Dương Quân được đưa vào ngồi trong phòng khách.

Ngồi trên một cái ghế sa lon dài, hắn cảm thấy không được tự nhiên.

Trên người vẫn mặc bộ quần áo lúc ban ngày, cũ đến không nhìn ra được màu sắc nguyên bản lại có vết tích đất cát, do buổi chiều lúc té xỉu lưu lại. Sô pha một màu trắng, cùng phong cách gian phòng rất phù hợp. Nhưng hắn lại ngồi đây, tựa như bức tranh cao cấp bì một giọt mực nước không phù hợp vấy vào.

Bất an ngồi trên ghế, để không dơ sô pha, hắn tận lực đem thân thể ra phía trước mép ghế, giảm thiểu tiếp xúc sô pha.

Nhìn thế này thoạt nhìn tư thế ngồi có chút kì lạ.

Biết kẻ bắt cóc mình không phải tổ chức buôn bán nội tạng người, hắn buông lỏng thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn không biết chính mình tại sao lại bị bắt tới nơi này.

Đợi ở phòng khách thật lâu, cùng không có ai đến. Bây giờ đã là tám giờ tối, Dương Quân đã bắt đầu đói bụng, lúc này bên bàn để mấy món điểm tâm nhẹ, tất cả hắn chưa từng thấy qua. Không dám đưa tay lấy, hắn cứ cứng đờ ngồi ở chỗ kia.

Dương Quân không biết mọi động tác nhỏ của hắn đều bị người ta theo dõi.

Đang lúc mắt hắn lần thứ mười nhìn bệ treo ly trên tường thì có người tới.

Dương Quân lập tức ngồi thẳng lưng nhìn về phía người đang đến.

Nhưng sau đó hai mắt hắn mở to, không dám tin người xuất hiện trước mặt hắn là người hắn không muốn nhìn thấy nhất.

Người kia dường như thích thú, không nhìn ra hắn hoảng sợ…

“Làm sao vậy thấy ta thì vui lắm sao? Mắt ngươi đều trợn tròn lên rồi”.

Thanh âm Diêu Y Lẫm mang theo ý châm biếm khiến hắn nghe được không tự chủ mà thân thể đều run lên.

Rõ ràng nhiệt độ trong phòng rất ổn định hắn lại cảm thấy rét run lên, trên mũi còn chảy ra mồ hôi lạnh.

Diêu Y Lẫm tùy tiện ngồi xuống ghế sa lon phía đối diện, Bùi Nguyệt Thần cũng theo tới ngồi bên cạnh.

Biểu cảm trên mặt khác với vẻ khó chịu của Diêu Y Lẫm, hắn cười đến tao nhã, hớn hở vui sướng.

“Cho ta hỏi ngươi a, xin chào, là Dương tiên sinh a?”

Dương Quân gật đầu.

“Ta là Bùi Nguyệt Thần, chình là chủ nhân của ngôi nhà lần trước ngươi tới làm”.

Dương Quân kinh ngạc nhìn hắn, Bùi Nguyệt Thần nở nụ cười, “Đúng vậy, ngươi mấy ngày ở đây chưa từng thấy qua ta sao?”

Không chờ Dương Quân trả lời, hắn còn nói thêm: “Trong khi ta vắng mặt có xảy ra một số vấn đề nhỏ, dẫn đến một số việc vượt ra khỏi dự tính của ta”.

Bùi Nguyệt Thần đem ánh mắt hướng về Diêu Y Lẫm, không giận không hờn mà hừ một tiếng.

“Ngày đó ngươi cùng với Tiểu Lẫm phát sinh quan hệ rồi đúng không?”

Sắc mặt Dương Quân lập tức từ trắng chuyển sang hồng, lại từ hống chuyển sang xanh.

Môi dưới bị răng cắn chặt, một tia huyết sắc cũng không còn.

“Các ngươi mập hợp ngày hôm ấy tuy nói là do hiểu lầm, thế nhưng hiệu quả mang lại hình như cũng không tệ.” hắn tiếp tục nói: “Trải qua kiểm tra, chúng ta đã xác định điều này rồi.”

Nhìn không ra chút phản ứng nào của Dương Quân, Bùi Nguyệt Thần tin tưởng nghe những lời chuẩn bị nói hắn sẽ kinh hãi mà nhảy dựng lên.

“Dương tiên sinh, ngươi đã mang thai.”

Trong nháy mắt Dương Quân có chút dại ra, mù tịt mà ngẩng đầu, tựa hồ không rõ người kia nói cái gì.

Bùi Nguyệt Thần lập lại một lần nữa: “Ngươi không nghe lầm, ta nói ngươi mang thai.”

Dương Quân khẽ nhếch môi, nét mặt như vừa được chọc đến buồn cười. Một lát mới từ cổ họng nói một câu: “Ta…ta là đàn ông…”

Bùi Nguyệt Thần ha hả cười: “Chúng ta cũng biết điều này.”

Bộ dạng Dương Quân như là đang nằm mơ, trên thực tế hắn cũng cho là mình đang nằm mơ, sao lại có chuyện hoang đường như vậy!

Trì độn đưa cổ tay lên cắn một cái, đau đớn khiến hắn kêu lên.

Diêu Y Lẫm bật cười tại chỗ, sao lại có người con trai ngốc nghếch như vậy?

Bùi Nguyệt Thần nhìn hắn tủm tỉm cười: “Dương tiên sinh, ngươi không nằm mơ, chúng ta cũng thế.”

“Không…không phải…sao có khả năng…”

Dương Quân thần trí hỗn loạn.

Bùi Nguyệt Thần trong lòng thở dài, thương cảm cho người thanh niên kia, hắn nhất định là bị bức cho điên rồi.

Tâm tư Dương Quân lúc này rất loạn, hắn nghĩ đến thân thể dị thường ngày hôm nay. Kì thực mấy ngày trước, hắn đã cảm thấy thân thể khó chịu rồi.

Từ khi nào cảm thấy khó chịu…

Hình như là sau ngày đó──

Dương Quân cảm thấy chóng mặt hoa mắt, hắn lại nghĩ tới một đêm ác mộng kia.

Cái vật quái dị đang ở trong cơ thể hắn ──

Kia không phải con người!

“Không! Sao có khả năng! Khẳng định là các người lầm rồi! Ta không phải phụ nữ!”

Hắt hét to, đứng lên muốn chạy.

Nhưng thấy hoa mắt, bụng đau nhức. Giống như bị vật nặng đánh trúng, mới vừa đứng lên hắn lập tức bị té ngược về lại sô pha.

Diêu Y Lẫm lúc trước còn ngồi trên ghế sa lon đối diện đã tới ngay trước mặt hắn bằng tốc độ mắt thường không thể nhìn rõ, dùng ánh mắt băng lãnh khinh miệt nhìn hắn.

“Ta mặc kệ ngươi có là nữ nhân hay không, trong bụng ngươi đã có nòi giống của ta, ngươi trước khi sinh hạ đều chỉ có thể ở bên cạnh ta!”

Ôm bụng nằm trên ghế, Dương Quân trong mắt tràn đầy căm phẫn cùng sợ hãi.

“Tiểu Lẫm, bình tình một chút. Dương tiên sinh chỉ là nhất thời không thể tiếp thu mà thôi, ta nghĩ hắn trở về hảo hảo suy nghĩ, ngày nào đó sẽ hiểu rõ thôi.”

“Cái gì? Ngươi bảo ta thả hắn về?”

Diêu Y Lẫm trừng mắt liếc nhìn, Bùi Nguyệt Thần mỉm cười theo, ở bên tai hắn thấp giọng nói nói mấy câu.

Nói xong sắc mặt hắn tốt hơn, hướng Dương Quân trên sô pha nói: “Hôm nay trước mắt bỏ qua cho ngươi, ta muốn chính ngươi xin theo đến chỗ ta.”

Bùi Nguyệt Thần đưa cho hắn danh thiếp, “Nếu như ngươi nghĩ thông suốt, thì gọi điện thoại theo số trên này tìm chúng ta.”

Dương Quân nghi ngờ nhìn bọn họ, nhận danh thiếp.

Sau đó Bùi Nguyệt Thần gọi người đem hắn về.

Đóng cửa lại, Diêu Y Lẫm uể oải hỏi hắn: “Ngươi chính là không bỏ được tật thích trêu đùa người khác?”

“Trò chơi không phải là phải chậm rãi đùa mới có hứng thú sao? Dùng bạo lực bức bách hắn không bằng khiến hắn cam tâm tình nguyện mà trở lại.”

Nụ cười của hắn như ôn nhu, nhưng không thể xem nụ cười trên mặt mà thấy được ý tứ bên trong…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương