Ông Trời Ta Hận Ngươi!
-
Chương 30
Về tới nhà, Diêu Y Lẫm khiêng hắn như khiêng bao cát đi vào.
Vào tới bên trong đem hắn ném lên sô pha, Dương Quân vẫn còn mơ hồ ý nghĩ có chút không rõ ràng lắn.
Trên khuôn mặt gầy gò tràn đây chỉ ngân ngang dọc xanh tím, mặt sưng phù lên nhìn như là rất béo. Bởi vì bên trong bị răng kẹp chặt, khóe miệng vẫn lưu lại vết máu.
Nhãn thần dại ra mông lung, cả người thê thàm không gì sánh được.
Diêu Y Lẫm ánh mắt thâm trầm mà nhìn hắn, biểu tình ngoan độc.
Dương Quân thoáng khôi phục thần trí, thấy Diêu Y Lẫm đứng trước mặt hắn, theo bản năng lui người lại.
Diêu Y Lẫm nhìn thấy trong lòng càng bực bội, cũng không biết vì sao mình sinh khí, dù sao vừa nhìn thấy hắn trước mặt mình nao nùng sợ hãi cũng rất là khó chịu!
Phi thường khó chịu!
Muốn một phát hung hăng mà quăng xuống dưới, nhưng thấy đối phương co rúm lại run rẩy tay muốn đánh hắn ngừng trên không trung, run lên một cái, khe khẽ xoa mặt hắn.
Dương Quân rõ ràng trên người run một chút, không dám di chuyển, nhưng trong mắt đã có tia đề phòng cùng ý hận.
Diêu Y Lẫm nheo con mắt màu hổ phách lại, tay niết cằm hắn, buộc hắn ngẩng đầu lên.
“Con mẹ ngươi đồ đê tiện, đối ngươi tốt một chút thì cho là mình lên trời rồi! Còn muốn chạy ra bên ngoài, ta cho ngươi chạy!”
Nói rồi tát hắn một cái, Dương Quân chịu không nổi mà ngã quỵ trên ghế so lon.
Diêu Y Lẫm đem hắn kéo lại, cười ta nói: “Ngươi muốn ly khai ta? Ta đây xem thử ngươi làm sao thoát khỏi ta!”
Hắn đưa tay lên quần áo Dương Quân, kéo mạnh một cái xe rách ra.
Lộ ra thân thể xích lõa trơn tuột.
Dương Quân kinh hoảng mà kêu lên: “Ngươi muốn làm cái gì!”
“Nhìn không thấy sao?” Diêu Y Lẫm cởi quần Dương Quân: “Đương nhiên là thượng ngươi rồi!”
Dương Quân luống cuống tay chân mà chống lại, liều mạng thoát khỏi người Diêu Y Lẫm.
Diêu Y Lẫm đem hắn lật lại, đặt trên ghế sa lon.
Diêu Y Lẫm khí lực lớn, Dương Quân tuyệt vọng mà cảm nhận hai chân bị tách ra.
“Ngươi không phải muốn chạy sao? Ta xem ngươi mang thai làm sao chạy nổi!”
Dương Quân mở lớn con mắt, vẻ tuyệt vọng nổi lên.
Tay chân kịch liệt phản kháng, vết thương trên bụng không còn chú ý đến.
Diêu Y Lẫm đánh mông hắn một cái, da nâu mỏng manh lập tức hiện lên rõ ràng năm vệt hồng.
Hai chân bị kéo ra hết cỡ, phía sau hạ thân cảm thấy đau xót, vật thể nóng rực giận dữ giương lên không hề thương tiếc vọt đến.
Dương Quân cắn tay, đem nghẹn ngào cùng đau khổ chua xót trong tim toàn bộ nuốt xuống.
“Ta muốn thao chết ngươi, tiện nhân này!”
“Ta cho ngươi chạy!”
“Ta cho ngươi ly khai ta!”
“Ngươi chạy có phải đi theo bọn dã nam nhân bên ngoài!”
“Ta biết mà ngươi là cái thứ *** đãng thấp hèn, không có nam nhân cắm vào thì khó chịu!”
“Nói a, ngươi hiện tại rất sảng khoái đúng không?”
Diêu Y Lẫm vừa mắng vừa khiến Dương Quân co rúm sống không bằng chết, trong trận hoan ái đạt được vui vẻ duy nhất chỉ có Diêu Y Lẫm.
Từ đầu đến cuối hạ thân Dương Quân không có phản ứng.
Nước mắt Dương Quân yên lặng mà rơi xuống, nhỏ lên cánh tay trên ghế sa lon.
Vào tới bên trong đem hắn ném lên sô pha, Dương Quân vẫn còn mơ hồ ý nghĩ có chút không rõ ràng lắn.
Trên khuôn mặt gầy gò tràn đây chỉ ngân ngang dọc xanh tím, mặt sưng phù lên nhìn như là rất béo. Bởi vì bên trong bị răng kẹp chặt, khóe miệng vẫn lưu lại vết máu.
Nhãn thần dại ra mông lung, cả người thê thàm không gì sánh được.
Diêu Y Lẫm ánh mắt thâm trầm mà nhìn hắn, biểu tình ngoan độc.
Dương Quân thoáng khôi phục thần trí, thấy Diêu Y Lẫm đứng trước mặt hắn, theo bản năng lui người lại.
Diêu Y Lẫm nhìn thấy trong lòng càng bực bội, cũng không biết vì sao mình sinh khí, dù sao vừa nhìn thấy hắn trước mặt mình nao nùng sợ hãi cũng rất là khó chịu!
Phi thường khó chịu!
Muốn một phát hung hăng mà quăng xuống dưới, nhưng thấy đối phương co rúm lại run rẩy tay muốn đánh hắn ngừng trên không trung, run lên một cái, khe khẽ xoa mặt hắn.
Dương Quân rõ ràng trên người run một chút, không dám di chuyển, nhưng trong mắt đã có tia đề phòng cùng ý hận.
Diêu Y Lẫm nheo con mắt màu hổ phách lại, tay niết cằm hắn, buộc hắn ngẩng đầu lên.
“Con mẹ ngươi đồ đê tiện, đối ngươi tốt một chút thì cho là mình lên trời rồi! Còn muốn chạy ra bên ngoài, ta cho ngươi chạy!”
Nói rồi tát hắn một cái, Dương Quân chịu không nổi mà ngã quỵ trên ghế so lon.
Diêu Y Lẫm đem hắn kéo lại, cười ta nói: “Ngươi muốn ly khai ta? Ta đây xem thử ngươi làm sao thoát khỏi ta!”
Hắn đưa tay lên quần áo Dương Quân, kéo mạnh một cái xe rách ra.
Lộ ra thân thể xích lõa trơn tuột.
Dương Quân kinh hoảng mà kêu lên: “Ngươi muốn làm cái gì!”
“Nhìn không thấy sao?” Diêu Y Lẫm cởi quần Dương Quân: “Đương nhiên là thượng ngươi rồi!”
Dương Quân luống cuống tay chân mà chống lại, liều mạng thoát khỏi người Diêu Y Lẫm.
Diêu Y Lẫm đem hắn lật lại, đặt trên ghế sa lon.
Diêu Y Lẫm khí lực lớn, Dương Quân tuyệt vọng mà cảm nhận hai chân bị tách ra.
“Ngươi không phải muốn chạy sao? Ta xem ngươi mang thai làm sao chạy nổi!”
Dương Quân mở lớn con mắt, vẻ tuyệt vọng nổi lên.
Tay chân kịch liệt phản kháng, vết thương trên bụng không còn chú ý đến.
Diêu Y Lẫm đánh mông hắn một cái, da nâu mỏng manh lập tức hiện lên rõ ràng năm vệt hồng.
Hai chân bị kéo ra hết cỡ, phía sau hạ thân cảm thấy đau xót, vật thể nóng rực giận dữ giương lên không hề thương tiếc vọt đến.
Dương Quân cắn tay, đem nghẹn ngào cùng đau khổ chua xót trong tim toàn bộ nuốt xuống.
“Ta muốn thao chết ngươi, tiện nhân này!”
“Ta cho ngươi chạy!”
“Ta cho ngươi ly khai ta!”
“Ngươi chạy có phải đi theo bọn dã nam nhân bên ngoài!”
“Ta biết mà ngươi là cái thứ *** đãng thấp hèn, không có nam nhân cắm vào thì khó chịu!”
“Nói a, ngươi hiện tại rất sảng khoái đúng không?”
Diêu Y Lẫm vừa mắng vừa khiến Dương Quân co rúm sống không bằng chết, trong trận hoan ái đạt được vui vẻ duy nhất chỉ có Diêu Y Lẫm.
Từ đầu đến cuối hạ thân Dương Quân không có phản ứng.
Nước mắt Dương Quân yên lặng mà rơi xuống, nhỏ lên cánh tay trên ghế sa lon.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook