm ra những thành phần còn lại?"
"Nghĩ gì thế?" Taehyung thấy Jungkook không còn nghe điện thoại nữa thì từ cửa đi tới đứng nhìn cậu nảy giờ trên tay còn cầm một khay cháo, thấy cậu không biết đến sự hiện diện của mình liền lên tiếng.
"Không có gì" Jungkook giật mình quay sang nhìn hắn rồi ung dung trả lời
"Em ăn đi" Taehyung đặt khay cháo xuống bàn mở nắp ra bê lên đưa trước mặt cho cậu.
"Cảm ơn"
"Cẩn thận nóng đấy" Taehyung nhanh miệng nhắc nhở, Jungkook cầm lấy khay cháo đưa lên mũi ngửi để xác nhận rằng không có những thứ mình không ăn được liền yên tâm đưa lên miệng.
"Là Jimin nấu" Taehyung thấy cậu ngửi ngửi liền lên tiếng trấn an, khi nghe tin cậu đã tỉnh trên đường đến công ty Jimin có ghé qua mang một ít cháo đến cho cậu bảo rằng tối mình sẽ đến.
"........."
" Em đói lắm à?" Taehyung nhìn thấy Jungkook ăn ngon lành khay cháo toàn màu trắng mà không có gì đặc biệt kia thì nghĩ chắc cậu rất đói.
"Vì Jimin nấu" Jungkook ngưng lại một lúc rồi trả lời hắn.
" Vậy hôm sau tôi sẽ nấu cho em ăn"
"......." cậu nhướng mày lên nhìn hắn. Đột nhiên tim đập thật nhanh dường như có một dòng nước ấm chảy qua thật ấm áp.
Đây gọi là rung động nhất thời ư?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook