CHƯƠNG 8: Bài hát của Tiêu Chiến Vũ

Một nhà ba người của Diệp Kiến Quốc chuẩn bị đi Thượng Hải chơi, sau qua đêm ở Thượng Hải, còn muốn đi hồ Thiên Đảo tụ hội với bạn của Hoắc Hồng Anh, cùng nhau đi đến thành phố gần đấy tham quan.

Chuyến đi này cơ bản sẽ hết cả kì nghỉ hè.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Diệp Nhiễm nhân lúc bọn họ rời đi thì cô cũng đi làm kiếm tiền.

Trước khi Diệp Kiến Quốc đi, có dặn dò Diệp Nhiễm vài câu, bao gồm trong nhà gạo thóc để chỗ nào, gặp việc gì nên giải quyết như thế nào, cuối cùng hỏi: “Con có muốn quà gì không?”

Diệp Nhiễm lắc đầu: “Không cần.”

Diệp Kiến Quốc nhìn cô con gái này, lạnh nhạt, biểu tình lãnh đạm, không hề có một chút tính khí của con gái, cũng không giống Diệp Trác làm nũng đòi quà.”

Là quá hiểu chuyện hay là quá nhạt nhẽo?

Diệp Kiến Quốc không hiểu, ông ta chỉ biết, cô con gái này thực sự là không cần người khác đối đãi.

Ông khẽ thở dài: “Vậy được, ba và mẹ con sẽ xuất phát, con ở nhà tự chăm sóc mình cho tốt.”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hoắc Hồng Anh liếc mắt, âm thanh ôn hòa hỏi Diệp Nhiễm: “Nhiễm Nhiễm, tiền tiêu vặt đủ dùng không? Không đủ dùng thì nói một tiếng để ba con cho con.”

Diệp Nhiễm rũ mắt, cô đương nhiên biết rõ đây chỉ là nói cho có mà thôi.

Toàn bộ tiền lương tháng này của Diệp Kiến Quốc đã đưa hết cho Hoắc Hồng Anh.

Hoắc Hồng Anh không cho mình tiền tiêu vặt, để Diệp Kiến Quốc cho, Diệp Kiến Quốc muốn cho cũng không có mà cho.

Cũng may, cô đã xin được một trăm tệ, cũng đã tìm được việc làm, cũng không cần phải trông cậy vào tiền xin được từ trong tay bọn họ.

Cô cụp mi mắt tiễn một nhà Diệp Kiến Quốc đi.

Sau khi nhìn thấy bọn lên xe, cô cũng thay một cái áo sơ mi và một cái quần jean đơn giản, mộc mạc đi ra ngoài, ngồi xe buýt đến chỗ đầu xoăn.

Người đầu xoăn kia tên là Trương Dũng, người giang hồ gọi là Dũng ca, Diệp Nhiễm cũng theo đó mà gọi là Dũng ca.

Dũng ca thấy Diệp Nhiễm tới, đối xử với Diệp Nhiễm rất ân cần, dẫn Diệp Nhiễm đi xem phía trước, phía sau tiệm xem thử.

Lúc này Diệp Nhiễm mới phát hiện, đây vốn dĩ là một tiệm bida rất lớn, chẳng những có phòng bida, còn có máy chơi game gì đó, hiện tại nghỉ hè, mỗi ngày đều có những nam sinh hơn mười tuổi ở đó chơi game, làm ăn thật là thịnh vượng.

Dũng ca cầm một điếu thuốc, chầm chậm nói: “Em phụ trách dọn dẹp, quét tước vệ sinh mấy cái máy chơi game này, quả thật cũng không dơ lắm, nhưng mà những tro bụi tàn thuốc trên mặt đất ấy, đều phải quét, còn phải lau kính thủy tinh. Còn về nhà vệ sinh, chúng ta dùng nhà vệ sinh công cộng bên ngoài nên không cần phải dọn dẹp.

Diệp Nhiễm gật đầu.


Việc dọn dẹp vệ sinh này so với tưởng tượng của cô dễ hơn nhiều, quả thật nơi dơ nhất là phòng bếp và nhà vệ sinh, không có phòng bếp và nhà vệ sinh, cho dù có giẫm đạp như thế nào cũng không quá bẩn, đơn giản chỉ cần quét quét lau lau.

Dũng ca dập tắt điếu thuốc trong tay, đánh giá Diệp Nhiễm: “Này em gái Diệp Nhiễm, nói thử xem, em làm sao quen được Tiêu Chiến Vũ? Em có quan hệ gì với cậu ấy?”

Diệp Nhiễm không nói gì.

Dũng ca cười: “Đây là lần đầu tiên anh thấy cậu ấy cùng với nữa sinh ở bên nhau.”

Diệp Nhiễm nhẹ nhàng phản bác: “Không phải ở bên nhau. Cậu ấy chỉ là giúp em thôi, em và cậu ấy không thân.”

Dũng ca nhịn không được cười rộ lên: “Lừa quỷ sao, không thân mà cậu ấy lại giúp em? Em không biết sao, cậu ấy cứ dặn dò anh mãi, đừng để em làm mệt quá, đừng bắt nạt em! Chậc chậc chậc, nhìn như vậy đi...”

Diệp Nhiễm cũng không nói gì nữa.

Cô quả thực không có quan hệ gì với Tiêu Chiến Vũ cả, cũng không có giao tình gì.

Vốn dĩ cô cũng muốn làm sáng tỏ chuyện này để khỏi gặp phải phiền toái, nhưng mà Tiêu Chiến Vũ lại chính là chàng trai cô cần chiếm lấy.

Vậy thì cứ để cho người khác hiểu lầm đi, không thể chiếm được Tiêu Chiến Vũ thì trước hết chiếm được thiện cảm từ bạn bè của cậu ấy.

Hệ thống hăng hái dạy bảo: “Nếu Tiêu Chiến Vũ quay lại đây, ngươi phải nói với cậu cho tốt, biết không?”

Diệp Nhiễm: “Nói như thế nào?”

Hệ thống: “ Là một nữ sinh, ngươi phải học làm nũng, phải học được sự mềm yếu, phải biết kiều khí ngọt ngào gọi: “Tiêu ca ca....”

Nói xong, hệ thống tạo thành âm thanh của nữ, mềm mại kêu một tiếng: “Tiêu ca ca.”

Diệp Nhiễm nghe xong xấu hổ: “Ngươi cảm thấy bộ dáng này thực sự được sao?”

Hệ thống: “Đương nhiên!”

Diệp Nhiễm im lặng một hồi: “Ta còn phải dọn dẹp vệ sinh nữa.”

Quét tước dọn dẹp còn tốt hơn là đuổi theo Tiêu Chiến Vũ kêu Tiêu ca ca đi.

Diệp Nhiễm bắt đầu quét dọn vệ sinh.

Có lẽ ở cái nơi mịt mù chướng khí như thế này đột nhiên xuất hiện một cô gái khiến mọi người chú ý, thậm chí có người còn dùng ánh mắt dâm loạn nhìn cô.

Nhưng mà không lâu sau liền có người lén lút nhắc nhở: “Nghe nói đây là người của Tiêu ca mang qua đây.”

Vừa nghe thấy hai chữ Tiêu ca, lập tức giật mình một cái, cũng không dám liếc mắt nhìn Diệp Nhiễm một cái.


Hệ thống: “Thật tốt, ký chủ, ngươi giống ngư trở thành người phụ nữ của lão đại.”

Diệp Nhiễm nắm chặt giẻ lau sạch sẽ trong tay, nhẹ nhàng nói: “Tiến độ điều động có thay đổi sao?”

Hệ thống: “Đâu có đâu.”

Diệp Nhiễm: “Vậy có gì đáng nói.”

Nói xong lại tiếp tục làm việc.

Hệ thống ngây người một hồi, thở dài.

Ký chủ ơi ký chủ, ngươi chỉ biết xem tiến độ điều động, không nghĩ đến Tiêu ca ca, nhiệm vụ này có thể hoàn thành được sao? Nó đột nhiên sinh ra hoài nghi đối với kí chủ của mình.

Diệp Nhiễm cẩn thận dọn dẹp vệ sinh mấy ngày.

Ban ngày làm việc, buổi tối về nhà xem sách lớp mười một, mười hai, sách tham khảo, lật xem từng cuốn.

Ban ngày dọn dẹp vệ sinh một ngày tám chín đồng, buổi tối về nhà xem một quyển sách, Diệp Nhiễm cho rằng mình tiến bộ thần tốc, cả tiền và thi đại học không bỏ lỡ.

Ngay lúc Diệp Nhiễm thực sự hài lòng với chính mình trong kì nghỉ hè này, một chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra.

Hôm đó, Diệp Nhiễm đang lau kính, đại sảnh của tiệm xuất hiện một đám người, thấy đồ vật liền đạp đỗ.

Khách hàng thấy tình cảnh này liền bỏ chạy.

Đám người kia xô đẩy hùng hổ, hô to kêu Trần Dũng ra.

Trần Dũng chính là Dũng ca.

Dũng ca không có ở đây.

Người phụ trông tiệm là Lý Cường thấy vậy, lòng bàn chân liền muốn chạy, anh ta phải mau chóng đi gọi người đến giúp.

Nhưng mà đám người đó làm sao có thể để Lý Cường đi, hắn trực tiếp chắn trước mặt Lý Cường bắt đầu đánh.

Diệp Nhiễm buông giẻ lau trong tay, đi lên phía trước chặn trước mặt Lý Cường.

Lý Cường rất cảm động nha.

Nhưng mà anh ta không dám để Diệp Nhiễm giúp mình chắn đòn, anh ta hô to: “Diệp Nhiễm, em đừng ngốc, chạy nhanh đi, chạy nhanh đi! Đi kêu Dũng ca, Tiêu ca!”

Diệp Nhiễm căn bản giống như không nghe thấy, lạnh lùng đứng chắn trước mặt Lý Cường, nhìn chằm chằm tên cầm đầu kia.


Tên đấy để tóc đến bả vai, mặc áo sơ mi bông và quần ống rộng, trên cổ đeo đầy những kim loại nặng đang thịnh hành.

Hắn ta nhìn Diệp Nhiễm, cười cười: “Em gái dáng vẻ không tệ, là bạn gái Trần Dũng sao? Chậc chậc chậc, lại đây, anh sờ một cái.”

Nói xong, hắn liền đi lên phía trước, bắt đầu muốn sờ.

Bọn người xung quanh nhìn thấy cũng bắt đầu ồn ào, có người còn hân hoan cười ha ha.

Cô nàng này không tệ, tinh tế, mềm mại, trắng trẻo, sạch sẽ, có một loại hơi thở thanh thuần của trường học, ở đại sảnh mịt mù chướng khí này thì vô cùng hấp dẫn người khác.

Tên quần ống rộng càng thêm hứng thú: “Có bạn trai không?”

Nói xong lời này, hắn lại muốn sờ mặt Diệp Nhiễm.

Lúc tên quần ống rộng này tới gần, Diệp Nhiễm vẫn đứng yên.

Mãi cho đến khi hắn đến gần.

Cô nhấc một chân lên.

Nhưng mà mọi người hình như đã nhìn thấy một động tác chậm.

Thân hình của tên quần ống rộng liền bay về phía sau, phịch một tiếng rơi vào tên cửa sổ, thủy tinh vỡ ra rơi vẩy khắp nơi, rơi đầy đất rối tung rối mù.

Thân thể nặng nề của hắn liền rơi xuống đống thủy tinh vỡ nát, cả người đau đớn phát ra tiếng kêu thống khổ.

Mọi người đều xem đến ngây người.

Ai cũng không thể tin nổi, người vừa rồi một chân đá bay lão đại của mình lại là một cô gái mềm yếu, mỏng manh như thế!

Mọi người nhìn nhìn tên quần ống rộng, lại nhìn nhìn cô gái, tất cả đều trợn tròn mắt.

Tên quần ống rộng mặt đỏ bừng, tức giận nghiến răng nghiến lợi: “Đánh, còn không đánh cho tao!”

Đám người kia rốt cuộc cũng phản ứng lại, bùm bùm bắt đầu đánh.

Lý Cường bên cạnh cũng đang trợn tròn mắt xem, xem đến không tin vào mắt mình.

Bất quá nhiều người như vậy đánh qua đây, hắn cũng chạy nhanh nhào qua, cầm lấy ghế dựa bên cạnh cùng Diệp Nhiễm kề vai chiến đấu.

Mẹ nó, liều mạng cùng bọn mày!

Tại thời điểm mọi người kích động kịch liệt, bên ngoài xông vào một đám người, cả Tiêu Chiến Vũ và Dũng ca đều đến rồi.

Tốt rồi, tiếp theo đó sự việc kết thúc rất nhanh, đám người của tên quần ống rộng đều bị đuổi đi.

Lý Cường tìm được đường sống từ trong chỗ chết, thở hồng hộc thuật lại tất cả tình tiếc, hiện tại hắn dùng ánh mắt như đang nhìn nữ thần nhìn Diệp Nhiễm.

Dũng ca cũng bị thất kinh, nhìn nhìn Diệp Nhiễm, lại nhìn Tiêu Chiến Vũ: “Mẹ nó, chú mày đào được một người thú vị thế này từ nơi nào thế?!”

-------------


Đội tác chiến giành được thắng lợi, buổi tối Dũng ca tổ chức tiệc lớn ở bên ngoài, bánh quẩy bên ngoài vỉa hè một tệ ba cái, một xâu thịt dê một tệ, Dũng ca vui vẻ mà gọi mấy trăm tệ, thịt dê xâu đảm bảo đủ.

Vui vẻ tuốt thịt dê xâu, uống bia, mọi người hứng lên muốn đi karaoke.

Mọi người ồn ào, muốn Diệp Nhiễm hát.

Diệp Nhiễm lắc đầu: “Em không hát.”

Không có lí do gì, không có khách sáo, đơn giản nói ra ba chữ, em không hát.

Không khí vốn dĩ náo nhiệt lập tức có chút xấu hổ.

Dũng ca lau cằm cười, cô gái này thật là xinh đẹp, trắng nõn, mềm yếu, tinh tế nhưng đôi mắt lúc nhìn người khác luôn lãnh đạm, giống như tất cả mọi người đầu là hư vô.

Đơn giản mà nói, trong mắt của cô gái này không có tình cảm, không có nhân khí.

Cho dù cô không hát thì cũng phải tìm lí do, thế nhưng cô lại nói thẳng không hát, không cho người khác mặt mũi, nhưng cũng thật đặc biệt.

Nhịn không được thầm nghĩ, rốt cuộc Tiêu ca nhìn trúng điểm nào của cô ấy? Cảm thấy đủ lạnh lùng, đủ khiêu chiến, đủ tuyệt diệu sao?

Tiêu Chiến Vũ ngồi bên cạnh cười: “Cô ấy không hát, tôi hát thay cô ấy.”

Cậu vừa nói xong, tất cả mọi người đều hăng hái.

Mặt của Diệp Nhiễm vẫn không có biểu tình như cũ mà nhìn sang bên cạnh.

Cô biết người khác đều hiểu lầm rằng Tiêu Chiến Vũ thích cô, cô cũng không giải thích.

Đây cũng là hi vọng của cô.

Tiến độ chiếm được trái tim của Tiêu Chiến Vũ cũng nên thay đổi rồi.

Tiêu Chiến Vũ đi lên, cậu cầm microphone, hát lên.

Bài cậu hát là bài “Lương chúc.”

Đây là bài nhạc phim nổi tiếng một thời do Ngô Kỳ Long của đội ca sĩ tiểu hổ phối nhạc.

Âm thanh của Tiêu Chiến Vũ rất hay, cậu đứng ở đó phảng phất thất thần mà hát, ngữ điệu lười biếng, gợi cảm, trầm thấp, hát bài “Lương chúc” giống như đang lạc trong giấc mộng đêm.

Diệp Nhiễm nhắm mắt lại, cô như thấy được núi cao nước chảy, thấy được một đôi bướm triền miên bay múa.

Còn thấy được một chàng thiếu niên đứng bên dòng suối.

Lúc cô đang muốn nhìn rõ xem thiếu niên kia là ai thì đột nhiên tỉnh lại.

Đúng lúc này, Tiêu Chiến Vũ cũng vừa lúc hát đến đoạn: “Bất luận là oan hay duyên, đừng nói mộng hồ điệp, trả lại người đời này kiếp này, song song bay qua vạn kiếp nghìn đời.”

Tim cô hình như lỗi một nhịp, cô thế mà lại thất thần.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương