Ông Trùm Đương Nhiệm Full
-
C42: Ông Trùm Chỉ Có Một.
"J......Jeikei? " Gã Ryan đứng phía trên không ngừng run rẩy khi thấy sự xuất hiện của người mà ông cho rằng đã chết cách đây không lâu.
"Sao nào? Ngạc nhiên lắm nhỉ?" Đúng! không ai khác đó chính là Jeon Jungkook, theo sau còn có anh bạn luôn luôn đồng hành cùng mình là Pekey, cậu hiện tại đang đứng trước ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn hoảng sợ của vô số người.
"Sao...sao mày?" Gã ta không hỏi hoảng sợ, lắp bắp khó khăn nói ra từng chữ.
"Có gì sao? Muốn truyền ngôi mà không có mặt của vua? Các hạ thần đây là muốn tạo phản sao? Không có thánh chỉ các người cũng dám tự ý mình quyết định? Tôi đã ghi nhớ rất kĩ từng gương mặt của các người rồi đấy" Jungkook quay sang phía bên trái nơi có 38 người đang há hốc mồm nhìn mình, cậu gằn lên từng giọng ngón tay chỉ lên từng người từng người một.
"Chẳng...chẳng phải mày đã chết rồi sao? Không! Mày dám giả mạo Jeikei! Người đâu mau bắt tên giả mạo kia lại" Gã ta mất bình tĩnh khi nghe Jungkook phát ra những lời đó, nhanh chóng gọi người tống cổ cậu ra khỏi nơi đây, vì chỉ còn tí nữa thôi là gã có thể đường đường chính chính ngôi lên vị trí này.
Dứt câu của Ryan, từ bốn phía đã xuất hiện 5 tên thuộc hạ áo đen, bọn chúng bao quanh Jungkook, đang chuẩn vị xông lên bắt lấy cậu thì Pekey đã giải quyết ngay 3 tên. Nhân lúc này, Taehyung thấy 2 tên còn lại định chạm vào bảo bối của mình, thì nhanh chân chạy đến đấm cho bọn chúng vài cái, chỉ mất mấy giây cả 5 tên điều nằm sải xòa dưới đất.
"Bảo bối! Không sao chứ?" Giải quyết xong, Taehyung phủi phủi bàn tay rồi quay sang hỏi Jungkook.
"Em không sao" Jungkook nở nụ cười không thể nào tươi hơn đáp trả hắn.
"Không cần biết mày là thật hay giả, nhưng tao sẽ là người đương nhiệm tiếp theo" Gã Ryan nhìn đám thuộc hạ của mình bị đánh ngã lăn hết ra thì vô cùng tức giận, nhưng rất nhanh chóng đã lấy lại được bình tĩnh.
"Bằng chứng nào khẳng định ông đủ khả năng để ngồi vào vị trí đó?" Jungkook vẫn ngang nhiên gằn giọng nói ra từng câu, ánh mắt cậu dành cho gã tưởng chừng như có thể giết chết gã ngay lập tức, Taehyung biết Jungkook đang rất căm hận ông ta, nên hắn nắm chặt lấy bàn tay người nhỏ để ngăn lại con thú tức giận đang kìm hãm trong bản thân cậu.
"Tao là người giữ chiếc nhẫn, dù mày có còn sống, thì mày cũng chỉ là một đứa bỏ đi mà thôi, thứ rác rưởi như mày đã hết giá trị lợi dụng rồi."
"Vậy sao? Thế cái này là gì vậy nhỉ?" Jungkook dơ cao bàn tay của mình lên cho Gã Ryan xem, ngay ngón áp út có một chiếc nhẫn mà không ai không biết, đó chính là chiếc nhẫn quyền lực.
"Tại sao? Tại sao lại có tận 2 chiếc nhẫn?"
"Chiếc nào mới là thật?"
"Một trong hai người đang cố tình lừa dối chúng ta"
"Rốt cuộc đâu là thật? Đâu là giả?"
Mọi người bắt đầu xì xầm cả lên, khi ở đây có tận hai người giữ chiếc nhẫn quyền lực.
"Như mọi người đã biết, chiếc nhẫn này được làm từ 7 viên kim cương khác nhau, để cho rõ chi bằng mang hai chiếc nhẫn này đi kiểm tra, khi đó có thể biết ai mới là thật" Jungkook một lần nữa dùng uy quyền của mình nói ra, khí chất tỏa ra ngời ngời, khiến người người không khỏi cảm thán.
"Được! Người đâu mau đem máy kiểm tra lên đây" Một người trong số đó lên tiếng gọi người.
Williams Ryan thấy sự kiên định trong mắt của Jungkook thì không khỏi lo sợ, chẳng lẽ chiếc nhẫn của gã đang giữ là giả hay sao? Nhưng rõ ràng gã đã lén lấy được từ nơi Jungkook cất giấu hay sao?
"Thưa Ngài! Chiếc nhẫn của Ngài Jeikei mang đến là thật, còn của Ngài Ryan chỉ là đồ giả ạ" Sau 5 phút kiểm tra tên thuộc hạ mới chạy đến báo cáo kết quả cho mọi người biết.
"Cái gì? Không...không thể nào! Không...không phải như thế" Gã Ryan như không thể tin vào tai mình, mọi kế hoạch của gã dường như đã đổ xông đổ biển cả.
"Kết thúc rồi bác quản gia à! À không, phải gọi là gì nhỉ? Piero Marco mới đúng chứ phải không Trùm Mafia Ý? " Jungkook bước từng bước của mình lên bật thang tiến đến trước mặt của gã mà nói.
1
"........."
"Suy cho cùng ông mới chính là con cờ trong cuộc chơi của tôi thôi, người như ông không thể qua mắt được thằng mà ông cho là oắt con này đâu, ông xem thường tôi quá rồi"
"........."
"Những gì ông đã gây ra cho Bố tôi, đã gây ra cho tôi, khiến tôi phải thống khổ đến ngày hôm nay nhất định tôi sẽ trả từng chút một, để ông biết thế nào là đùa với Jeon Jungkook, cứ từ từ mà tận hưởng đi, cuộc vui còn dài"
"........."
"Nói cho ông biết thế giới này là của Jeon Jungkook, một khi đôi chân dơ bẩn của ông đã đặt đến đây cũng đồng nghĩa với việc cái mạng sống nhỏ của ông phụ thuộc tất cả vào tôi. "
"..........."
"Pekey, lôi gã ra ngoài" Dứt lời Jungkook ra lệnh cho Pekey lôi gã gỉ danh bất tài này ra ngoài, chờ ngày cậu xử lí.
"Còn các người, các người nghĩ như thế là kết thúc rồi sao? Thế thì quá đơn giản rồi. Những ai là người nhận hối lộ từ gã Ryan kia thì từng người một bước lên cho tôi, đừng để tôi phải gọi" Jungkook nhìn đám người đang nhốn nháo phía dưới, nhì nhếch mép cười. Đám người đó là những người đã ăn không biết bao nhiêu tiền của gã Ryan kia chỉ để đồng ý cho gã lên cái vị trí này, mọi thứ tưởng chừng như đã rất hoàn hảo nhưng lại có sự xuất hiện của Jungkook khiến cho tất cả tan thành mây khói.
4
"Jei...Jeikei! Xin...xin ngà tha cho chúng tôi, chúng...tôi...thật sự bị ông ta cám dỗ" Một người trong đám đó nghe những lời Jungkook thốt ra liền lo sợ mà quỳ gối van xin cậu. Không ai là không biết sự tức giận của Jeon Jungkook, không ai là không biết thế nào là làm ăn sai trái trong thế giới của Jeon Jungkook.
"Đúng..đúng rồi thưa ngài, chúng...chúng tôi chỉ là người bị hại" những người còn lại thấy vậy cũng lập tức quỳ xuống theo, có người thì liên tục đập đầu như muốn xin một chút thương hại từ Jungkook, đối với chuyện này tất cả điều thấy vô cùng mất mặt, nhưng thà mất mặt còn hơn mất mạng.
"Ấu trĩ" Jungkook nhếch mép khinh bỉ ngã người xuống chiếc ghế của mình, nhắm mắt lại rồi thở hắt ra một hơi.
"Pekey! Lôi bọn chúng ra ngoài, tẩm xăng rồi đốt miệng những kẻ to gan dám gọi tên của tao. Móc mắt dùng đèn cao áp để gần mắt cho đến khi nổ đôm đốp những kẻ dám nhìn thẳng vào mắt tao. Dùng ván gỗ và đinh ốc ép siết đến vỡ lồng ngực rồi dùng kìm rút móng tay móng chân cho bọn chúng tận hưởng chút đau khổ trước khi chết để bọn chúng biết thế nào là bị cám giỗ, thế nào mới là người bị hại. Tra tấn theo từng mức tương ứng với số tiền mà bọn chúng đã nhận, để bọn họ phải nhận ra một đạo lí rằng đừng bao giờ phản bội Jeon Jungkook này" Giọng nói đầy uy nghiêm, quyền lực của Jungkook phát ra như từng nhát dao găm thẳng vào tim bọn đang quỳ dưới đất kia, bọn chúng có thể đoán ra rằng, cuộc đời của họ đến đây thế là chấm hết.
"Không...không xin ngài"
"Thả...thả tao ra"
"Bọn bây có biết tao là ai không mà dám lôi tao đi hả?"
"Buông raaaaaaa"
"AAAAA"
"Tôi sai...sai rồi, xin...xin người thủ hạ lưu tình"
Từng người, từng người một cứ thế bị lôi ra ngoài không một chút thương tiếc, căn phòng rộng lớn cũng vì thế mà vang lên những tiếng la hét, van xin đầy thống khổ, nhưng ngược lại người ngồi trên cao kia nhìn thấy hết những màn này thì vô cùng hài lòng, vô cùng thỏa mãn.
"Những ai đang van xin lập tức bắn chết rồi vứt xác cho chó ăn" nghe những lời van xin từ bọn chúng Jungkook cảm thấy thật ghê tởm, vì trước đây, khi mới vào căn cứ cậu cũng chỉ là một thằng oắt con không có địa vị không có tiếng nói nên trong thời gian tập luyện Jungkook đã bị bọn chúng xem thường mà mang ra hành hạ, đánh đập. Dù cho cậu sợ hãi, cậu đau đớn, cậu tha thiết van xin nhưng bọn chúng một chút thương hại cũng không giành cho cậu, bọn chúng xem Jungkook như là một món đồ để trút bỏ cơn giận của mình, mặt cho cậu ngất đi bọn chúng vẫn liên tục nả vào người cậu những đòn roi, những cú đá, những xô nước lạnh, làm đủ mọi cách cho cậu tỉnh dậy rồi lại tiếp tục cuộc vui. Dường như những lời van xin đó kích thích đến bọn chúng, càng van xin họ càng hành hạ cậu, cho đến khi cái mạng nhỏ này gần như không thể chống chọi được nữa thì mói chịu buông tha.
Chứng kiến những gì đang xảy ra, những người không đồng ý còn lại cũng vô cùng sợ hãi, quả nhiên Jeon Jungkook là người không thể đùa được.
Đến cả Taehyung cũng phải ngây ngốc với sự tàn bạo đầy man rợ của Jungkook, nhưng cũng nhanh chóng quen được vì hắn biết để được như ngày hôm nay Jungkook đã phải đánh đổi rất nhiều thứ, thậm chí là cả sinh mạng.
4
Còn Eunwoo đứng từ nảy đến giờ vẫn không thể tin được người em mà mình yêu thương nhất vẫn còn sống, lại có thể dùng chính uy quyền của mình mà xử lí những kẻ tham ô kia. Anh không thể tin được rằng người em ngây thơ trong sáng của mình ngày nào giờ đây lại trở nên tàn nhẫn một cách đáng ghê sợ như vậy, nhưng không vì thế mà Eunwoo không sợ hãi Jungkook, anh cũng biết vì ở vị trí đó nên cậu bắc buộc phải trở nên như vậy, và anh cũng biết sâu bên trong Jungkook vẫn chỉ là nhóc con ngây ngô luôn lẽo đẽo theo anh như ngày nào mà thôi.
"Kết thúc rồi! Bảo bối" Taehyung từ từ tiến lại gần nơi Jungkook đang ngồi, hắn ôn nhu đưa tay lên xoa mái đầu của cậu như một cách an ủi, Taehyung biết mặc dù mọi thứ đã kết thúc, Jungkook rất thỏa mãn, nhưng tâm trạng của cậu lại không như thế, nổi đau mất đi người Bố bao nhiêu đó không thể trả đủ. Nhưng Taehyung nhất định sẽ dùng chính tình yêu của mình một lần nữa mang lại cho cậu biết thế nào là hạnh phúc.
"Jungkook? Rốt cuộc mọi chuyện là thế nào? Còn Taehyung, cậu đã biết trước được chuyện này đúng chứ?" Eunwoo bình tĩnh tiến lên chỗ Jungkook và Taehyung, anh muốn biết tất cả mọi chuyện là như thế nào? Tại sao Jungkook lại còn sống? Tại sao cậu phát hiện ra quản gia là người đứng sau mọi chuyện? Và tại sao người quản gia kia lại là Trùm Mafia Ý? Nhưng chẳng phải Trùm Mafia Ý là người đã giúp anh hay sao? Từng câu hỏi cứ thế hiện ra trong đầu Eunwoo, anh thật sự cần một lời giải thích từ Jungkook.
"Về biệt thự rồi nói, Jungkook cần nghỉ ngơi" Taehyung quay sang nói với Eunwoo, sau đó cúi xuống ôm con thỏ nhỏ đang tựa đầu vào cánh tay mình kia mà nâng lên, cứ thế hướng tới cánh cửa mà sải bước Jungkook tựa mặt vào lồng ngực hắn hít lấy mùi hương dịu nhẹ của Taehyung mang tới mà nhắm mắt nghỉ ngơi, quả thật Jungkook đã rất vất vả rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook