Ông Trời Ta Hận Ngươi!
-
Chương 28
Sau khi giải phẫu Dương Quân đã ngủ, nhưng không bao lâu thì tỉnh.
Chỗ kia biến thành gian phòng bình thường, thoạt nhìn không giống phòng bệnh, so với khách sạn không khác biệt lắm.
Đầu giường có một bình hoa sứ màu trắng, bên trong cắm mấy bông hoa nhỏ xinh xắn.
Trong phòng không có ai, yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng hô hấp của mình.
Dương Quân hít sâu một hơi, bụng liền truyền đến một trận đau đớn.
Chỗ vết thương vừa giải phẫu rân rân đau.
Xoa xoa bụng, bằng phẳng.
Cái quái vật kí sinh trong thân thể hắn đã không còn.
Sau này, hắn sẽ không sống cuộc sống không thể chịu nổi như trước đây nữa.
Dương Quân vuốt cái bụng phẳng mà mờ mịt nghĩ.
Lúc này cửa mở, Dương Quân ngẩng đầu nhìn lại, Diêu Y Lẫm đi đến.
Thấy Dương Quân đã tỉnh, Diêu Y Lẫm như có chút vui vẻ.
“Tỉnh, cảm giác thế nào?”
Dương Quân tuy rằng không biết sao Diêu Y Lẫm lại vui vẻ nhưng vẫn đáp: “Ừ, tốt”.
“Đau bụng không?”
“…Có một chút”.
Diêu Y Lẫm hơi nhíu mi, rồi lại dãn ra: “Không sao, có điểm đau là bình thường”.
Diêu Y Lẫm ngồi bên giường, nói với hắn: “ Sáu tiếng đồng hồ liền không có ăn uống, ngươi có muốn ăn gì không ta kêu bọn họ chuẩn bị”.
Dương Quân vừa mới giật giật môi lại nghe nói: “A, được rồi, ngươi chỉ có thể ăn thức ăn lỏng. Hay là uống sữa a?”
Diêu Y Lẫm lẩm bẩm đang lúc muốn đem thực đơn nói cho Dương Quân.
Hắn không quan tâm vấn đề ăn uống này, hắn chính là muốn hỏi bao giờ có thể ly khai.
“Xin hỏi…ta lúc nào ──”
Vừa nói được ba chữ Dương Quân bị cắt ngang.
“Ngươi muốn hỏi lúc nào có thể thấy cục cưng?” Diêu Y Lẫm nở nụ cười, “Bây giờ còn đang làm kiểm tra, ngay mai ngươi có thể ôm hắn rồi”.
Hắn tại sao muốn ôm đứa nhỏ?
Ý tứ bị hiểu lầm Dương Quân cũng không hỏi lại, vừa giải phẫu tỉnh lại, hắn cũng mệt chết rồi.
Thấy Dương Quân nhắm hai mắt lại, Diêu Y Lẫm đưa tay lên đầu hắn, “Mệt mỏi sao?”
Dương Quân không nói gì.
Diêu Y Lẫm tiếp tục nói: “Vậy hảo hảo ngủ một giấc a…”
Thanh âm nam nhân này trước đây có nhu hòa như thế?
Dương Quân mơ hồ nghĩ, ngày hôm nay nam nhân mang cho hắn cảm giác có điểm kì quái.
Như là có nơi nào trong Diêu Y Lẫm đang lặng lẽ thay đổi.
Thế nhưng, những …điều này, cùng hắn có quan hệ gì sao?
Thật tốt, có thể ly khai nơi này rồi…
===
Ngày thứ hai, Diêu Y Lẫm lại tới nhìn hắn.
Khóe miệng cong cong, trên mặt mang theo ý cười, trong lòng bế theo cái gì đó.
Diêu Y Lẫm đi tới, một vật nhỏ màu da nằm trong ***g ngực hắn.
Con mắt cục cưng không mở, mặt nho nhỏ hồng hồng nhăn lại, lông mi cùng tóc còn chưa có, miệng nhỏ đến nỗi hầu như không nhìn thấy.
Dương Quân cảm thấy nói như TV này bảo bảo trắng như tuyết béo mập mạp không bằng nói một con khỉ toàn da.
Có lẽ nói quái vật chính là quái vật, cứ cho khi trưởng thành đẹp đẽ, thì khi còn bé vẫn lộ ra hình dạng vỗn dĩ?
Diêu Y Lẫm vẫn còn khoe ra trước mặt hắn: “Xem, hắn khả ái a? Vữa rồi hắn vẫn tỉnh mở mắt nhìn ta, đã lại ngủ”.
Dáng vẻ của Diêu Y Lẫm rất hưng phấn, ngược lại, phản ứng Dương Quân lãnh đạm hơn.
Diêu Y Lẫm tựa như có chút bất mãn, mang cục cưng trên tay nhét vào ***g ngực hắn: “Ngươi ôm hắn”.
Dương Quân nhìn một chút vật nhỏ trên tay, lông mày xung quanh vùng mắt khó có thể nhìn thấy kia mà mặt nhăn một chút.
Diêu Y Lẫm bỗng nhiên đưa tay luồn vào trong áo hắn, xoa nắn bộ ngực.
Dương Quân thất kinh, nghĩ muốn đẩy hắn ra nhưng trong lòng còn có tiểu hài tử.
Diêu Y Lẫm cười hắc hắc: “Đáng tiệc ngươi không phải nữ nhân, nếu không nơi này hiện tại là có người thấm hút a”
Trêu đùa mang theo ý tứ háo sắc khiến Dương Quân đỏ mặt lên.
“Ngươi …cút ngay!”
Diêu Y Lẫm không động đậy, nắm hai hạt trên ngực hắn.
Dương Quân giãy dụa đấu tranh không được, Diêu Y Lẫm tựa hồ cảm thấy đùa như vậy rất vui, càng mạnh tay, đưa tới trong quần.
“Ngươi không nên…” âm thanh Dương Quân rung lên, “Nha ──!”
Nhận thấy không ổn Diêu Y Lẫm buông hắn ra, sắc mặt Dương Quân có chút khó coi.
Vừa rồi phản kháng, hắn không cẩn thận dùng sức, vết thương trên bụng chưa lành lại muốn rách ra.
Diêu Y Lẫm đi ra ngoài kêu bác sĩ, Dương Quân ngã xuống giường, thấy cục cưng bên người, cố sức nắm chặt ra giường.
Qua hai ngày, sau khi quan sát không có vẫn đề gì, vết thương cũng khá lên nhiều, Dương Quân bị Diêu Y Lẫm mang về nhà.
Đương nhiên còn có mấy ngày nay Diêu Y Lẫm đều ôm cục cưng trên tay.
Qua hai ngày, hình dạng cục cưng có biến hóa vô cùng lớn.
Da mặt nhăn nhăn hồng hồng biến thanh phẳng phiu trơn tuột, trắng trắng nộn nộn giống như bánh kem. Con mắt mở to, sáng trong cực kỳ khả ái. Cái miệng nhỏ nhắn mềm mềm hồng hồng, như hoa anh đào. Hai gò má mập mạp như đậu hũ, muốn chọt chọt ấn ấn.
Chỗ kia biến thành gian phòng bình thường, thoạt nhìn không giống phòng bệnh, so với khách sạn không khác biệt lắm.
Đầu giường có một bình hoa sứ màu trắng, bên trong cắm mấy bông hoa nhỏ xinh xắn.
Trong phòng không có ai, yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng hô hấp của mình.
Dương Quân hít sâu một hơi, bụng liền truyền đến một trận đau đớn.
Chỗ vết thương vừa giải phẫu rân rân đau.
Xoa xoa bụng, bằng phẳng.
Cái quái vật kí sinh trong thân thể hắn đã không còn.
Sau này, hắn sẽ không sống cuộc sống không thể chịu nổi như trước đây nữa.
Dương Quân vuốt cái bụng phẳng mà mờ mịt nghĩ.
Lúc này cửa mở, Dương Quân ngẩng đầu nhìn lại, Diêu Y Lẫm đi đến.
Thấy Dương Quân đã tỉnh, Diêu Y Lẫm như có chút vui vẻ.
“Tỉnh, cảm giác thế nào?”
Dương Quân tuy rằng không biết sao Diêu Y Lẫm lại vui vẻ nhưng vẫn đáp: “Ừ, tốt”.
“Đau bụng không?”
“…Có một chút”.
Diêu Y Lẫm hơi nhíu mi, rồi lại dãn ra: “Không sao, có điểm đau là bình thường”.
Diêu Y Lẫm ngồi bên giường, nói với hắn: “ Sáu tiếng đồng hồ liền không có ăn uống, ngươi có muốn ăn gì không ta kêu bọn họ chuẩn bị”.
Dương Quân vừa mới giật giật môi lại nghe nói: “A, được rồi, ngươi chỉ có thể ăn thức ăn lỏng. Hay là uống sữa a?”
Diêu Y Lẫm lẩm bẩm đang lúc muốn đem thực đơn nói cho Dương Quân.
Hắn không quan tâm vấn đề ăn uống này, hắn chính là muốn hỏi bao giờ có thể ly khai.
“Xin hỏi…ta lúc nào ──”
Vừa nói được ba chữ Dương Quân bị cắt ngang.
“Ngươi muốn hỏi lúc nào có thể thấy cục cưng?” Diêu Y Lẫm nở nụ cười, “Bây giờ còn đang làm kiểm tra, ngay mai ngươi có thể ôm hắn rồi”.
Hắn tại sao muốn ôm đứa nhỏ?
Ý tứ bị hiểu lầm Dương Quân cũng không hỏi lại, vừa giải phẫu tỉnh lại, hắn cũng mệt chết rồi.
Thấy Dương Quân nhắm hai mắt lại, Diêu Y Lẫm đưa tay lên đầu hắn, “Mệt mỏi sao?”
Dương Quân không nói gì.
Diêu Y Lẫm tiếp tục nói: “Vậy hảo hảo ngủ một giấc a…”
Thanh âm nam nhân này trước đây có nhu hòa như thế?
Dương Quân mơ hồ nghĩ, ngày hôm nay nam nhân mang cho hắn cảm giác có điểm kì quái.
Như là có nơi nào trong Diêu Y Lẫm đang lặng lẽ thay đổi.
Thế nhưng, những …điều này, cùng hắn có quan hệ gì sao?
Thật tốt, có thể ly khai nơi này rồi…
===
Ngày thứ hai, Diêu Y Lẫm lại tới nhìn hắn.
Khóe miệng cong cong, trên mặt mang theo ý cười, trong lòng bế theo cái gì đó.
Diêu Y Lẫm đi tới, một vật nhỏ màu da nằm trong ***g ngực hắn.
Con mắt cục cưng không mở, mặt nho nhỏ hồng hồng nhăn lại, lông mi cùng tóc còn chưa có, miệng nhỏ đến nỗi hầu như không nhìn thấy.
Dương Quân cảm thấy nói như TV này bảo bảo trắng như tuyết béo mập mạp không bằng nói một con khỉ toàn da.
Có lẽ nói quái vật chính là quái vật, cứ cho khi trưởng thành đẹp đẽ, thì khi còn bé vẫn lộ ra hình dạng vỗn dĩ?
Diêu Y Lẫm vẫn còn khoe ra trước mặt hắn: “Xem, hắn khả ái a? Vữa rồi hắn vẫn tỉnh mở mắt nhìn ta, đã lại ngủ”.
Dáng vẻ của Diêu Y Lẫm rất hưng phấn, ngược lại, phản ứng Dương Quân lãnh đạm hơn.
Diêu Y Lẫm tựa như có chút bất mãn, mang cục cưng trên tay nhét vào ***g ngực hắn: “Ngươi ôm hắn”.
Dương Quân nhìn một chút vật nhỏ trên tay, lông mày xung quanh vùng mắt khó có thể nhìn thấy kia mà mặt nhăn một chút.
Diêu Y Lẫm bỗng nhiên đưa tay luồn vào trong áo hắn, xoa nắn bộ ngực.
Dương Quân thất kinh, nghĩ muốn đẩy hắn ra nhưng trong lòng còn có tiểu hài tử.
Diêu Y Lẫm cười hắc hắc: “Đáng tiệc ngươi không phải nữ nhân, nếu không nơi này hiện tại là có người thấm hút a”
Trêu đùa mang theo ý tứ háo sắc khiến Dương Quân đỏ mặt lên.
“Ngươi …cút ngay!”
Diêu Y Lẫm không động đậy, nắm hai hạt trên ngực hắn.
Dương Quân giãy dụa đấu tranh không được, Diêu Y Lẫm tựa hồ cảm thấy đùa như vậy rất vui, càng mạnh tay, đưa tới trong quần.
“Ngươi không nên…” âm thanh Dương Quân rung lên, “Nha ──!”
Nhận thấy không ổn Diêu Y Lẫm buông hắn ra, sắc mặt Dương Quân có chút khó coi.
Vừa rồi phản kháng, hắn không cẩn thận dùng sức, vết thương trên bụng chưa lành lại muốn rách ra.
Diêu Y Lẫm đi ra ngoài kêu bác sĩ, Dương Quân ngã xuống giường, thấy cục cưng bên người, cố sức nắm chặt ra giường.
Qua hai ngày, sau khi quan sát không có vẫn đề gì, vết thương cũng khá lên nhiều, Dương Quân bị Diêu Y Lẫm mang về nhà.
Đương nhiên còn có mấy ngày nay Diêu Y Lẫm đều ôm cục cưng trên tay.
Qua hai ngày, hình dạng cục cưng có biến hóa vô cùng lớn.
Da mặt nhăn nhăn hồng hồng biến thanh phẳng phiu trơn tuột, trắng trắng nộn nộn giống như bánh kem. Con mắt mở to, sáng trong cực kỳ khả ái. Cái miệng nhỏ nhắn mềm mềm hồng hồng, như hoa anh đào. Hai gò má mập mạp như đậu hũ, muốn chọt chọt ấn ấn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook