Diêu Y Lẫm không chịu nổi, hỏi: “Bữa sáng chỉ uống sữa?”

Dương Quân cầm cái ly lắc lắc một chút, “Ta lát nữa sẽ ăn chút gì đó…”

Hắn thực sự là rất sợ hãi chuyện đã phát sinh ngày hôm qua, đều không phải là sợ bị làm đau đớn, mà là kiểu hạ nhục kia làm hắn đánh mất toàn bộ tôn nghiêm, trong lòng cảm thấy sợ hãi, lạnh lẽo.

Nhìn thấy phản ứng co rúm của hắn, Diêu Y Lẫm đột nhiên nghĩ muốn sờ sờ đầu hắn. Nhưng tay vừa đụng đến tóc hắn, Dương Quân run rẩy nhiều hơn.

Diêu Y Lẫm tỉnh táo lại, nhưng tay vươn ra không thể thu hồi lại.

Đang giơ giữa đường, thay đổi thành một cái tát hướng về phía hắn.

Dương Quân giật mình mà nhìn hắn, loại bộ dạng này khiến Diêu Y Lẫm liên tưởng đến mấy từ “Điềm đạm đáng yêu”.

Ở trong lòng phỉ nhổ chính mình, ngoài mặt lại mạnh miệng, “Nhìn cái gì mà nhìn! Bị ta đánh có gì sai sao?”

Dương Quân gục đầu xuống, không nói tiếng nào.

Diêu Y Lẫm trong lòng lo lắng, cái tát vừa rồi không mạnh a, lão nam nhân này sẽ không thực sự sinh khí a?

Dương Quân uống hết ít sữa còn dư, mang theo cái ly không đi xuống nhà bếp.

Một hồi sau cầm trong tay chân giò hun khói cùng trứng chiên, ngồi xuống từ từ ăn.

Hắn ăn rất chậm, đang ăn đến phân nửa, đột nhiên bịt miệng buông đĩa chạy vọt tới nhà vệ sinh. Chỉ chốc lát sau truyền đến âm thanh nôn mửa.

Diêu Y Lẫm vội vã nhảy dựng lên chạy vào trong, Dương Quân nửa ngồi nửa quỳ cạnh bồn cầu nôn. Vừa rồi ăn vào bao nhiêu toàn bộ nôn ra hết, đến khi dạ dày không còn dư cái gì, vẫn duy trì nôn khan.

Diêu Y Lẫm tâm ý hoảng loạn, không biết mình nên làm gì.

Tiếng Dương Quân nôn mửa ngừng lại, người cũng vô lực ngồi ngay xuống sàn nhà.

Diêu Y Lẫm ôm lấy hắn, đưa đến phòng khách đặt trên ghế sa lon. Sau lại gọi điện thoại gấp cho Bùi Nguyệt Thần, nói mấy câu liền cúp máy.

Không lâu sau, Bùi Nguyệt Thần chạy đến, phía sau còn có một đám người, đều là bác sĩ chuyện nghiệp.

Không cần phân phó, bọn họ làm kiểm tra sơ qua thân thể Dương Quân trước, sau chuyển xuống hầm ngầm kiểm tra.

Bùi Nguyệt Thần hai tay vòng trước ngực, trêu chọc nói: “Sao ngươi lại biến người thành như vậy, thoạt nhìn còn muốn gầy hơn trước đây, ngươi cũng khi dễ người ta quá rồi”.

Diêu Y Lẫm căm tức liếc mắt nhìn hắn, không để ý hắn chỉ nghĩ đến việc kiểm tra cơ thể Dương Quân.

Dương Quân – ý thức rất thanh tỉnh, lúc kiểm tra cũng rất nghe lời, dị thường thuận theo, nhưng trong mắt không có chút thần thái.

Kiểm tra xong, Diêu Y Lẫm ôm hắn lên lầu.

Đi xuống lầu, Bùi Nguyệt Thần còn chưa đi, ngồi trên ghế sa lon hút thuốc.

“Hắn không có việc gì, chỉ là có dấu hiệu mệt nhọc quá độ, hơn nữa không được hấp thù đủ dinh dưỡng, cục cưng hình như có chút khó chịu. Thấy ngươi hấp tấp mà gọi ta lại, còn tưởng xảy ra chuyện gì chứ!”

Dập thuốc, hắn đứng dậy rời đi.

“Ta đi trước, con sâu nhỏ khả ái vẫn còn đợi ta trên giường”.

“Sâu nhỏ? Là người lần trước ngươi bắt được? Khẩu vị của ngươi từ lúc nào trở nên kém như thế?”

Đi tới cửa Bùi Nguyệt Thần xoay người, môi mỏng khẽ câu: “A? Bản thân ta cảm thấy người nào đó hiện tại so với ta còn không bằng a, hơn nữa giống như ngu dốt mà không chịu thừa nhận”.

Diêu Y Lẫm hồ nghi mà nhăn mi lại: “Ngươi nói cái gì?”

“…”

Bùi Nguyệt Thần cười cười, phất tay ly khai, không quên khép cửa lại.

Diêu Y Lẫm lắc lắc đầu, cảm thấy không thể hiểu nồi.

Lên lầu, Dương Quân đã ngủ, trán nhăn lại không giấu được vẻ mệt mỏi.

Nằm bên cạnh hắn, Diêu Y Lẫm một đêm trắng.

=======================

Sau ngày đó, Dương Quân rõ ràng nghe lời hơn, Diêu Y Lẫm muốn hắn làm cái gì, hắn căn bản đều không phản kháng, chỉ là người nhìn có chút mệt mỏi, không có tinh thần gì cả.

Cũng qua nhiều ngày, bụng cũng dần dần lớn lên. Hiên tại mặc quần áo vào vẫn nhìn thấy rõ ràng.

Dương Quân thấy mình như vậy, trong lòng chỉ cảm thấy đau đớn lạnh lẽo.

Không thể xem như là bụng bia, cái bụng càng ngày càng…lớn hơn, có lúc còn cảm thấy bên trong có cái gì đó di chuyển.

Lẽ nào đây là mang thai?

Hắn tự giễu mình, mình bây giờ đã không khác gì quái vật rồi.

Nam nhân mang thai, nếu như bị người ngoài biết, Có thể sẽ đưa bản thân giải phẫu cũng không chừng.

Hắn rõ ràng là nam nhân, lại bị bắt làm việc mà nữ nhân phải làm.

Bị nam nhân thượng, lại mang thai cho đối phương.

Chính mình đã bị hủy rồi, cái ước mơ nho nhỏ cùng vợ con là không thể nào có.

Loại thân thể quái dị như vậy, Dương Quân đến cửa cũng không dám bước ra, suốt ngày ở trong phòng.

Bên kia, Diêu Y Lẫm lại bắt đầu mỗi ngày đều ra ngoài, ban đêm đến khuya mới về, hơn nữa trên người thường mang theo mùi nước hoa khó ngửi của nữ nhân. Mỗi ngày mùi không giống nhau.

Đối với tình hình như thế, Dương Quân đích xác là cực kì vui vẻ. Diêu Y Lẫm là một nam nhân bình thường, hơn nữa đối mỹ nữ yêu cầu rất cao, đêm kia, chỉ là nhất thời say rượu.

Không có Diêu Y Lẫm ở nhà, khiến cho Dương Quân cảm thấy tương đối thoải mái.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương