Ông Trời Ta Hận Ngươi!
-
Chương 33
Từ sau khi Dương Quân đáp ứng lưu lại, Diêu Y Lẫm tâm tình khá tốt. Cả ngày cười mỉm, người đẹp đẽ đó khi cười rộ lên không giống với bình thường, rất mê hoặc a, có thể nói quanh người đều tỏa ra sức sống.
Nhưng Dương Quân lại khác biệt hoàn toàn, một chút cũng không động. trước đây đã ít nói bây giờ một chữ cũng không phun ra. Mặc kệ làm cái gì cũng đều không để ý, càng ngày càng lặng yên, càng ngày càng lạnh lùng thờ ơ.
Diêu Y Lẫm toàn xử lý công việc ở nhà, cũng không rõ đang làm cái gì, thời gian tự do, nhưng mỗi ngày đều có bốn đến năm giờ ở trong thư phòng. Cục cưng do Diêu Y Lẫm chiếu cố, bình thường thì ôm không rời tay. Khi làm việc thì đặt ở một bên, thuận tiện để mắt.
Dương Quân đối tiểu hài tử này không có cảm giác, hắn biết đứa bé kia từ thân thể hắn đi ra, thế nhưng muốn hắn thích bé, hắn làm không được.
Hắn là nam nhân, cho dù Diêu Y Lẫm xem hắn như nữ nhân, hắn đối với điều này vẫn rất kiên định.
Nếu như là hài từ hắn cùng nữ nhân sinh ra, hắn nhất định sẽ đem hết yêu thương cho tiểu hài tử, dùng toàn bộ khả năng của chính mình bảo hộ bé.
Nhưng đối mặt với tiểu hài tử này, muốn hắn làm sao?
Muốn hắn cho bé cái gì?
Tình thương của mẹ sao?
Thực là buồn cười.
Mặc kệ Diêu Y Lẫm là cái loại gì, cũng sẽ không phải là con người, thứ hắn sinh ra, tự nhiên cũng không phải con người.
Nghĩ đến bởi vì bé mà chính mình gặp phải những chuyện này, hắn không thể dùng tâm trạng bình thường mà nhìn bé.
Không đếm xỉa đến, đây là thứ duy nhất hắn có thể làm.
Tình phụ tử của Diêu Y Lẫm thực rất lớn, việc ăn uống tắm rửa ngủ nghỉ của cục cưng đều tự tay mình làm.
Ách…tuy rằng sữa ấm phân phó người làm, tã là người khác thay, y phục người khác lo.
Nhưng nói tóm lại, cái chức ba ba này rất xứng với Diêu Y Lẫm.
Dương Quân chưa từng ôm qua cục cưng, lúc đầu Diêu Y Lẫm không để ý, cho rằng hắn là đang nháo. Nhưng sau đó liền nhìn cũng không thèm nhìn bé, Diêu Y Lẫm cũng có chút khó chịu rồi.
Dù sao cũng là do ngươi sinh, sao ngoan độc đến mức không thèm nhìn đến?
Diêu Y Lẫm nhìn cục cưng hiện tại là cũng có tám chín phần giống mình, sao lại trông thuận mắt thế này.
Đây chính là di truyền a, trên đời này có tiểu hài tử nào thông minh dễ thương như thế?
Hắn cư nhiên lại còn dám ghét bỏ?
Trong lòng Diêu Y Lẫm lại bắt đầu u ám, nghĩ không thể dùng bạo lực giải quyết vấn đề, thế là hung hăng đem cục cưng ném tới trên người hắn, không thèm để ý Dương Quân nghi hoặc thế nào rời đi để hắn chiếu cố bé.
Ngày đầu tiên, Dương Quân ngồi xem tv trên ghế sa lon, Diêu Y Lẫm đang làm việc, tiểu gia khỏa kia nằm ở trên sa lon.
Lúc đầu ngoan ngoãn mà ngậm ngón tay, không khóc cũng không nháo.
Trông trắng trẻo xinh xắn, trên người sạch sẽ, nhỏ nhỏ xinh xinh, cho nên ai nhìn hắn cũng nhịn không được mà thích.
Dương Quân nhìn vẫn không có cảm giác, kỳ thực trước đây nhìn Diêu Y Lẫm cũng như thế này, lúc đầu chấn kinh một chút, nhưng sau ấn tượng ác liệt mà trong lòng Dương Quân đánh giá xuống mức thấp nhất. Sau này thấy lại hình ảnh đẹp đẽ chũng không thừa tâm mà động.
Cục cưng đưa mắt nhìn phải nhìn trái một chút, vì khung xương vẫn rất mềm nên không thể ngồi, nhưng cái cổ đã có thể di chuyển. cục cưng xem chừng là thấy buồn chán, xoay đầu đi không muốn xem tv. Quay được một lát lại không thấy được cái gì hấp dẫn lại chuyển ánh mắt lên người Dương Quân.
Dương Quân nhìn bé, lại quay đầu đi.
Kì thực tv không có gì xem, nhưng ngoại trừ cái này Dương Quân không biết làm cái gì.
Cục cưng nhìn chốc lát, tay bỗng nhiên di chuyển, tay mũm mĩm nhỏ nhắn đưa qua đưa lại trên không trung, trong miệng lại liên tục nha nha kêu.
Dương Quân xoay đầu lại, cục cưng thấy hắn nhìn, hưng phấn mà kêu lớn hơn, trông như gọi người cùng mình chơi đùa.
Dương Quân nhếch môi, không nói một tiếng quay đầu đi, không thèm để ý.
Cục cưng không ngừng cố gắng, âm thanh nhuyễn nộn lại hăng say gọi, cùng tay chân khua múa.
Một đôi mắt giống như viên thủy tinh nhỏ óng ánh nhìn hắn.
Dương Quân vẫn không có nửa điểm phản ứng, đối với cục cưng trước giờ muốn gì có đó là một điểm đả kích.
Cái miệng lúc đầu vui vẻ ngâm lại, một hồi không nghe thấy phản ứng gì Dương Quân quay đầu lại nhìn.
Con mắt tiểu gia khỏa lay động mang theo một tầng sương mỏng, tay lại dụi dụi miệng, nắm tay nhỏ gắt gao nắm, bày ra bộ dạng muốn khóc mà không khóc.
So với tiểu hài tử bình thương gào khóc còn hiệu quả hơn khiến người ta thêm yêu thương, hận không thể đem bé giữ ở trong lòng.
Dương Quân nhăn mặt cau mày, cục cưng nhìn hắn, trong mắt giống như tràn đầy lên án.
Chỉ trích mà không một tiếng động a…
Dương Quân thở dài, ôm lấy bé.
Nhưng Dương Quân lại khác biệt hoàn toàn, một chút cũng không động. trước đây đã ít nói bây giờ một chữ cũng không phun ra. Mặc kệ làm cái gì cũng đều không để ý, càng ngày càng lặng yên, càng ngày càng lạnh lùng thờ ơ.
Diêu Y Lẫm toàn xử lý công việc ở nhà, cũng không rõ đang làm cái gì, thời gian tự do, nhưng mỗi ngày đều có bốn đến năm giờ ở trong thư phòng. Cục cưng do Diêu Y Lẫm chiếu cố, bình thường thì ôm không rời tay. Khi làm việc thì đặt ở một bên, thuận tiện để mắt.
Dương Quân đối tiểu hài tử này không có cảm giác, hắn biết đứa bé kia từ thân thể hắn đi ra, thế nhưng muốn hắn thích bé, hắn làm không được.
Hắn là nam nhân, cho dù Diêu Y Lẫm xem hắn như nữ nhân, hắn đối với điều này vẫn rất kiên định.
Nếu như là hài từ hắn cùng nữ nhân sinh ra, hắn nhất định sẽ đem hết yêu thương cho tiểu hài tử, dùng toàn bộ khả năng của chính mình bảo hộ bé.
Nhưng đối mặt với tiểu hài tử này, muốn hắn làm sao?
Muốn hắn cho bé cái gì?
Tình thương của mẹ sao?
Thực là buồn cười.
Mặc kệ Diêu Y Lẫm là cái loại gì, cũng sẽ không phải là con người, thứ hắn sinh ra, tự nhiên cũng không phải con người.
Nghĩ đến bởi vì bé mà chính mình gặp phải những chuyện này, hắn không thể dùng tâm trạng bình thường mà nhìn bé.
Không đếm xỉa đến, đây là thứ duy nhất hắn có thể làm.
Tình phụ tử của Diêu Y Lẫm thực rất lớn, việc ăn uống tắm rửa ngủ nghỉ của cục cưng đều tự tay mình làm.
Ách…tuy rằng sữa ấm phân phó người làm, tã là người khác thay, y phục người khác lo.
Nhưng nói tóm lại, cái chức ba ba này rất xứng với Diêu Y Lẫm.
Dương Quân chưa từng ôm qua cục cưng, lúc đầu Diêu Y Lẫm không để ý, cho rằng hắn là đang nháo. Nhưng sau đó liền nhìn cũng không thèm nhìn bé, Diêu Y Lẫm cũng có chút khó chịu rồi.
Dù sao cũng là do ngươi sinh, sao ngoan độc đến mức không thèm nhìn đến?
Diêu Y Lẫm nhìn cục cưng hiện tại là cũng có tám chín phần giống mình, sao lại trông thuận mắt thế này.
Đây chính là di truyền a, trên đời này có tiểu hài tử nào thông minh dễ thương như thế?
Hắn cư nhiên lại còn dám ghét bỏ?
Trong lòng Diêu Y Lẫm lại bắt đầu u ám, nghĩ không thể dùng bạo lực giải quyết vấn đề, thế là hung hăng đem cục cưng ném tới trên người hắn, không thèm để ý Dương Quân nghi hoặc thế nào rời đi để hắn chiếu cố bé.
Ngày đầu tiên, Dương Quân ngồi xem tv trên ghế sa lon, Diêu Y Lẫm đang làm việc, tiểu gia khỏa kia nằm ở trên sa lon.
Lúc đầu ngoan ngoãn mà ngậm ngón tay, không khóc cũng không nháo.
Trông trắng trẻo xinh xắn, trên người sạch sẽ, nhỏ nhỏ xinh xinh, cho nên ai nhìn hắn cũng nhịn không được mà thích.
Dương Quân nhìn vẫn không có cảm giác, kỳ thực trước đây nhìn Diêu Y Lẫm cũng như thế này, lúc đầu chấn kinh một chút, nhưng sau ấn tượng ác liệt mà trong lòng Dương Quân đánh giá xuống mức thấp nhất. Sau này thấy lại hình ảnh đẹp đẽ chũng không thừa tâm mà động.
Cục cưng đưa mắt nhìn phải nhìn trái một chút, vì khung xương vẫn rất mềm nên không thể ngồi, nhưng cái cổ đã có thể di chuyển. cục cưng xem chừng là thấy buồn chán, xoay đầu đi không muốn xem tv. Quay được một lát lại không thấy được cái gì hấp dẫn lại chuyển ánh mắt lên người Dương Quân.
Dương Quân nhìn bé, lại quay đầu đi.
Kì thực tv không có gì xem, nhưng ngoại trừ cái này Dương Quân không biết làm cái gì.
Cục cưng nhìn chốc lát, tay bỗng nhiên di chuyển, tay mũm mĩm nhỏ nhắn đưa qua đưa lại trên không trung, trong miệng lại liên tục nha nha kêu.
Dương Quân xoay đầu lại, cục cưng thấy hắn nhìn, hưng phấn mà kêu lớn hơn, trông như gọi người cùng mình chơi đùa.
Dương Quân nhếch môi, không nói một tiếng quay đầu đi, không thèm để ý.
Cục cưng không ngừng cố gắng, âm thanh nhuyễn nộn lại hăng say gọi, cùng tay chân khua múa.
Một đôi mắt giống như viên thủy tinh nhỏ óng ánh nhìn hắn.
Dương Quân vẫn không có nửa điểm phản ứng, đối với cục cưng trước giờ muốn gì có đó là một điểm đả kích.
Cái miệng lúc đầu vui vẻ ngâm lại, một hồi không nghe thấy phản ứng gì Dương Quân quay đầu lại nhìn.
Con mắt tiểu gia khỏa lay động mang theo một tầng sương mỏng, tay lại dụi dụi miệng, nắm tay nhỏ gắt gao nắm, bày ra bộ dạng muốn khóc mà không khóc.
So với tiểu hài tử bình thương gào khóc còn hiệu quả hơn khiến người ta thêm yêu thương, hận không thể đem bé giữ ở trong lòng.
Dương Quân nhăn mặt cau mày, cục cưng nhìn hắn, trong mắt giống như tràn đầy lên án.
Chỉ trích mà không một tiếng động a…
Dương Quân thở dài, ôm lấy bé.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook