Ngày giải phẫu sau nhiều lần thảo luận nghiên cứu cuối cùng cũng được quyết định, đối với mỗi lần kiểm tra sức khỏe, Diêu Y Lẫm phi thường coi trọng.

Đến nơi mất gần nửa giờ, xe từ từ yên tĩnh mà chạy trên đường, nhưng không lâu sau yên lặng này bị đáng vỡ.

Diêu Y Lẫm biểu tính vô cảm mà nhìn kính chiếu hậu, xe đang xông tới bề ngoài tao nhã, trong xe phóng ra tiếng nhạc kình bạo siêu lớn, Diêu Y Lẫm sợ là đến bọn họ nghe cũng không rõ ràng.

Người lái xe nhất định là mới học lái xe, không đúng, người mới học còn lái tốt hơn nhiều.

Xe lung lay lắc lắc, giống như là người say rượu.

Diêu Y Lẫm cau mày muốn giảm tốc độ xe lại, cho chiếc xe kia chạy trước, không nghĩ tới xe bên kia nghiêng một cái đột nhiên gia tăng tốc lực đụng vào xe này!

Bất ngờ bị đụng không kịp phản ứng, tiếng phanh xe trong không trung rít lên, xe bị xoay một vòng trên mặt đường, cuối cùng đâm vào một cái cây bên đường.

Đầu xe bị lõm vào một mảnh, mái che của xe cũng lật ra.

Diêu Y Lẫm cuống quýt kiểm tra tình hình người thương, một khắc sau đem Dương Quân ôm vào trong ngực bảo vệ, chắc là không có thương tích gì.

Cúi đầu nhìn, chỉ thấy người trong ***g ngực cắn chặt môi dưới, mặt mày tái nhợt, hai tay ôm bụng, biểu tình dị thường thống khổ.

Diêu Y Lẫm trong lòng cả kinh, chắc là bị chấn động vừa rồi làm bị thương, Dương Quân đang mang thai sao có thể chịu đựng được!

Diêu Y Lẫm trong lòng nóng như lửa đốt, nhẹ nhàng đưa hắn tựa vào ghế ngồi, nói rằng: “Ta lập tức quay lại.”

Rồi đá văng cửa xe, hung hổ mà bước tới xe kia.

Mở cửa xe, mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi, bên trong có hai người, một nam một nữ, quần áo xộc xệch không nghĩ cũng biết bọn họ vừa làm chuyện gì!

Nhạc vẫn đinh tai nhức óc, hai người kia bất tỉnh, biểu tình mê man, hẳn là hình dạng thần thái mơ hồ.

Diêu Y Lẫm hung hăng mà đem hai người kia lôi ra, đánh cho nam nhân kia một quyền, một tiếng động nhỏ vang lên, đại khái là gãy mũi.

Tuy rằng nữ nhân kia không nhúc nhích, nhưng không có nghĩa là Diêu Y Lẫm thương hoa tiếc ngọc.

Cười nhạt một tiếng, cầm lấy ví cùng điện thoại của hai người, để lại bọn họ ở ven đường, quay lại ôm Dương Quân đặt vào trong xe.

Dương Quân nắm chặt tay Diêu Y Lẫm, đau đến không nói ra lời.

Diêu Y Lẫm gấp đến đầu đầy mồ hôi, một cước nhấn ga rời đi.

Dương Quân dọc đường đi đều rên rỉ, ra mồ hôi lạnh. Trên lưng áo ướt một vùng lớn.

“Bảo bối, nhịn một chút nữa, tới nơi rồi!”

Diêu Y Lẫm tâm hoảng ý loạn, hoang mang lo sợ. Tuy rằng đã gọi điện thoại miêu tả tình trạng hiện tại của Dương Quân cho người chuẩn bị tốt mọi việc, nhưng đến nơi còn phải mất nửa giờ nữa, Dương Quân hiện tại không còn thời gian!

Nhìn dáng vẻ của hắn, có thể do va chạm mạnh vừa rồi làm động thai, khiến hài tử trong bụng cảm thấy nguy hiểm, theo bản năng tự bảo vệ mình, chỉ sợ là không đợi giải phẫu đã muốn đi ra!

Nhìn trên bụng Dương Quân, cách một lớp áo mỏng có thể thấy rõ ràng hình dạng giãy dụa đấu tranh.

Diêu Y Lẫm vừa tức vừa vội, hai tên tiểu tử thúi này không thể nhịn chút sao! Chờ bọn nó ra rồi xem xem làm sao dạy dỗ bọn nó!

Tốc độ xe đã đến cực hạn rồi, ma sát đã muốn làm bánh xe bốc lửa!

âm thanh Dương Quân dần dần yếu xuống, Diêu Y Lẫm không ngừng nói chuyện với hắn, nỗ lực giúp hắn duy trì thanh tỉnh.

Sợ hãi này tựa như có một bàn tay thật lớn bóp chặt tim của Diêu Y Lẫm.

Lúc đến nơi, nhân viên bệnh viện đã ở ngoài chờ, xe dừng lại, lập tức đem người đưa vào phòng cấp cứu.

Dương Quân được đưa lên bàm mổ, bị giải khai quần áo, cái bụng nhô cao có thể thấy rõ ràng đang nhúc nhích.

“Tiến hành gây mê toàn thân.”

Bác sĩ lãnh tình mà phán đoán chính xác, hiện tại mỗi phân mỗi khắc đều là đấu tranh với tử thần, chậm một chút sẽ tạo thành hậu quả không thể vãn hồi!

Do Diêu Y Lẫm kịch liệt yêu cầu, nên toàn thân đã trừ khuẩn đi vào bên trong phòng cấp cứu.

Diêu Y Lẫm vẻ mặt âm trầm, nhìn Dương Quân trên bàn mổ,

“Tình hình sao rồi? Có nguy hiểm sao?”

“Hiện tại tình hình thực không tốt, thai nhi trong cơ thể hắn đã động được một thời gian ngắn, chúng ta không thể loại bỏ khả năng xuất huyết trong, hơn nữa trình trạng phát triển của thai nhi đã hoàn thành, nếu lúc trước là một tin tức tốt, nhưng ở tình cảnh hiện tại đối thân thể Dương tiên sinh rất bất lợi.”

Đúng vậy, trẻ con càng mạnh khỏe đối cơ thể mẹ thương tổn càng lớn.

Hiện tại phải lập tức mổ đem thai nhi trong bụng ra!

Diêu Y Lẫm khẽ vuốt khuôn mặt lộ ra thần sắc thống khổ của Dương Quân, ghé vào lỗ tai hắn khe khẽ nói:

“Bảo bối, kiên trì một chút, vì cục cưng của chúng ta, vì chúng ta, ngươi nhất định phải kiên trì! Ngươi không phải muốn đi Singapore xem triển lãm hoa cỏ sao? Chờ người sinh cục cưng xong, chúng ta một nhà cùng đi được không?”

Bác sĩ một bên lắc đầu, không nghĩ lạnh lùng như Diêu Y Lẫm cũng sẽ nói ra những lời như vậy, lộ ra biểu tình như vậy.

Giải phẫu đang thuận lợi tiến hành, mồ hôi trên trán bác sĩ không ngừng thấm ra, hiển nhiên là có trắc trở.

“Y Lẫm, chúng ta gặp phiền toái.”

Vị trí thai nhi không tốt, hai hài từ vì nhúc nhích mà cự ly gần nhau quá, vốn miệng vết mổ chỉ có thể đưa từng đứa ra.

Diêu Y Lẫm nghe xong, mặt nhăn, “Hiện tại nên làm sao?”

“Hiện tại cũng chỉ có thể mở rộng miệng lối ra, nhưng làm như vậy sẽ làm hắn mất máu rất nhiều, hơn nữa hắn đẫ bị xuất huyết trong rồi, chờ đợi thêm nữa hắn càng thêm nguy kịch!”

Phải biết rằng thời gian lấy thai nhi ra không thể nhanh quá, trong quá trình lấy ra thai nhi đầu tiên thì cũng đủ thời gian phá hư thân thể Dương Quân.

Diêu Y Lẫm trầm ngâm chốc lát, ánh sáng trong mắt màu hổ phách chớp động.

“Không, kì thực vẫn có một biện pháp an toàn.”

“Cái gì?”

Bác sĩ không hiểu được, nhìn Diêu Y Lẫm đứng bên cạch Dương Quân âm tàn mà nhìn bụng hắn.

Bác sĩ trong lòng rung động! Nảy lên, nhất thời cảm thấy không ổn.

“Ngươi định làm cái gì?”

Diêu Y Lẫm vẫn không nói gì, nhìn cái bụng vẫn không ngừng nhúc nhích một chưởng hướng đến…!

“Không được!” (analinh: giết con. Dương Quân sẽ giết anh.)

Bác sĩ xông lên muốn ngăn lại, lại bị Diêu Y Lẫm một tay chế ngự. Những y tá xung quanh ngây ngốc mà nhìn bọn họ, một màn quỷ dị trước mắt khiến cho không thể hiểu được.

“Thiểu Lâm, không cần phí lực, ngươi ngăn không nổi ta.”

“Diêu Y Lẫm! Ngươi điên rồi sao? Đây chính là con trai ruột của ngươi!”

Diêu Y Lẫm nghiêng mặt quét mắt nhìn hắn một cái, nhàn nhạt mà nói: “Vậy thì sao?”

Vậy thì sao?

Bác sĩ tức giận đến mức suýt thổ huyết, “Các trưởng lão sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

“Vậy thì sao?”

“Ngươi…”

Bác sĩ kinh ngạc nhìn hắn, “Ngươi…ta nghĩ ngươi đối với hắn chỉ là…”

“Là cái gì?”

Con ngươi mầu ngọc lưu ly không chút cảm tình nhìn lại, bác sĩ bị con mắt này nhìn phát lạnh, không nói thêm gì nữa.

Bác sĩ ngăn không nổi, những người còn lại cũng không dám quản, Diêu Y Lẫm lần thứ hai vươn tay, vuốt nhẹ bụng Dương Quân.

Nam nhân nhìn rất tiều tụy, dường như đã dung thuốc mê vẫn còn cảm thấy đau đớn, chân mày đen nhíu lại.

Vươn tay kia, nghĩ muốn vuốt lên lông mày hắn.

Nhanh, Diêu Y Lẫm muốn giải quyết nỗi thống khổ của hắn…

Trong mắt hiện ra hàn quang, năm ngón tay nắm chặt, sinh mệnh nhỏ trong bụng như cảm thấy bên ngoài có khí tức cường đại nguy hiểm, liền ngừng việc kịch liệt ngọ nguậy, một chút cũng không nhúc nhích.

Tại một khắc hắn muốn động thủ đó…

Một cách tay xương cốt thô to mềm yếu vô lực đặt lên tay hắn!

Hóa ra là trong trạng thái hôn mê mở mắt ra, theo môi khẽ mấp máy—

Đừ ….ng…

“Bảo bối ngươi xảy ra chuyện gì? Có phải đau rất khó chịu hay không? Yên tâm, ngươi không sao, ngươi không phải muốn cùng ta đi Châu u du lịch sao? Ông trời sẽ không để chúng ta xa nhau, ngươi yên tâm, yên tâm…”

Diêu Y Lẫm ở bên tai Dương Quân không ngừng nỉ non, Dương quân sâu sắc liếc mắt hắn một cái, rồi nhắm mắt lại.

Bên trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người đều không dám di chuyển.

Diêu Y Lẫm im lặng trong chốc lát, trầm âm mà nói:

“Vẫn sững sờ làm gì, nhanh lên một chút giải phẫu đi.”

Mọi người như nhận được xá lệnh, lập tức hành động, bác sĩ lấy lại tinh thần không chút do dự mà tiến hành giải phẫu.

Mà Diêu Y Lẫm vẫn nắm lấy tay Dương Quân áp lên môi không rời.

Trải qua ba giờ khẩn trương, hài tử cuối cùng cũng ra an toàn. Bởi vì miệng vết thương quá lớn, Dương Quân mất máu rất nhiều, cũng may bác sĩ lãnh tình kia có kĩ thuật cao siêu nên bình an vượt qua.

Diêu Y Lẫm đến lúc kết thúc giải phẫu cũng không muốn rời tay hắn, những người khác không thể làm gì khác hơn là để hắn cùng Dương Quân di chuyển đến phòng bệnh.

Hai nam hài đều rất khỏe mạnh hoạt bát, hai khuôn mặt giống nhau như đúc, chỉ là một hài tử không có mắt màu hổ phách như Diêu Y Lẫm, mà là thuần lam sắc, điều này làm cho mọi người vô cùng kinh ngạc.

Nhưng mặc kệ hai hài tử này có bao nhiêu khả ái, Diêu Y Lẫm xem cũng không xem qua, còn kêu người dẫn đi không để ổn ào làm phiền Dương Quân nghỉ ngơi.

Bác sĩ bất đắc dĩ mà lắc đầu, ôm hài tử ra ngoài, chỉ để lại hai người.

Diêu Y Lẫm ngồi bên giường Dương Quân, xốc chăn lên, ngón tay khẽ cởi áo bệnh nhân, lộ ra ngực màu mật ong rắn chắc.

Đưa mặt nhẹ nhàng dán lên, cảm thụ nhịp tim đập bình ổn bên dưới.

Đây là chứng cứ xác minh hắn còn sống.

Vừa rồi mọi người không biết, từ lúc giải phẫu bắt đầu cho đến khi kết thúc, tay Diêu Y Lẫm một mực run—không thể khống chế.

Diêu Y Lẫm chỉ có thể nắm tay Dương Quân.

Diêu Y Lẫm chỉ có thể bất lực mà ở bên cạnh Dương Quân.

Cho dù sau khi phẫu thuật xong, Diêu Y Lẫm cũng không dám buông tay, sợ rằng chính mình sẽ thả ra, sợ rằng không thể giữ hắn được nữa.

Cho tới hôm nay, Diêu Y Lẫm mới biết mình là người nhát gan thế nào, nhát đến độ không chịu nổi nếu mất đi chút nào.

Diêu Y Lẫm đỏ mắt, hắn lớn đến như vậy cũng chưa từng có bị dọa sợ thế.

Cảm giác trái tim bị bóp nghẹt, chờ hắn tỉnh dậy nhất định phải bắt hắn hảo hảo bồi thường!

Người trên giường vẫn không biết gì mà vẫn mê man ngủ, Diêu Y Lẫm ở bên cạnh mà niệm theo.

“Bảo bối sao ngươi lại bất tỉnh a? Cái lang băm kia không phải đã nói thuốc mê hết tác dụng sẽ tỉnh sao? Hừ, hắn dám gạt ta, ta lập tức hủy đi bảng hiệu của hắn! Nhìn sắc mặt ngươi trắng như vậy, sau này trở về nhất định phải hảo hảo bồi bổ. Lại nói đều là tại hai kẻ say rượu kia! Bảo bối ngươi yên tâm, ta đã sớm gọi người đến chỗ tai nạn đem hai người kia về, ta sẽ hảo hảo báo thù cho ngươi! Nam thì chặt chân bán sang Thái Lan làm gay, nữ thì cởi hết quần áo đem đến làng chơi tiếp khách! Nàng ta không phải thích nam nhân sao, ta sẽ cho nàng nhận đủ!” (analinh: chẳng ai mún ng iu như anh đâu K)

Trước sau vẫn là một nam nhân lòng dạ hẹp hòi độc ác…

“Hay là cho bọn họ uống xuân dược rồi cùng cẩu *** như tuyển tập Hoàng Kim trên truyền hình? Hay là…”

Trong phòng bệnh, tràn đầy ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào, chiếu lên khuôn mặt người nọ, như dặm lên một tầng kim phấn.

Lông mi bị nhuộm vàng nháy nháy, chậm rãi mở.

Một màn này đến tận lâu sau này Diêu Y Lẫm vẫn nhớ rõ ràng.

Hưng phấn nhìn con ngươi đen dần dần khôi phục tiêu cự, môi tái nhợt khẽ nói

“Ngươi thật ầm ĩ..”

Gió nhẹ thổi qua, có thứ hạnh phúc nhẹ nhàng lay động.

“Dương Quân là người thiếu thốn tình thương, chuyện xảy ra từ khi còn bé khiến hắn đối với bất luận ý tốt nào cũng đều ôm chặt hoài nghi…mà, mặt khác lại cực độ khao khát yêu thương, không phải rất cực đoan sao? Điều này khiến cho hắn đối với thân nhân huyết thống đặc biệt coi trọng, người kiên nghị, ngoan cố, phòng ngự mạnh mẽ, nhưng đồng thời lại…yếu đuối như vậy. Một khi hắn đã tin đã yêu, sẽ trở nên dị thường mềm mại, hơn nữa sẽ toàn âm toàn ý giữ gìn, bất qua quá trình làm cho hắn hắn tin yêu thực dài dằng dặc a…”

Diêu Y Lẫm chậm rãi nở nụ cười, Bùi Nguyệt Thần buông chén trà mới uống được một ngụm, nhìn nam nhân cười đắc ý kia.

Dương Quân rất tịch mịch, vẫn rất tịch mịnh.

Để yêu một chút, hắn có thể vẫn nhẫn nại, vẫn chấp nhận thống khổ.

Tâm hồn đẹp đẽ thuần túy như vậy, chung quy cũng chỉ có hắn.

Lợi dụng tâm lý sợ cô đơn của hắn, dùng lời ngọt ngào nói với hắn từ từ sau khi sinh xong đem hắn buộc lại bên người. (analinh: Vâng. Ở đây khắc họa rõ nét:anh Lẫm là 1 nam nhân thâm hiểm:)

Tuy rằng rất đê tiện, nhưng không phải hắn đã thành công sao?

Diêu Y Lẫm sung sướng mà nở nụ cười, “Ta phải đi, cảm ơn trà của ngươi.”

“Không ngồi lâu hơn?”

“Không được, cua hôm nay rất tươi, hắn đang chờ mong ăn cua trong bữa cơm.”

Diêu Y Lẫm đi tới cửa, nhớ tới cái gì quay đầu hướng Bùi Nguyệt Thần nói:

“Đúng rồi, ngươi nói cho nữ nhân kia tự do nàng muốn đã có rồi, ta cùng nàng từ nay về sau không nợ nần gì, sau này ta không hi vọng nàng tái xuất hiện trước mặt chúng ta.”

Bùi Nguyệt Thần cười uống trà, nhìn theo bóng lưng Diêu Y Lẫm.

Thực sự là, trong tộc nhiều ngươi muốn như vậy, Diêu Y lẫm trái lại đến nhìn cũng không thèm nhìn.

Bất quá nữ nhân kia cũng không dễ chọc, sớm rời khỏi tộc càng tốt, ha ha, không biết đám gia hỏa kia biết được sẽ có biểu tình gì.

Màn đêm buông xuống, một chiếc xe hơi màu trắng cùng một chiếc xe tải đụng nhau, xe hơi trắng bị rơi xuống vực, tài xế trong xe tử vong, người chết thân phận xác nhận là một nữ tử Châu Á, tên Chu Nhã.

Trên TV, là ảnh chụp nữ tử đang cười.

Bùi Nguyệt Thần vừa rời giường nhìn qua ánh mặt trời chói mắt ngoài cửa sổ.

“Một ngày thật đẹp, không phải sao?”

Toàn bộ hoàn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương