CHƯƠNG 15: Diệp Nhiễm phấn khởi

Từ khi Diệp Nhiễm vào lớp mười hai số một, cô liền phải chịu sự chú ý từ khắp nơi, từ thầy hiệu trưởng cho đến bạn học, tất cả đều chú ý đến thành tích học tập của cô.

Mọi người khó tránh khỏi suy luận, Diệp Nhiễm được thầy hiệu trưởng xem như học sinh thiên tài, sau đó thất bại thảm hại mà trở về lớp mười một học hay là vẫn có thể yên ổn mà tiến lên?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Tất cả mọi người đều âm thầm thảo luận chuyện này, có lẽ vì cuộc sống học sinh lớp mười hai quá buồn tẻ nên cần tăng thêm niềm vui.

Đa phần mọi người cho rằng Diệp Nhiễm sẽ khó mà trụ lại được, bởi vì theo quan sát của bọn họ, Diệp Nhiễm không khắc khổ học tập, rất ít khi luyện đề, khi đi học cũng không nghiêm túc nghe giảng lắm, chỉ tự mình cầm sách đọc, cũng chỉ có đọc sách mà thôi.

Ngược lại với Diệp Trác, mỗi ngày cần cù chăm chỉ học tập, có lúc tan học cũng không về nhà, còn ở lại hỏi thầy cô nhiều vấn đề khó hiểu.

Chủ nhiệm lớp nhìn tình hình này có chút rầu lo: “Nếu Diệp Nhiễm thi không tốt, muốn trở về, đến lúc đó ai sẽ đi nói chuyện này? Hay là Diệp Nhiễm sẽ tự động muốn trở về?”

Chủ nhiệm lớp khó xử đi tìm hiệu trưởng, hiệu trưởng nghe tình hình này cũng có chút nghi hoặc, nhưng vẫn khuyên nhủ chủ nhiệm lớp: “Chờ đi xem sao, nhìn thành tích của Diệp Nhiễm rồi hãy nói tiếp.”

Cuối cùng kỳ thi cũng đã đến. Bởi vì chương trình ở lớp mười và mười một đã hoàn thành, lớp mười hai chủ yếu là ôn tập cho nên kì thi lần này giống như là một kì thi đại học.

Giáo viên chủ nhiệm lớp mười hai số một tự mình làm giám thị, hiệu trưởng cũng chạy xuống phòng thi vài lần để xem tình hình.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bọn họ đều đang chờ thành tích của học sinh đặc biệt Diệp Nhiễm, đương nhiên cũng muốn xem một chút, cô thi như thế nào, có dùng thủ đoạn gì hay không.

Nhưng mà không có, Diệp Nhiễm chỉ là an tĩnh cúi đầu làm bài, rất chuyên tâm, coi như không nhìn thấy hành động lui tới của bọn họ.

Hiệu trưởng nhẹ nhàng thở ra, bây giờ ông càng thêm chắc chắn, Diệp Nhiễm chính là một học sinh thiên tài, xem ra thật sự có thể thi đậu đại học danh tiếng mà còn là thứ tự cao đem lại vẻ vang cho trường.


Chủ nhiệm lớp lại có chút lo lắng, thấp thỏm chờ đợi thành tích của cuộc thi.

Dày vò mấy ngày, cuối cùng đã đến ngày công bố thành tích cuộc thi, ngày này cũng là ngày họp phụ huynh, phụ huynh đều ở phòng họp chờ đợi, chủ nhiệm lớp sẽ đến phát phiếu điểm.

Chủ nhiệm lớp nhanh chóng xem phiếu điểm trước, sau đó liền cười, cười một cách thỏa mãn.

Cô vẫn luôn lo Diệp Nhiễm thi không tốt, sợ rằng sự chiếu cố của mình dành cho Diệp Nhiễm trước đây đều là vô ích, sợ bị các thầy cô khác chê cười.

Nhưng mà hiện tại tốt quá rồi, cuối cùng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Đầu tiên, cô giáo phát phiếu điểm của Diệp Nhiễm: “Diệp Nhiễm, nhất khối, tổng điểm 536.”

Thành tích này so với 599 điểm lần trước có chút chênh lệch, nhưng đây là thi lớp mười hai lại còn mô phỏng theo đề đại học a!

Có thể thi được thành tích thế này, chỉ cần Diệp Nhiễm tiếp tục duy trì, sau này thi đại học danh tiếng là chuyện bình thường.

Chủ nhiệm lớp cảm thấy hài lòng, cô cảm thấy có thêm Diệp Nhiễm, lớp học sẽ có thêm một người thi đậu đại học danh tiếng, tương lai thành tích dạy học của cô cũng sẽ sáng chói hơn.

Cô giáo cười nhìn Diệp Nhiễm: “Diệp Nhiễm, tiếp tục cố lên nhé, các bạn học khác cũng nên học tập theo Diệp Nhiễm.”

Ánh mắt mọi người đều dừng lại trên người Diệp Nhiễm, hâm mộ, kính nể còn có không thể nào hiểu được.

Diệp Nhiễm quả là một người thần kì, cũng không thấy cậu ta nỗ lực mà sao thành tích lại tốt như vậy.

Mà sau lưng Diệp Nhiễm, Diệp Trác đang hồi hộp chờ đợi thành tích của mình.


Diệp Nhiễm thi 536 điểm, thế nhưng lại nhất khối, vậy mình thì sao? Không lẽ là đứng nhì.

Sau khi cô thi xong, cảm thấy mình có thể được 500 điểm, cũng không thua kém Diệp Nhiễm lắm.

Tay cô nắm thành quyền, nghĩ thầm mình còn kém Diệp Nhiễm vài phần, chính mình cần phải nỗ lực hơn, cô vẫn luôn muốn vượt qua Diệp Nhiễm.

Đang lúc nghĩ ngợi, thành tích của mình đã được phát xuống, cô vội vàng xem, bạn cùng bàn cũng thò đầu qua xem.

Nhưng vừa thấy kết quả, cô ngây người.

Cô vậy mà chỉ thi được có 478 điểm, đứng thứ 73 cả khối.

Trước giờ cô chưa bao giờ bị thành tích kém như vậy, mặt cô lập tức đỏ lên.

Từ vị trí thứ năm rơi xuống thứ 73, đây là tư vị gì?

Các bạn trong lớp nghe thấy thứ hạng của Diệp Trác đều giật mình, như xem kịch vui mà quay lại nhìn cô.

Hai chị em cùng cha khác mẹ, học cùng một lớp, một người đột nhiên đứng nhất được thầy cô yêu thích, một người đột nhiên ngã thê thảm như vậy, điều này cũng đủ cho mọi người âm thầm tranh luận một thời gian.

Thậm chí còn có người ngầm nói: “Nghe nói cha mẹ Diệp Nhiễm, Diệp Trác đều tới, bọn họ đều ở trong phòng họp phụ huynh chờ!”

Mọi người vừa nghe xong, âm thầm nhìn nhau, đều muốn đi xem kịch vui. Đúng lúc này phiếu điểm đã phát xong rồi, buổi học kết thúc, mọi người đều lấy lí do đi tìm cha mẹ mình, chạy tới phòng họp xem náo nhiệt.

Mà trong phòng họp, Hoắc Hồng Anh và Diệp Kiến Quốc vừa nghe xong tầm quan trọng của lớp mười hai đối với cuộc thi đại học sắp tới thì nhìn thấy Vương hiệu trưởng thân thiết đi đến trước mặt bọn họ.


Diệp Kiến Quốc vội đi qua nghêng đón.

Vương hiệu trưởng dùng sức bắt tay với Diệp Kiến Quốc, sau đó thân thiết mà vỗ vai ông: “Lão Diệp, con gái ông quả là một nhân tài, tiền đồ sau này sẽ tốt hơn chúng ta nhiều.”

Diệp Kiến Quốc khiêm tốn: “Nào có, nào có.”

Hoắc Hồng Anh nghe người khác khen con gái mình, tuy rằng nhìn qua rất tự nhiên nhưng quả thật cười không dấu được mồm: “Vương hiệu trưởng, đều do trường học dạy dỗ tốt.”

Trong lòng Vương hiệu trưởng rất vui, nhịn không được nói thêm: “Con gái ông quả thật là khó lường nha, lần này thi được nhất khối, 536 điểm! Thành tích này nếu có thể duy trì được, đến lúc đó có thể tùy tiện chọn trường đại học tốt, không phải sao? Lão Diệp, đứa con gái này của ông rất có thiên phú, chăm chỉ cần cù, đầu óc cũng rất thông minh!”

Trước đây Hoắc Hồng Anh vì chuyện của Khâu Khai Sở chịu sự đả kích, sau đó mới nói chuyện với con gái một phen, bây giờ nghe Vương hiệu trưởng nói như vậy, trong lòng vô cùng an ủi, nghĩ lại Trác Trác đã nghe lời khuyên của mình, không uổng phí tâm huyết của bà.

Bà nghĩ đến đây, vành mắt đều đỏ: “Đứa nhỏ này thật không dễ dàng, buổi tối sau khi đi học về còn đọc sách đến 12 giờ đêm. Hôm nay được nhất khối đều là dùng công sức đổi lấy.”

Bà vừa nói lời này, các phụ huynh xung quanh đều nhìn qua, bọn họ nghe Vương hiệu trưởng và vợ chồng Diệp Kiến Quốc nói chuyện, trong lòng vô cùng hâm mộ.

Ai không hi vọng con mình tiền đồ rộng mở, thi đậu đại học danh tiếng, đại học khó thi như vậy, chỉ cần thi đậu chính là niềm tự hào lớn.

Nhìn con nhà người ta, lại nhìn lại con mình, haizzz, cũng không biết con mình thi được bao nhiêu điểm, được hạng bao nhiêu.

Ngay lúc này, con cái của bọn họ đều qua đây, vây quanh họ, nhưng thật ra lỗ tai đều đang nghe Diệp Kiến Quốc và Vương hiệu trưởng nói chuyện.

Mấy lỗ tai nghe xong đều quay mặt lại nhìn nhau, đều không nhịn được cười.

Xem ra đây là hiểu lầm???

Vì thế liền lớn tiếng nói với mẹ của mình: “Mẹ, Diệp Nhiễm người ta thi được nhất khối, 536 điểm, con nhất định phải học hỏi theo Diệp Nhiễm.”

Mẹ của học sinh kia vừa nghe xong, cảm động vô cùng, con của bà rốt cuộc cũng hiểu chuyện, biết sắp thi đại học nên muốn cố gắng học tập.


Lời này truyền đến lỗ tai của Hoắc Hồng Anh, bà ta nhíu mày một cái, cho là chính mình nghe nhầm, nhỏ giọng lầm bầm một câu: “Tên mà cũng nói nhầm, đứa nhỏ này mà thi đại học cái gì chứ.”

Diệp Kiến Quốc nghe được cũng sửng sốt, nhưng mà trong lòng không tin: “Vương hiệu trưởng, đúng rồi, còn Diệp Nhiễm thì sao, thi được bao nhiêu điểm?”

Ông rốt cuộc cũng nhớ tới mình còn một đứa con gái.

Vương hiệu trưởng nghe xong, lắp bắp kinh hãi: “Nãy giờ tôi nói Diệp Nhiễm mà!”

Lúc sau ông liền hiểu rõ: “Ông là đang hỏi con gái Diệp Trác sao? Tôi đang muốn nói với ông đây, thành tích con bé trượt dốc không phanh, lần này thi chỉ hơn có mười người, tôi cũng nhờ chủ nhiệm lớp nói chuyện với con bé rồi, nhưng thân làm cha mẹ, các người cũng nên…”

Diệp Kiến Quốc kinh ngạc trợn tròn mắt.

Trong đầu Hoắc Hồng anh âm vang một tiếng, trong đầu bà vẫn hi vọng, có lẽ là nhầm lẫn, có lẽ Vương hiệu trưởng nhớ nhầm tên của hai đứa nhỏ.

Dù gì Diệp Nhiễm cũng mới nhảy lớp đến lớp mười hai một, làm sao có thể thi được nhất khối, mà con gái bà vẫn luôn đứng nhất khối, lẽ nào 536 điểm kia không phải là thành tích của Diệp Trác sao? Ngày thường Trác Trác đều được 500 điểm, lần này được 536 là bình thường mà!

Nhưng mà, bà nghe Vương hiệu trưởng nói “Thành tích tuột dốc không phanh”, bà liền hiểu rõ, cũng không có nhầm lẫn gì.

Diệp Nhiễm vừa chuyển lớp đến, làm sao có chuyện thành tích tuột dốc, xem ra chỉ có con gái mình.

Diệp Nhiễm thi được nhất khối mà con gái mình chỉ đứng trên mười người?

Mặt Hoắc Hồng Anh nóng rát, trước mắt hoảng hốt, bà cảm thấy mọi thứ xung quanh đều không chân thật.

Sao lại có thể như vậy?

Lúc này, bà thấy được những học sinh xung quanh đang dùng ánh mắt như đang xem kịch hay nhìn trộm bà.

Trước mắt bà tối sầm, mém chút nữa là té ngã.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương