CHƯƠNG 2: Rốt cuộc cô khác chỗ nào

Sau khi Diệp Nhiễm đánh Trần Vạn Vinh, trong phòng học tạm thời im lặng, nhưng cô vẫn ung dung thanh thản mà mở sách giáo khoa của mình ra.

Nếu muốn thay đổi cuộc đời của chính mình, đương nhiên không thể dựa vào đánh nhau, cần phải dựa vào học tập.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Dựa theo cuộc đời ban đầu của Diệp Nhiễm, cô hẳn là thi đậu một trường trung chuyên, sau đó bị phân làm cấp dưới một cục tài chính nào đó ở huyện.

Lẽ ra, ở thập niên chín mươi, chuyên sinh cũng rất nổi tiếng, rất thu hút, nhưng như thế không đủ, so với Diệp Trác còn kém xa.

Diệp Trác thi đậu đại học nổi tiếng.

Mà bi kịch lớn nhất trong đời Diệp Nhiễm là cô luôn luôn trở thành vật so sánh tham chiếu với người em gái xuất sắc của mình.

Cho nên nếu muốn thay đổi cả cuộc đời không vui vẻ này, trước tiên là khiến bản thân ưu tú lên, ít nhất cũng không phải bị người em gái xuất sắc kia so sánh đến bụi bặm đi.

Hệ thống nhìn thấy bộ dáng thị uy vừa rồi của cô, cũng bị dọa sợ rồi, nhưng nó lại nhanh chóng hưng phấn lên: “Nhiệm vụ thay đổi cuộc đời, tiến độ điều động, độ hoàn thành mười phần trăm.”

Diệp Nhiễm không quan tâm nó, tiếp tục đọc sách.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hệ thống cẩn thận dè dặt mà nổi lên, nói với cô: “Tiếp theo ngươi định làm sao bây giờ?”

“Nhảy lớp, thi đại học nổi tiếng.” Diệp Nhiễm lật sang một trang sách khác, trả lời ngắn gọn.

“Nhảy lớp? Ngươi làm được không?” Không phải hệ thống không tin Diệp Nhiễm, mà là thi đại học không phải là một việc dễ dàng.

Dựa vào sự quan sát của nó đối với Diệp Nhiễm, Diệp Nhiễm hình như giá trị vũ lực bùng phát, như mà chuyện thi đại học? Đều là làm bài thi, cô có thể làm được không?

Diệp Nhiễm không có phản ứng lại hệ thống, cô đang chuyên tâm đọc sách.

Xem một tờ, lật một tờ, lại xem, lại lật.

Đồng thời trong đầu nhanh chóng đem những tin tức đã biết cùng với kí ức tiến hành tổng hợp tiêu hóa.

Diệp Nhiễm sinh ra và lớn lên ở nông thôn từ nhỏ, gia cảnh lại không tốt, hơn bảy tuổi mới bắt đầu đi học, trễ hơn một năm so với những đứa trẻ cùng tuổi trong thành phố. Trường ở nông thôn dạy học chất lượng kém, tiến độ dạy học lạc hậu trầm trọng so với thành thị, càng không nên nhắc đến trình độ tiếng anh của giáo viên nông thôn vốn hoàn toàn không đạt tiêu chuẩn.

Hơn nữa sau khi mẹ Diệp Nhiễm qua đời, cô gần như lang bạt hai năm ở nhà bà con họ hàng, ăn nhờ ở đậu, thường xuyên chuyển trường, căn bản không có biện pháp tập trung tinh lực học tập.
Thế nên cho dù bản thân Diệp Nhiễm là người chăm chỉ chịu khó, nhưng sau khi đến thành phố vẫn rất cố gắng.

Diệp Nhiễm lật xong một quyển sách toán học, bắt đầu lật sách ngữ văn.


Đến nỗi bạn bè trong phòng học nhìn cô với ánh mắt đánh giá, nghi hoặc, khiếp sợ, cô hoàn toàn không để trong lòng.

Tự học kết thúc, cô mang cặp sách rời khỏi phòng học, dòng người giống như mặt biển tách đôi, tự động nhường đường cho cô.

Cô giống như không có chút cảm giác, ra khỏi phòng học, xuống lầu, tới nhà xe tìm xe đạp của mình.

Chiếc xe đạp cô chạy này là xe nhị bát kiểu cũ, trước kia ba cô chạy, chạy mười mấy năm rồi, sơn rớt, chuông hỏng, chạy ở chỗ gạch đỏ không bằng phẳng trên mặt đất liền vang lên ca ca.

Lúc đẩy xe đạp, có một chiếc xe dựng ở cách cô gần quá, mà bánh xe và chống xe của cô mắc vào nhau, bánh xe sau bị xe của cô nhẹ nhàng quẹt qua rồi.

Diệp Nhiễm ngơ ngác, nhìn quanh bốn phía.

Lúc này hầu hết các học sinh đều đang dắt xe đạp của mình, nhưng chiếc xe đạp này không có ai dắt.

Âm thanh của hệ thống vang lên: “ Chủ nhân, trãi qua rà quét phân tích, đây là xe đạp Giant nhập khẩu từ nước Anh, toàn thân xe đều do than sợi cấu thành, thiết kế đạt được vô số khen ngợi, giá trị là năm trăm ba mươi tệ.”

Diệp Nhiễm nhìn thấy không có ai dắt chiếc xe đạp này, lại ngồi xuống nhìn vào nơi bị mình quẹt trúng ở sau xe, bánh xe sau có dấu vết bị sước một ít, nhìn không kĩ sẽ không thấy.

Cô quyết định xem như chưa có việc gì xảy ra, trực tiếp rời đi.

Hiện giờ tiền lương của Diệp Kiến Quốc một tháng là ba trăm bảy mươi tệ.

Dù sao bắt cô đền, cô cũng đền không nổi, ngoài việc chối bỏ, cũng không còn cách nào khác.

Ngồi lên xe đạp, thong thả theo dòng người tan học chạy ra khỏi trường, dần dần dòng người đông đúc cũng phân tán ở các ngã tư đường, trên đường học sinh cũng ít đi.

Lúc này, hệ thống kêu lên: “Ký chủ, ký chủ, đó là em gái của ngươi Diệp Trác!”

Nó xoa tay hầm hè: “Kẻ thù tới cửa, ngươi định làm sao bây giờ?”

Diệp Nhiễm nhàn nhạc nhìn về phía khúc mắc của cả đời mình---Diệp Trác.

Kỳ thật Diệp Trác không xem Diệp Nhiễm như kẻ thù.

Ít nhất Diệp Trác chưa từng nhằm vào Diệp Nhiễm, cô chỉ ngẫu nhiên tò mò đánh giá người chị này, giống như quan sát một người mà mình hoàn toàn chưa biết gì về họ.

Diệp Trác không hiểu rõ một ít hành vi của Diệp Nhiễm, cô cảm thấy kì quái, nhưng cô cũng sẽ cười với Diệp Nhiễm, cười nói chị gái học tập rất tốt, ba mẹ sẽ khen thưởng cả hai.

Cô vẫn duy trì khoảng cách nhất định với Diệp Nhiễm, xa cách nhưng lễ phép, cũng sẽ nói đỡ cho Diệp Nhiễm những lúc Diệp Kiến Quốc trách cứ Diệp Nhiễm.


Thường thường lúc Diệp Trác vừa cầu tình, Diệp Kiến Quốc nhìn thấy cô con gái mình thương yêu liền mềm lòng, liền không quản Diệp Nhiễm nữa.

Cho nên đời trước Diệp Nhiễm đem Diệp Trác làm mục tiêu, một cái khúc mắc, đây thật sự là vấn đề của chính bản thân cô.

Diệp Trác người ta thật sự không có lỗi với cô.

Quá thảm không còn gì bằng, cuối cùng rơi vào cảnh thê lương, lại không trách được ai, chỉ có thể trách mình.

Bất quá.......Đây là nhiệm vụ của đời cô.

Ít nhất đời này, cô cần khiến cho tâm lí của bản thân cân bằng một chút, dựa vào nỗ lực của chính mình đạt được trình độ càng cao, không đến mức lúc đối mặt với cô em gái ngày trước tâm lí hoàn toàn không thoải mái.

Lúc này, Diệp Trác mặc một chiếc váy màu xanh lục, mang một chiếc cặp sách đẹp đẽ đáng yêu, chạy một chiếc xe đạp màu hồng phấn kiểu nhị lục, rất tương đương với vóc dáng của cô ấy, đạp đến uyển chuyển nhẹ nhàng động lòng người.

Con gái tuổi này, kì thật đạp loại xe nhị lục là thích hợp nhất, đâu như Diệp Nhiễm chạy xe nhị bát cao to, không có nửa điểm con gái dịu dàng đáng yêu.

Lúc này, Diệp Trác cũng thấy Diệp Nhiễm, liền cười chào hỏi với cô, ngọt ngào kêu: “Chị.”

Diệp Nhiễm gật đầu với cô ấy, biểu tình lãnh đạm.

Diệp Trác thu hồi ý cười, quay đầu tiếp tục nói chuyện với những người bạn học cũng đi xe kiểu nhị lục.

Lúc hai người nói chuyện, Diệp Nhiễm chạy xe đạp đi qua bên cạnh các cô, mang theo một trận âm thanh ầm ầm vang lên từ linh kiện xe đạp.

Một bạn học tên Vương Tĩnh, đè thấp âm thanh nhỏ giọng nói: “ Chị cậu nhìn quái quái sao ấy.”

Diệp Trác nhỏ giọng nói: “Là có điểm kì quái, bất quá chị ta trước nay ở nhà tớ đều là tính cách đó, mẹ tớ bảo tớ nên ít tiếp xúc với chị ta.”

Vương Tĩnh: “Chị ta tại sao lại không đổi chiếc xe đạp khác a? Chiếc đó thật xấu, là loại nam sinh hay đi, còn cũ như vậy, lúc chạy phát ra âm thanh thật khó nghe.”

Một đường chạy, một đường kêu, đi đến đâu kêu đến đó, đi đến vùng bùn lầy, càng kêu lên khiến mọi người chú ý, thật là xấu hổ vô cùng.

Diệp Trác: “Không biết, chị ta đến tìm ba, có thể ba tớ không cho chị ta đổi, mẹ tớ cũng không thèm quan tâm chị ta đâu...”

Vương Tĩnh: “Tại sao vậy? Tại sao mẹ cậu không thèm quan tâm chị ta?”

Diệp Trác: “Chị ta không phải do mẹ tớ sinh ra, mẹ tớ đương nhiên mặc kệ chị ta rồi.”

Lúc hai cô gái đang nói chuyện với nhau, hệ thống cũng lén lút đem đoạn đối thoại ấy truyền đến tay Diệp Nhiễm.


“Bọn họ nói xấu ngươi, quả nhiên là người xấu!” Hệ thống khuyến khích: “ Hận bọn họ, ngược bọn họ! Chỉnh chết bọn họ!”

Diệp Nhiễm vẻ mặt bình tĩnh: “Người ta nói đúng mà.”

Đây đều là những lời nói thật.

Cô và Diệp Trác khác biệt đãi ngộ, cũng không phải Diệp Kiến Quốc và Hoắc Hồng Anh cố tình ngược đãi, mà là do tình huống hiện thực quyết định.

Ở Diệp gia, Diệp Kiến Quốc là trụ cột, địa vị gia đình và xã hội đương nhiên rất cao, nhưng ông ta lại không có tiền.

Một tháng tiền lương của ông ta chỉ có hơn bốn trăm tệ, lí như nói muốn nuôi gia đình, chi trả học phí cho hai đứa con gái, cũng miễn cưỡng đủ dùng. Diệp gia có thể sống trong một căn nhà lớn, Diệp Trác có thể được đối đãi như một tiểu công chúa đều là do Hoắc Hồng Anh làm ăn buôn bán kiếm tiền.

Hoắc Hồng Anh ban đầu không có cách nào tiếp nhận Diệp Nhiễm, bà không thể chấp nhận chồng mình có loại tỳ vết này, bà cảm lấy bị lừa dối.

Sau vài lần thương lượng, bà vì tình yêu, cũng vì con gái, cuối cùng thỏa hiệp với Diệp Kiến Quốc, đưa ra điều kiện là, Diệp Nhiễm có thể ở lại đây sống cùng bọn họ, nhưng bà sẽ không chu cấp cho Diệp Nhiễm một đồng, tất cả những chi tiêu của Diệp Nhiễm đều do Diệp Kiến Quốc trả.

Đương nhiên, bà không phải là người hà khắc, tiền điện nước, tiền ở, tiền ăn uống sẽ không để Diệp Nhiễm thêm vào.

Bà đã tận tình tận nghĩa rồi, trong chuyện này, bà là người hiền lành nhẫn nhịn, cũng đã rộng lượng khoan dung, Diệp Kiến Quốc thật sự rất cảm kích sự trả giá và nhượng bộ của vợ mình, nên rất áy náy với bà.

Ông đem một phần trong lương tháng hơn bốn trăm tệ dùng làm sinh hoạt phí của Diệp Nhiễm, phần còn lại đưa cho vợ.

Ông biết vợ mình kiếm được rất nhiều tiền, căn bản không để mắt đến tiền lương của ông, nhưng ông là một người đàn ông, một người chồng có trách nhiệm.

Diệp Nhiễm biết rõ tình huống này, cho nên trước nay cô không hi vọng xa vời một chiếc xe đạp mới nhị lục, cũng chưa từng hi vọng Diệp Kiến Quốc sẽ mua cho cô một cái cặp sách mới, càng không dám hi vọng một ngày sẽ dư bao nhiêu tiền tiêu vặt.

Trên đời này không có ai thiếu cô một chiếc xe đạp mới cả.

Cô an tâm chạy chiếc xe đạp mà ngoài cái chuông thì chỗ nào cũng kêu kia, tiến vào sân Diệp gia.

Sân rất lớn, tiểu dương lầu ba tầng, ở thập niên chín mươi rất cao cấp khí phái, cũng chỉ có thương gia Hoắc Hồng Anh mới có thể ở loại nhà như vậy.

Sau khi vào nhà, dì Ninh bảo mẫu đã làm cơm xong, thấy Diệp Nhiễm cười bảo cô đi rửa tay, chờ ăn cơm.

Diệp Kiến Quốc và Hoắc Hồng Anh xuống lầu, thấy Diệp Nhiễm: “Trác Trác đâu?”

Diệp Kiến Quốc cũng phát hiện: “Trác Trác tại sao không trở về?”

Diệp Nhiễm nhàn nhạt nói: “ Em ấy cùng bạn học nói chuyện phiếm, chạy xe chậm.”

Diệp Kiến Quốc tức khắc xụ mặt xuống: “Em nó chậm, con phải từ từ chờ em, con làm chị như thế nào mà một mình đi về ăn cơm trước?”

Hoắc Hồng Anh nhìn Diệp Nhiễm, nhưng thật ra không để ý lắm: “Không có việc gì, từ từ đi, đừng trách Nhiễm Nhiễm, là Trác Trác làm việc quá chậm.”

Đối mặt với Hoắc Hồng Anh giúp mình cầu tình, Diệp Nhiễm cũng không nói gì.

Cô không cảm kích cũng không căm ghét Hoắc Hồng Anh, Hoắc Hồng Anh thực sự không có lỗi với cô, cũng không có ngược đã cô lắm.


Đang nói, Diệp Trác đã trở về, khuôn mặt Hoắc Hồng Anh lập tức ôn nhu, trong mắt tràn đầy ý cười, kêu dì Ninh đi chuẩn bị cơm.

Lúc ăn cơm, cả gia đình ba người nói chuyện vô cùng náo nhiệt, Diệp Trác bừng bừng hứng thú nói về chuyện đi Thượng Hải chơi, nói muốn đi bến Thượng Hải, còn nói năm ngoái Thượng Hải mới mở quán đệ nhất KFC, nói muốn đi ăn.

Diệp Nhiễm cúi đầu, ăn cơm.

Thức ăn của Diệp gia không tệ, cô rất vừa lòng.

Cho dù cô không nhớ rõ những gì mình đã trãi qua trước khi trở thành Diệp Nhiễm, nhưng cô biết rõ, cô đã rất lâu rồi chưa được hưởng thụ loại thức ăn ngon như vậy.

Cô ăn chầm chậm, cẩn thận thưởng thức thức ăn trong miệng.

Bữa ăn này xong rồi, một nhà ba người đã lên xong kế hoạch đi Thượng Hải, là đi cùng với gia đình bạn của Hoắc Hồng Anh, chính là lúc nghỉ hè sau khi thi xong.

Diệp Nhiễm ăn cơm xong, lễ phép chào Diệp Kiến Quốc và Hoắc Hồng Anh, đi lên lầu.

Hoắc Hồng Anh nhìn theo bóng dáng đi lên lầu của Diệp Nhiễm, hơi hơi hạ mí mắt.

Bà là người làm ăn, là một người làm ăn thành công, bà có trực giác rất nhạy bén.

“Kiến Quốc, anh có cảm thấy hôm nay Nhiễm Nhiễm có điểm gì đó khác thường không?”

“Khác như thế nào?”

Diệp Kiến Quốc thật không chú ý, ngày thường Nhiễm Nhiễm không phải cũng vậy sao, không thích nói chuyện, trầm mặc ít nói, nhìn quái gở.

“Em cũng không nói rõ được...”

Hoắc Hồng Anh không thích Diệp Nhiễm.

Bà cũng là thanh niên trí thức xuống nông thôn rồi trở lại thành phố, lúc trở về tuổi đã cao không dễ tìm người yêu, nhưng bà điều kiện tốt còn có thể lựa chọn, chọn tới chọn lui chọn trúng Diệp Kiến Quốc, do ông thành thật, có chí tiến thủ, có tiền đồ.

Nhưng mà không nghĩ tới, ông đã từng kết hôn dưới nông thôn, người phụ nữ nông thôn đó còn sinh cho ông ta một đứa con gái.

Bà rất giận dữ, muốn li hôn, nhưng nghĩ lại không cam tâm.

Cuối cùng chỉ có thể tiếp nhận Diệp Nhiễm, nhưng có điều kiện, không muốn Diệp Nhiễm được lợi từ mình, tiền của mình chỉ nuôi con gái mình mà thôi.

Bà tự nhận mình là một người mẹ kế nhưng bà không có làm gì ngược đãi cô con chồng này cả.

Bà không thích Diệp Nhiễm, cảm thấy con bé này không phóng khoáng, tính cách quái gỡ, tương lai không có tiền đồ gì.

Nhưng mà hôm nay, bà cảm thấy Diệp Nhiễm như thay đổi chỗ nào đó.

Rõ ràng con bé ấy chưa nói gì, chưa làm gì, nhưng lại cho người ta cảm giác không giống trước đây.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương