Ông Trời Ta Hận Ngươi!
-
Chương 19
Dương Quân bắt đầu nỗ lực mà kiểm soát sức ăn của chính mình, bữa sáng nay chỉ ăn một chén cháo gà cùng một đĩa tráng miệng đã chùi miệng, buông đũa.
Thấy hắn khác với mọi ngày, Diêu Y Lẫm thấy kì quái mà hỏi thăm: “Ăn ít thế sao?”
Này không bằng một phần ba bình thường hắn ăn.
Dương Quân xấu hổ mà ừ một tiếng, kì thực trước đây hắn cũng chỉ ăn như vậy.
Từ giờ trở đi cần khôi phục như trước đây, nếu như sau này ly khai nơi này vẫn ăn nhiều thế kia, duy chỉ khoản ăn cũng làm hắn thực sự phiền não.
Hơn nữa đang ở nhà người ta mà ăn nhiều như thế, hắn cũng thấy không ổn lắm. Hai tháng này Diêu Y Lẫm đối hắn thực tốt, không vũ nhục hắn như trong tưởng tượng, hắn chỉ cần ở chỗ này, không cần làm cái gì hưởng thụ tất cả những thứ mà trước đây hắn chưa bào giờ nghĩ đến. Này thậm chí Diêu Y Lẫm không đem cái ý nghĩ sinh sản ra tổn thương hắn.
Bất kể vì cái gì thì chuyện giảm ăn là chuyện cần phải làm.
Ăn điểm tâm xong, Dương Quân thay giầy ra ngoài chạy.
Chạy một vòng, Dương Quân mồ hôi đầm đìa, cảm thấy thể lực không bằng lúc trước. Chạy không nổi nữa, hắn chậm rãi đi bộ về.
Không khí sáng sớm thật trong lành, xung quanh tràn ngập màu xanh, có thể thấy cây cối xanh tốt. Cảm thấy quyết định chạy bộ của mình thực đúng đắn, đối thân thể rất có lợi.
Kiền trì giảm ăn cùng chạy bộ được vài ngày. Diêu Y Lẫm tựa hồ cũng thấy được sự thay đổi của hắn, vẫn hồ nghi hắn có phải là thân thể khó chịu?
Tuy rằng càm thấy như vậy rất khổ cực, mỗi ngày đều có nửa ngày ở trạng thái đói, bụng vẫn không thấy nhỏ lại. Nhưng Dương Quân tin tưởng vững chắc nhất định sẽ có một ngày thấy được hiệu quả!
Cho tới một buổi chiều, Dương Quân kiềm chế chỉ ăn hai chén cơm liền đứng dậy định dọn bàn. Đột nhiên cảm thấy trước mặt tối sầm, chân như nhũn ra thiếu chút nữa té lăn ra đất.
May mà Diêu Y Lẫm ngồi ở bên cạnh đỡ lấy hắn. Diêu Y Lẫm nhìn mặt hắn thiếu sắc hồng, không khỏi hờn giận mà nói: “Ngươi mấy ngày nay làm sao vậy? Không ăn uống gì cả, đem mình biến thành thế này. Nhìn như thiếu máu, đối hài tử trong bụng ngươi thật không tốt”.
Bỗng nhiên bị hoa mắt khiến cho hắn tình thần có chút ngưng trọng, không tự giác mà nói: “Cái gì hài tử?”
“Ngươi là cố ý sao? Đương nhiên là ngươi đang mang trong bụng hài tử của ta, ngươi không ăn cơm là muốn hắn chết đói a!”
Khóe mắt xinh xắn nhếch cao, Diêu Y Lẫm tức giận nói.
Đáng tiếc là Dương Quân căn bản không có nhìn thấy, trong lòng thầm nghĩ hắn sao còn chơi trò chơi này, đùa dai sao?
“Ta là nam nhân…Sao có khả năng có hài tử?”
Nghe Dương Quân nói, Diêu Y Lẫm yên lặng nhãn thần ánh lên tia khó hiểu mà nhìn hắn, bỗng nhiên nở nụ cười.
“Nghĩ cả nửa ngày, người ngu ngốc này thì ra vẫn chưa tin a…”
Dương Quân nghe hắn nói thì bối rối, nghĩ không bằng một lần đem nói sáng tỏ, nuốt nước bọt: “Cái kia…Kỳ thực ta sớm muốn nói rồi, ta ở chỗ này cái gì cũng không làm, ăn dùng đều là đồ của ngươi, như vậy thiệt hại cho ngươi…Nếu như muốn chơi đùa, ngươi có thể tìm người xinh đẹp trẻ tuổi, ta thế này…hình dạng thực không ra sao…”
Ấp úng đem nói cho hết, nửa ngày không nghe thấy Diêu Y Lẫm có phản ứng gì, Dương Quân len lén ngẩng đầu nhìn trộm vẻ mặt hắn.
Diêu Y Lẫm đưa tay che mặt, thân thể run run.
Dương Quân đang lo lắng hắn xảy ra chuyện gì, đột nhiên hắn buông tay xuống rồi cười một trận dữ dội ──
“Ha ha ha ha ha ──!”
Diêu Y Lẫm vừa cười vừa lau nước mắt, “Ngươi thật là… ha ha … làm ta thực buồn cười… sao lại có người như ngươi…ha ha!!”
Dương Quân tuy rằng không hiểu vì sao nhưng biết rõ mình bị cười nhạo, vẻ mặt nhanh chóng đỏ bừng.
Diêu Y Lẫm cười thoải mái xong, dần dần dừng lại. Nhìn bộ dạng ngốc của hắn, túm tay phải lôi đi.
Dương Quân cuống quýt kéo lại, “Đi đâu?”
“Làm kiểm tra”.
“Không cần, ta không có bệnh!”
Cảm thấy động tác của hắn vướng víu Diêu Y Lẫm kéo hắn lại ôm lấy khiêng trên vai, hướng xuống tầng ngầm.
Dương Quân cả kinh vội vàng phản kháng, nhưng Diêu Y Lẫm xem như không tiếp tục đi.
Tới tầng hầm, bên trong như trước vẫn bày đầy dụng cụ y khoa.
Diêu Y Lẫm đem hắn đặt lên giường giữa phòng, “Làm cái này thì ngươi sẽ biết mình rốt cuộc có mang thai hay không”.
Đem hắn đang vùng vẫy loạn xạ cố định tứ chi ở trên giường, Diêu Y Lẫm mở áo hắn, lộ ra bụng.
Dương Quân cảm giác mình như ếch đang trên bàn thí nghiệm chuẩn bị mổ bụng, hắn thấy Diêu Y Lẫm lấy ra một dụng cụ, cái kia hắn đã thấy qua, là lần trước bị đưa đến chỗ này kiểm tra bác sĩ đã dùng thứ này.
Diêu Y Lẫm biểu tình quỷ dị đối hắn cười nói: “Dùng cái này được rồi, có thể thấy bảo bối của ta rõ ràng hơn.”
Nói xong bôi trên bụng hắn một loại bọt lành lạnh, sau cầm lấy cái dụng cụ kia đặt trên bụng hắn.
“Ngươi biết đây là cái gì không? Đúng vậy, đây là máy siêu âm, lát nữa chúng ta sẽ thấy baby trên màn ảnh nha”.
Hắn chỉ chỉ một cái trông như TV nhỏ bên cạnh.
Thấy hắn khác với mọi ngày, Diêu Y Lẫm thấy kì quái mà hỏi thăm: “Ăn ít thế sao?”
Này không bằng một phần ba bình thường hắn ăn.
Dương Quân xấu hổ mà ừ một tiếng, kì thực trước đây hắn cũng chỉ ăn như vậy.
Từ giờ trở đi cần khôi phục như trước đây, nếu như sau này ly khai nơi này vẫn ăn nhiều thế kia, duy chỉ khoản ăn cũng làm hắn thực sự phiền não.
Hơn nữa đang ở nhà người ta mà ăn nhiều như thế, hắn cũng thấy không ổn lắm. Hai tháng này Diêu Y Lẫm đối hắn thực tốt, không vũ nhục hắn như trong tưởng tượng, hắn chỉ cần ở chỗ này, không cần làm cái gì hưởng thụ tất cả những thứ mà trước đây hắn chưa bào giờ nghĩ đến. Này thậm chí Diêu Y Lẫm không đem cái ý nghĩ sinh sản ra tổn thương hắn.
Bất kể vì cái gì thì chuyện giảm ăn là chuyện cần phải làm.
Ăn điểm tâm xong, Dương Quân thay giầy ra ngoài chạy.
Chạy một vòng, Dương Quân mồ hôi đầm đìa, cảm thấy thể lực không bằng lúc trước. Chạy không nổi nữa, hắn chậm rãi đi bộ về.
Không khí sáng sớm thật trong lành, xung quanh tràn ngập màu xanh, có thể thấy cây cối xanh tốt. Cảm thấy quyết định chạy bộ của mình thực đúng đắn, đối thân thể rất có lợi.
Kiền trì giảm ăn cùng chạy bộ được vài ngày. Diêu Y Lẫm tựa hồ cũng thấy được sự thay đổi của hắn, vẫn hồ nghi hắn có phải là thân thể khó chịu?
Tuy rằng càm thấy như vậy rất khổ cực, mỗi ngày đều có nửa ngày ở trạng thái đói, bụng vẫn không thấy nhỏ lại. Nhưng Dương Quân tin tưởng vững chắc nhất định sẽ có một ngày thấy được hiệu quả!
Cho tới một buổi chiều, Dương Quân kiềm chế chỉ ăn hai chén cơm liền đứng dậy định dọn bàn. Đột nhiên cảm thấy trước mặt tối sầm, chân như nhũn ra thiếu chút nữa té lăn ra đất.
May mà Diêu Y Lẫm ngồi ở bên cạnh đỡ lấy hắn. Diêu Y Lẫm nhìn mặt hắn thiếu sắc hồng, không khỏi hờn giận mà nói: “Ngươi mấy ngày nay làm sao vậy? Không ăn uống gì cả, đem mình biến thành thế này. Nhìn như thiếu máu, đối hài tử trong bụng ngươi thật không tốt”.
Bỗng nhiên bị hoa mắt khiến cho hắn tình thần có chút ngưng trọng, không tự giác mà nói: “Cái gì hài tử?”
“Ngươi là cố ý sao? Đương nhiên là ngươi đang mang trong bụng hài tử của ta, ngươi không ăn cơm là muốn hắn chết đói a!”
Khóe mắt xinh xắn nhếch cao, Diêu Y Lẫm tức giận nói.
Đáng tiếc là Dương Quân căn bản không có nhìn thấy, trong lòng thầm nghĩ hắn sao còn chơi trò chơi này, đùa dai sao?
“Ta là nam nhân…Sao có khả năng có hài tử?”
Nghe Dương Quân nói, Diêu Y Lẫm yên lặng nhãn thần ánh lên tia khó hiểu mà nhìn hắn, bỗng nhiên nở nụ cười.
“Nghĩ cả nửa ngày, người ngu ngốc này thì ra vẫn chưa tin a…”
Dương Quân nghe hắn nói thì bối rối, nghĩ không bằng một lần đem nói sáng tỏ, nuốt nước bọt: “Cái kia…Kỳ thực ta sớm muốn nói rồi, ta ở chỗ này cái gì cũng không làm, ăn dùng đều là đồ của ngươi, như vậy thiệt hại cho ngươi…Nếu như muốn chơi đùa, ngươi có thể tìm người xinh đẹp trẻ tuổi, ta thế này…hình dạng thực không ra sao…”
Ấp úng đem nói cho hết, nửa ngày không nghe thấy Diêu Y Lẫm có phản ứng gì, Dương Quân len lén ngẩng đầu nhìn trộm vẻ mặt hắn.
Diêu Y Lẫm đưa tay che mặt, thân thể run run.
Dương Quân đang lo lắng hắn xảy ra chuyện gì, đột nhiên hắn buông tay xuống rồi cười một trận dữ dội ──
“Ha ha ha ha ha ──!”
Diêu Y Lẫm vừa cười vừa lau nước mắt, “Ngươi thật là… ha ha … làm ta thực buồn cười… sao lại có người như ngươi…ha ha!!”
Dương Quân tuy rằng không hiểu vì sao nhưng biết rõ mình bị cười nhạo, vẻ mặt nhanh chóng đỏ bừng.
Diêu Y Lẫm cười thoải mái xong, dần dần dừng lại. Nhìn bộ dạng ngốc của hắn, túm tay phải lôi đi.
Dương Quân cuống quýt kéo lại, “Đi đâu?”
“Làm kiểm tra”.
“Không cần, ta không có bệnh!”
Cảm thấy động tác của hắn vướng víu Diêu Y Lẫm kéo hắn lại ôm lấy khiêng trên vai, hướng xuống tầng ngầm.
Dương Quân cả kinh vội vàng phản kháng, nhưng Diêu Y Lẫm xem như không tiếp tục đi.
Tới tầng hầm, bên trong như trước vẫn bày đầy dụng cụ y khoa.
Diêu Y Lẫm đem hắn đặt lên giường giữa phòng, “Làm cái này thì ngươi sẽ biết mình rốt cuộc có mang thai hay không”.
Đem hắn đang vùng vẫy loạn xạ cố định tứ chi ở trên giường, Diêu Y Lẫm mở áo hắn, lộ ra bụng.
Dương Quân cảm giác mình như ếch đang trên bàn thí nghiệm chuẩn bị mổ bụng, hắn thấy Diêu Y Lẫm lấy ra một dụng cụ, cái kia hắn đã thấy qua, là lần trước bị đưa đến chỗ này kiểm tra bác sĩ đã dùng thứ này.
Diêu Y Lẫm biểu tình quỷ dị đối hắn cười nói: “Dùng cái này được rồi, có thể thấy bảo bối của ta rõ ràng hơn.”
Nói xong bôi trên bụng hắn một loại bọt lành lạnh, sau cầm lấy cái dụng cụ kia đặt trên bụng hắn.
“Ngươi biết đây là cái gì không? Đúng vậy, đây là máy siêu âm, lát nữa chúng ta sẽ thấy baby trên màn ảnh nha”.
Hắn chỉ chỉ một cái trông như TV nhỏ bên cạnh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook