"Để tôi đưa em về" Taehyung bỏ tài liệu xuống nhìn con người đang sắp xếp chuẩn bị đi về kia.

"Không cần đâu tôi muốn đi dạo thư giản một chút" Jungkook không nhìn lên nói, tay vẫn làm động tác nhét mấy giấy tờ vào balo.
1

"Cẩn thận"

Jungkook rời khỏi công ty thì trời cũng đã chợp tối, cậu men theo những ánh đèn đường mà đi, cùng với bản nhạc du dương đang vang từ chiếc tai phone trong tai mình. Jungkook chìm vào suy nghĩ, mặt bổng chốc đã hiện lên một nổi u buồn đầy tâm tư, Jungkook là như thế, cậu có rất nhiều tâm sự, rất nhiều chuyện đau khổ nhưng lại chọn cách giấu giếm nó vào sâu bên trong thay vì nói ra cho người nào đó biết, để đi đến bây giờ bản thân thật sự rất cô độc, một mình cậu bước đi trên con đường mà không có sự lựa chọn,kể cả mạng sống của mình cũng không có quyền quyết định.

Thuốc? Bây giờ thuốc đã hết, ngay từ đầu Jungkook đã chuẩn bị tâm lí sẵn rồi, nhưng không ngờ lại đến nhanh vậy, thời gian sống của cậu bây giờ thật rất ít ỏi, chỉ cần một điều không may nào đó cũng dễ dàng cướp đi. Cậu bây giờ phải làm sao? Nên quay về để chấp nhận số mệnh hay ở lại đây cố gắng từng ngày để tìm ra người? Nhưng cái cậu luyến tiếc không thể quyết định ngay đó chính là tình cảm. Jungkookchợt nhận ra mình đã có tình cảm với người tên Kim Taehyung kia mất rồi, bản thân có nên đáp trả lại tình cảm này hay không? Hay là vẫn mãi giấu cho đến chết? Cậu không muốn gieo hi vọng cho Taehyung, không muốn mang đến hạnh phúc cho hắn rồi một ngày nào đó rời đi để lại cho hắn những đau khổ, nhưng liệu hắn có đau khổ khi không có cậu hay không? Hắn có cần cậu như cách cậu cần hắn hay không? Jungkook rất muốn được Taehyung che chở muốn được hắn bao bọc, khi ở bên hắn cậu lại trở thành một người yếu đuối chỉ muốn dựa dẫm vào hắn mà thôi. Nhưng Jungkook chỉ nghĩ cho Taehyung, mà không nghĩ cho bản thân mình, cậu vì lo cho hắn mà những ngày cuối đời cậu cũng không chịu tìm cho mình chút hạnh phúc để lắp đầy những khoảng trống cô độc mà cậu đã che giấu.

Jungkook vẫn ngồi đó, ngồi ngay tảng đá ven sông chống hai tay ra sau lưng ngã người ra thả lõng, ngước mặt lên nhìn những vì sao nhỏ bé đang le lói những ánh sáng. Mặt Trăng hôm nay không xuất hiện, nến nó cũng hiểu được tâm trạng của cậu nên mới không chịu ló dạng sao?

"Ra đây đi, khó khăn lắm tao mới ngắm mày mà mày trốn đâu rồ?" Jungkook nằm xuống đưa tay dơ cao lên trước mặt chỉ vào bầu trời đen kia trên miệng nở một nụ cười chua chát, cậu muốn nhìn trăng, cậu muốn tận hưởng những khoảnh khắc nhỏ nhoi này, biết đâu sau này không còn cơ hội nữa thì sao?

"Đến mày cũng muốn trốn tao sao? Sao mày....hức..." nước mắt Jungkook đã chảy xuống từ bao giờ, cậu đã quá mệt mỏi khi không biết mình đang cố gắng vì điều gì? Cố gắng để được sống tiếp? Cố gắng để tìm hành phúc? Hay cố gắng để chịu những nổi cô đơn chỉ mỗi mình thấu? Jungkook ngồi dậy co hai chân lại với nhau, gục mặt xuống gối mà khóc nức nở, cậu cảm thấy lạnh lẽo vô cùng, cậu thật sự không chịu nổi nữa, những thứ mình muốn điều không thể có được. Người ta nói đúng khi ai đó không chịu đựng được nữa họ sẽ rất yếu đuối, Jungkook trước giờ vẫn yếu đuối cậu vẫn hay khóc vào mỗi đêm trong căn phòng tối tăm của mình vì cảm thấy cô quạnh, vì cảm thấy tủi thân nhưng sang ngày hôm sau thì cậu lại bày ra khuôn mặt lạnh, khuôn mặt tươi tỉnh như chẳng có gì xảy ra, cậu không muốn người ta nhìn thấu được mình. Nhưng có lẽ Jungkook không biết những sự buồn tủi mà mình luôn che dấu, từ lâu đã bị người nào đó nhìn thấy rất rõ. Jungkook khóc ngày một lớn những tiếng nấc nghẹn ngay cổ họng khiến cậu khó thở nhưng lại không thể nào ngừng khóc được.

Có lẽ những sự mệt mỏi uất ức kìm nén bao lâu nay điều tuông trào ra.

Jungkook vừa lạnh, vừa tủi thân, ngồi co ro lại thành một cục tay siết chặt lấy vạt áo mình, mặt cứ dụi vào tay áo để lau đi những giọt nước mắt không nghe lời mà cứ thay nhau rơi xuống kia..... Bổng nhiên có một hơi ấm truyền đến người, cậu giật thót mình đẩy ra, mắt lờ mờ nhìn đến con người vừa chạm vào mình.

"Ngoan, đừng khóc nữa" Taehyung khụy xuống bên Jungkook cởi áo chiếc áo khoác duy nhất trên người mình khoác cho cậu, rồi đưa tay lên lau nước mắt đang lăn dài trên má, sau đó vòng tay qua eo kéo cậu nép sát vào lòng mình.
1


Đến giờ Jungkook vẫn chưa kịp tiếp thu hết những gì vừa xảy ra.

"Em như thế này thì làm sao tôi để em về một mình nữa đây? Hửm?" Taehyung ôm cậu vào lòng xót xa nhẹ nhàng vỗ tấm lưng đang run lên của cậu.
2

"Taehyung...hức?" Jungkook ngẩng đầu lên nhìn lên khuôn mặt phóng đại trước mặt mình bất giác nói, những tiếng nấc vẫn chưa thể lắng xuống.

"Tôi đây" Taehyung nở một nụ cười ôn nhu trả lời.

"Tae..Taehyung à...hức ....hức..." Jungkook ôm chầm lấy Taehyung mà òa khóc lên, khoảng khắc nhìn thấy hắn, Jungkook như một đứa trẻ khi thấy ba mẹ đi làm xa về, rất muốn được ôm lấy, để kể cho họ nghe những tủi thân mình đang phải chịu. Cậu ôm chặt lấy Taehyung, cậu ôm rất chặt như sợ hắn sẽ bỏ cậu mà đi, giây phút ấy Jungkook đã nghĩ thông hơn, cậu muốn tận hưởng một chút hạnh phúc của những ngày cuối đời, dù một chút thôi cũng được như vậy có thể cảm thấy cuộc đời này không hẳn chỉ là bi thương.

Taehyung cũng ôm chặt người nhỏ vào lòng mình, lúc Jungkook ra về hắn đã gác công việc sang một bên liền lấy áo khoác sau đó xuống xe lái đi theo sau cậu. Hắn không an tâm khi để cậu đi về một mình, và hắn cứ đi theo sau mãi nhìn theo bóng lưng đầy ắp nổi buồn của Jungkook đang lê từng bước nặng nề đi trên đường. Taehyung thật sự muốn chạy đến ôm lấy Jungkook, chạy đến an ủi cậu, muốn thay cậu chịu những nổi buồn, muốn nghe cậu nói hết lòng mình, muốn tâm sự cùng cậu. Nhưng hắn không thể, Taehyung sợ không chấp nhận mình, nên chỉ biết nhìn theo, nhìn cậu khóc òa lên như một đứa trẻ, nhìn cậu thu mình trong vỏ bọc do chính mình tạo ra.

"Đ...đừng bỏ tôi....được không?" Jungkook trong lòng Taehyung khó khăn nói ra từng chữ, nói những điều mình cất giấu bao lâu nay, cậu đã nhận định hắn chính là người mình muốn ở bên, muốn nằm trong vòng tay hắn khi ngủ như cách mà hắn đã ôm cậu khi bị ốm, muốn được mỗi sáng thức dậy mở mắt ra điều thấy đầu tiên là khuôn mặt của hắn chứ không phải là căn phòng trống trãi, muốn được ngắm nhìn hắn nấu những món ăn ngon cho mình, muốn được hắn tận tình chu đáo chăm sóc cho mình, muốn được làm ngoại lệ của Kim Taehyung, nhưng cậu sợ rằng hắn thấy cậu quá ích kỉ, sợ cậu quá phiền mà bỏ rơi mình.

" Taehyung nghe cậu nói trong lòng liền vui sướng không thôi đưa tay lên xoa đầu cậu "Tôi yêu em không hết làm sao có thể bỏ em được đây"

"....."

"Về thôi ở đây sẽ cảm lạnh" nói rồi Taehyung đứng dậy bồng Jungkook lên theo, cậu không còn ngạc nhiên như những lần trước nói đúng hơn là giờ cậu không còn để ý đến việc gì nữa, cậu khóc đến mệt lã người rồi, mắt đã nhắm nghiền từ lúc nào.

Taehyung bồng Jungkook ra xe cẩn thận đặt cậu xuống ghế, sau đó vòng ra cốp xe lấy chiếc chăn nhỏ đắp lên, rồi nhẹ nhàng thắt dây an toàn lại. Xong xuôi Taehyung, cũng đến ghế lái khởi động xe đi đến thẳng nhà Jungkook, lâu lâu còn nhìn qua cái người đang ngủ nhưng vẫn còn sụt sùi kia, lúc đầu hắn định mang Jungkook về nhà mình nhưng nhớ lại ở nhà vẫn còn có người được cậu cho là hồ ly tinh, nên đành đến nhà cậu, dù sao Jimin của đã đi vắng


Về đến nhà, Taehyung lại bồng Jungkook lên phòng, khi được đặt lên giường cậu mới mở mắt ra níu lấy hắn không buông "Đừng đi mà" Jungkook đột nhiên biến thành một con thỏ thích làm nũng, nắm lấy tên hắn mà níu.

"Tôi không đi, tôi lấy nước cho em"

"Không muốn" Jungkook vẫn dùng chất giọng nũng nịu đó nói, làm cho timTaehyung mềm nhũn ra thành vũng nước "Được rồi, vậy em ngủ đi" Taehyung ngồi xuống bên cạnh kéo chăn lên đắp lại cho cậu.

"Tôi chưa tắm" nói rồi cậu mơ màng ngồi dậy, lí trí mách bảo cậu hôn chụt lên môi hắn một cái sau đó chạy thẳng vào phòng tắm để lại khuôn mặt ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì của Taehyung.

Sau 30 phút trốn trong phòng tắm thì Jungkook cũng bước ra, trên người chỉ quấn mỗi cái khăn trắng quanh hông, bên trên không một mảnh vải che thân, làm lộ ra làn da trắng hồng cùng với những giọt nước còn đọng lại đang thi nhau lăn xuống gò má, xương quai xanh, rồi đến chiếc bụng săn chắc sau đó thấm vào khăn, trông hết sức quyến rũ nhưng cậu lại không biết điều đó vì ban nảy sau khi làm chuyện quá xấu hổ liền vội trốn mà quên lấy luôn quần áo.

"Em hôn tôi xong rồi bỏ trốn sao?" Taehyung đã đứng ngay đó từ bao giờ khiến Jungkook giật thót mình.

"Sao...sao anh đứng đây?"

"Em bảo tôi đừng đi cơ mà" Taehyung tiến tới gần chỗ Jungkook, khiến cậu phải lùi vài bước, cậu càng lùi hắn càng tiến cho đến khi lưng cậu chạm vào tường hết đường để lui.

Taehyung chống hai tay lên tường để phòng cậu chạy trốn."Em đây là muốn câu dẫn tôi sao? Hửm?"

"T...tôi ưм..." Jungkook chưa kịp nói hết câu đã bị vật gì đó ấm nóng chặn lên khiến cậu không thốt nên lời, trong lúc còn đang mơ hồ Taehyung đã thuần thục mút mát, gặm nhấm, cảm nhận hết thảy các tư vị mật ngọt từ chiếc môi anh đào của cậu, Jungkook vụng về đáp trả lại nụ hôn tay vòng ra sau cổ hắn mà bám lấy. Nhưng chưa được bao lâu thì Taehyung dứt nụ hôn ra, Jungkook cơ hồ chưa hiểu chuyện gì chỉ cảm nhận được người mình đã được hắn nhấc lên lơ lững trên không trung.

"Cho em biết thế nào là câu dẫn tôi" nói rồi Taehyung một mạch bồng Jungkook đi đến giường, đặt cậu nằm xuống không nói không rằng mà đè lên, không chịu được mà cúi xuống tìm lấy môi cậu một lần nữa đẩy cậu vào nụ hôn ướt át, cảm giác mềm mại ngọt ngào khiến Taehyung càng lún sâu hơn, Jungkook từ từ hé miệng để chiếc lưỡi của hắn dễ dàng xâm nhập vào, Taehyung phóng khoáng luồng lách hết mọi ngõ ngách bên trong khoang miệng của cậu, hai chiếc lưỡi gặp nhau quấn lấy không rời, hai người hôn nhau đến điên cuồng nhưng vẫn không dứt ra, tay hắn không chịu yên mà từ từ mò đến nhũ hoa cậu mà xoa nắn khiến cậu không chịu nổi kích thích mà khẽ rên lên một tiếng.


Jungkook bị Taehyung chơi đùa đến quay cuồng khi nhận thức được thì chiếc khăn duy nhất trên người từ khi nào đã nằm sãi xòa dưới đất, Jungkook của bây giờ chính là không còn mãnh vải nào che thân. Hắn rời khỏi đôi môi xinh đẹp, đưa mặt vào hõm cổ của cậu mà hít lấy hít để, hắn chính là thích mùi hương này của cậu, mùi hương nhẹ nhàng sâu lắng nhưng vô cùng quyến rũ. Taehyung không chần chừ mà cắn vào xương quai xanh một cái không nặng không nhẹ nhưng để nó để lại một vết hằng rất đỏ, hắn ngước lên nhìn kiệt tác mình vừa tạo ra thì hài lòng không thôi, môi hắn di chuyển dần dần đi xuống, chỗ nào đi qua liền để lại một dấu đỏ như thầm muốn đánh dấu chủ quyền, Taehyung đưa miệng ngậm lấy nhũ hoa mà cắn mút, bên kia được tay hắn xoa nắn đến đỏ ửng lên.

Vì bị xoa nắn đến nhức nhối, Jungkook vẹn vẹo người chân vô tình động vào vật kia đang nhô lên phía dưới đũng quần của hắn khiến cậu cứng đờ người ra mặt bất giác đỏ lên.

"Em động vào đâu đấy?" biết thừa là mặt cậu đang đỏ lên rồi mà hắn vẫn trêu ghẹo, Taehyung nhìn con thỏ nhỏ đang nằm dưới thân mình vì làm chuyện xấu mà xấu hổ hết sức đáng yêu.

"Cởi đồ giúp tôi" Taehyung cúi xuống nói thỏ thẻ chất giọng khàn đặc trầm ấm vào tai Jungkook, khiến cậu phải rùng mình, nói rồi Jungkook vẫn nghe lời lúng ta lúng túng đưa tay lên cởi từng cúc áo, sau một hồi thì cậu cũng cởi bỏ được chiếc áo sơ mi cho hắn, bàn tay nhỏ lành lạnh từ từ đưa xuống nắm dây kéo của quần mà kéo ra, căn phòng trống trãi ngày nào bây giờ rơi rác toàn là quần áo và khăn tắm.

Taehyung cúi xuống ôm lấy Jungkook, hít lấy hít để mùi hương trên người cậu một lần nữa, cả hai cơ thể trần truồng truyền hơi ấm cho nhau, đặt Jungkook nằm xuống hắn lại di chuyển môi trên cơ thể cậu, đột nhiên hắn dừng lại chỗ vết sẹo ngay bụng mà lần trước bị tai nạn. Taehyung đau lòng hôn vào đó một cái, lí trí của Jungkook bây giờ đã bị dục vọng lấn áp, cậu không còn biết hắn đang làm gì, chỉ cảm nhận được phía dưới được cái gì đó ấm nóng bao lấy, Jungkook đỏ bừng mặt, khép hai đùi lại mãi đến khi cảm nhận được hơi ấm từ khoang miệng Taehyung truyền đến, cậu giật cả mình cố đẩy đầu hắn ra, nhưng Taehyung không những không thả mà còn di chuyển nhanh hơn, đến khi cảm thấy như vật nhỏ có dấu hiệu xuất tinh liền buông.

"Mới đó mà bắn rồi sao?" Jungkook vì lần đầu được người khác ngậm lấy vật đó của mình có chút không quen nên mới một chút liền bắn một thứ dịch trắng đục.

"Ưm.....ngứa...." Taehyung đùa dỡn với quy đầu nhỏ của Jungkook khiến cậu càng ngứa ngáy, tiếng rên rỉ của của cậu đã thành công kích thích được dục vọng của hắn, không chờ đợi thêm hắn lấy chất dịch lỏng làm chất bôi trơn sau đó tách hai chân cậu ra, từ từ đưa ngón tay vào hậu huyệt bé nhỏ của cậu.

"Ưm...đau...khó chịu lắm" hậu huyện bị vật lạ đi vào làm cậu có chút không quen, Jungkook ư ử rên lên

Thả lỏng nào" Taehyung đưa ngón tay mình vào sâu bên trong, lỗ nhỏ không quen mà khít chặt, không chịu nổi vật lạ nào đó.

"........"

"Em thả lỏng sẽ không thấy đau" Taehyung trườn người lên môi Jungkook hôn lấy, môi lưỡi lần nữa tìm đến nhau, cảm thấy Jungkook đã thích nghi được với ngón tay của mình hắn đưa ngón thứ hai rồi ngón thứ ba lần lượt vào bên trong, Jungkook vì không chịu được đau đớn mà ưỡn người, nhưng cũng vì ngón tay đó đã thành công làm trổi dậy cơn hứng tình của cậu, cảm nhận được người nọ khó chịu và nơi đó đã mở rộng Taehyung không chần chờ thêm mà cởi bỏ chiếc boxes của mình, thằng nhỏ như được giải phóng mà ngóc cao đầu.

Cậu nhìn xuống mà cảm thấy xanh mặt.

Taehyung nhanh chóng cầm lấy dương vật đã cương cứng của mình mà từ từ đâm vào bên trong hậu huyệt nhỏ, Jungkook cảm nhận được vật nóng nào đó đang tiến vào bên trong mình kèm theo đó là sự đau đớn đến thấu trời đất.


"Đau...đau..ư𝔪..mau rút ra...." Jungkook khóc lóc đập vào bắp tay hắn, mồ hôi lấm tấm trên thái dương, nhưng lời van xin thảm thiết như vậy thế nào mà truyền đến tai hắn lại thành những tiếng rên rỉ đầy dâm đảng?

"Lát nữa sẽ không đau, em thả lỏng đi nơi này của em khít chặt tôi quá" Nơi đó cứ khít chặt lấy khiến hắn bứt rứt đến ngây dại, Taehyung vịn hai tay lên giường, phía dưới chỉ mới vào được một nửa liền bị khít, muốn tiến vào cũng được rút ra lại càng không.

Qua một lúc Taehyung cố gắng đưa vật bị cương đến căng cứng của mình vào sâu "Chậm...châm lại chút" Jungkook khó khăn nói, cả căn phòng giờ đây tràn ngập tiếng rên tiếng thở dốc cùng với tiếng da thịt va chạm nhau tạo nên thứ âm thanh kích thích lòng người, thân thể cậu di chuyển theo từng cái thúc đẩy của Taehyung miệng bật lên vài tiếng rên khẽ. Sau vài phút làm quen, cơn đau ban đầu đã không còn nữa mà thay vào đó là kích thích, là khoái cảm, là sự sung sướng chưa bao giờ có, Jungkook không chịu nổi nữa mà bắn chất dịch trắng đục lên bụng hắn.

"Gọi tên tôi" Taehyung vừa di chuyển hạ thân vừa cúi xuống hôn lên từng lớp da thịt mềm mại tồn tại trên cơ thể mãnh mai của cậu.

"Tae...Taehyung...ưm..." Jungkook bị dục vọng chiếm lấy làm cho mờ con mắt, cậu của bây giờ chỉ cần người này thao thôi, Taehyung nghe tên mình phát ra từ cái miệng nhỏ đầy dâm đảng như những âm thanh mời gọi đầy ma mị của Jungkook, nó như một liều thuốc kích dục khiến hắn động càng nhanh hơn.

"Cái miệng nhỏ này của em, hư thật" Taehyung nâng người lên hôn lấy cái miệng nhỏ vì rên mời khô khốc, môi lưỡi rất nhanh mà quấn lấy, bên dưới Taehyung vịn tay lên hông Jungkook mà nâng lên rồi hạ xuống để cự vật ra vào liên tục. Rời nụ hôn, cậu thở hổn hển, khắp can phòng một lần nữa được bao trùm bởi mùi hương của cơ thể và tiếng thở.

Bổng Taehyung đâm sâu vào bên trong "Đừ...đừng đâm chỗ đó" đúng điểm G của Jungkook khiến cậu phải la oai oái, hắn thích thú đâm liên tục vào chỗ đó làm đầu óc cậu sướng đến phát điên lên.

Dây dưa cả buổi trời cuối cùng Taehyung cũng gầm lên rồi bắn thẳng tinh dịch đặc sệt nóng hổi vào bên trong vách thịt của Jungkook, cậu thở dốc cả thân thể mềm nhũn ra dựa hẳn vào người hắn. Bị Taehyung chơi đùa đến mệt rã người đôi mắt lim dim nhắm hờ lại vì bị tiêu hao sức lực, Kim Taehyung bồng cả người cậu lên tiến vào phòng tắm điều chỉnh nhiệt độ nước thích hợp vào bồn rồi mới đặt cậu xuống.

"Tôi tự tắm được" Jungkook ngượng ngùng vị bị hắn nhìn thấy cơ thể trần truồng của mình, ban nảy vì bị dục vọng lấn át nên không tỉnh táo, bây giờ tỉnh táo hơn chút thì đã hoàn toàn có thể nhận định ra hoàn cảnh bây giờ.

"Cơ thể em còn chỗ nào tôi chưa thấy nữa?" để Jungkook dựa vào thành bồn, Taehyung đứng dậy lấy một lọ sữa tắm được cậu đặt trên kệ, nhỏ một giọt vào bàn tay, nhẹ nhàng di chuyển lên cơ thể Jungkook. Cậu cũng không còn phản ứng thêm, nằm im tận hưởng cảm giác được người khác chăm sóc, đôi mắt nhắm nghiền lại vì mệt.

Bàn tay đêu luyện trải dài xà phòng khắp cơ thể người, những dấu hôn chi chít thoát ẩn thoát hiện phía sau lớp bọt trắng. Taehyung đỡ người Jungkook dậy dựa vào vai mình bàn tay lần ra sau lưng, hắn bỗng đơ người khi động phải những mãng thịt được nhô lên. Hắn cúi xuống nhìn cho rõ thì không thể tin trước mắt mình là những vết sẹo lớn có, nhỏ có trải dài khắp cả vùng lưng trắng nõn nà của cậu, tay Taehyung nhẹ nhàng chạm vào từng vết từng vết một khiến Jungkook khó chịu mà ư lên một tiếng.

"Tại sao lại bị như thế?" Taehyung đau lòng hỏi, nhưng đáp lại hắn chỉ là một khoảng không im lặng, có lẽ cậu đã ngủ rồi, cũng có thể là cậu không muốn trả lời. Hắn ôm Jungkook thật chặt vào lòng và tự hứa với mình sẽ không bao giờ để cậu xuất hiện thêm vết sẹo nào nữa, sẽ luôn ở bên quan tâm chăm sóc cho cậu, sẽ không cho cậu chịu bất cứ thương tổn nào, không cần biết trước đây cậu làm sao, nhưng kể từ bây giờ hắn không cho phép bất kì ai chạm đến cậu ngoài hắn, dù chỉ là một sợi tóc.

Sau một lúc thì Taehyung cũng ôm Jungkook ra khỏi phòng tắm, đến tủ lấy một bộ quần áo thoải mái mặc lên cho cậu, còn hắn cũng tìm bộ đồ nào rộng rộng mà mặt vào. Đặt Jungkook xuống giường Taehyung đi mở từng hộc tủ để kiếm máy sấy, sấy khô tóc cho cậu để tránh bị cảm. Xong hết thảy, hắn nằm xuống ôm cậu vào lòng rồi mới an tâm đánh giấc, Jungkook mơ màng chui rúc vào bờ ngực hắn nơi có hơi ấm truyền đến, Taehyung nhìn hành động của cậu không khỏi mãng cúi xuống hôn vào đỉnh đầu của cậu một cái "Tôi yêu em".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương