CHƯƠNG 10: Áo dệt kim trân châu hở cổ

Đêm nay, Tiêu Chiến Vũ dẫn Diệp Nhiễm đi chơi bên ngoài đến khuya mới về.

Hệ thống nói cho Diệp Nhiễm, tiến độ đã lên đến 23%.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Diệp Nhiễm nhướng mày: “Đã hôn rồi mà chỉ được có 23%?”

Hệ thống bất đắc dĩ: “Ừ.”

Cảm giác tiền đồ không lạc quan lắm.

Diệp Nhiễm: “Vậy làm thế nào mới được 100% đây?”

Hệ thống bất đắc dĩ: “Có lẽ phải chờ đến khi ngươi có con.”

Diệp Nhiễm lập tức im lặng, không nói được lời nào.

Cô có thể tạm thời nhẫn nhịn nhưng nhịn không nỗi cả đời, chẳng lẽ cái gọi là chiếm lấy tình cảm của một chàng trai không chỉ là làm cậu ta yêu mình mà còn phải làm vợ chồng cả đời hay sao?

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Diệp Nhiễm nhớ lại lần ở rạp chiếu phim kia, trong bóng đêm hỗn loạn họ đã hôn nhau.

Cô hít sâu một hơi: “Đến đâu hay đến đó.”

Trước tiên cứ xem tiến độ thế nào đã.

Cả kì nghỉ hè, cô vẫn đi làm mỗi ngày ở tiệm bida, cẩn thận quét dọn vệ sinh, nhưng do vì chuyện lần trước, Dũng ca vô cùng tín nhiệm cô nên cho cô giúp đỡ việc tính sổ sách, hỗ trợ quản lí việc kinh doanh cửa tiệm.

Có lúc Tiêu Chiến Vũ sẽ ghé qua thăm cô, dẫn cô ra ngoài ăn cơm trưa, buổi tối còn đưa cô về nhà. Đa phần là cậu dùng xe máy để chở cô, cũng có lúc cậu không đi xe máy nên cùng cô ngồi xe buýt.

Cô và Tiêu Chiến Vũ trước giờ chưa hề đề cập về quan hệ của cả hai, cũng không xác định được đó là quan hệ gì, mà Tiêu Chiến Vũ cũng không hôn cô nữa.

Thời gian hai tháng trôi qua nhanh chóng, kì nghỉ hè kết thúc, ngoài tiền sinh hoạt phí, cô còn lại bốn trăm hai mươi tệ, Dũng ca còn thưởng thêm cho cô năm mươi tệ, tổng cộng là bốn trăm bảy mươi tệ.

Bốn trăm bảy mươi tệ vào lúc này còn hơn cả một tháng lương của Diệp Kiến Quốc, đây là một số tiền khổng lồ đối với Diệp Nhiễm.


Cô đi ngân hàng mở một quyển sổ tiết kiệm không thời hạn, thời điểm này sổ tiết kiệm không cần dùng tên thật vì vậy cô dùng một cái tên giả gửi bốn trăm tệ vào đấy, còn bảy mươi tệ thì để trong người chuẩn bị cho bất kì tình huống nào xảy ra.

Gửi tiền xong, hệ thống phát ra âm thanh tích tích.

Hệ thống vui sướng nói: “ Tiến độ thay đổi cuộc đời 36%.”

Diệp Nhiễm nhướng mày không nói chuyện.

Xem ra Diệp Nhiễm thật sự khát vọng có thể có một chút tiền thuộc về chính mình.

Có tiền mới có cảm giác an toàn.

Cô tìm tòi trong kí ức của Diệp Nhiễm, phát hiện đã từng có thời gian cô ấy rất túng thiếu.

Thời cấp hai, Diệp Nhiễm từng cùng bạn bè thư từ qua lại, cô không dám thường xuyên trả lời thư của bạn, thường là sau một tuần nhận được thư mới trả lời.

Bởi vì như vậy có thể làm cho tần suất gửi thư ít đi, tiết kiệm được một mớ tiền.

Lúc này một phong thư là hai đồng, tiền gửi thư là năm đồng, đối với cô mà nói không phải là số tiền nhỏ.

Trừ lần đó ra thì mỗi lần kinh nguyệt sẽ làm cho kinh tế của cô trở nên túng thiếu nhưng cũng không tiện nói với Diệp Kiến Quốc.

Diệp Nhiễm đem sổ tiết kiệm kẹp trong một quyển sách, dấu kĩ.

Đây là một chút tiền vốn sau này.



Thời điểm cả nhà ba người Diệp Kiến Quốc kết thúc chuyến du lịch, Diệp Nhiễm ở đây cũng chuẩn bị khai giảng.

Chắc là bọn họ mua rất nhiều đồ, mang về biết bao túi to túi nhỏ, một đống đặc sản nằm trên mặt đất, cái này tặng cho ai, cái kia tặng cho ai, đương nhiên còn có những chiến lợi phẩm của Diệp Trác.

Quần áo, giày dép, kẹp tóc xinh đẹp cùng với bưu thiếp thiết kế độc đáo. Đây toàn là những đồ dùng mà con gái tuổi này rất thích cũng sẽ khiến cho nhiều người trong trường hâm mộ.

Diệp Trác cũng đem những món đồ xinh xắn này phân loại, cái nào tặng, cái nào giữ lại, tặng bạn cùng bàn cái gì, tặng bạn thân cái gì, cô ta đều phân ra.

Lúc Diệp Nhiễm về nhà nhìn thấy tình cảnh như vậy.


Diệp Kiến Quốc chợt nhìn cô, sửng sốt một lát.

Hai tháng du lịch vô cùng vui sướng làm ông hầu như quên mất mình còn một đứa con gái là Diệp Nhiễm.

Ông ta nghĩ nghĩ gì đó rồi mở rương hành lý tùy tiện lấy ra một bộ quần áo xinh đẹp: “Nhiễm Nhiễm, cái này tặng cho con, đây là phần thưởng nhất khối của con.”

Diệp Nhiễm nhìn qua, đó là một chiếc áo dệt kim đính trân châu hở cổ, cổ áo trang nhã độc đáo, vạt áo hơi xòe ra, mặt trên có đan xen từng viên trân châu màu trắng.

Đây là một chiếc áo vô cùng đẹp, đừng nói ở thời đại này, cho dù ba mươi năm sau mặc ra ngoài vẫn thời thượng như thường.

Diệp Nhiễm đột nhiên nhớ tới chiếc váy màu trắng nhìn thấy ở quảng trường ngày ấy.

Cô cười với Diệp Kiến Quốc: “Cảm ơn ba, con rất thích chiếc áo này, thật là tặng cho con sao?”

Diệp Kiến Quốc nhìn về phía con gái mình.

Lúc này, nhìn cô thuận mắt hơn so với ngày thường nhiều, hơn nữa lời nói lại vô cùng lễ phép.

Ông ta đột nhiên nhớ tới lúc đi ra ngoài chơi, người khác hỏi tới, ông liền nhắc tới con gái lớn của mình thi được nhất khối với 599 điểm, lúc ấy người khác nhìn ông với ánh mắt kính nể và tán thưởng.

Ông nhìn Diệp Nhiễm bằng ánh mắt ngập tràn niềm vui: “Đúng vậy, Nhiễm Nhiễm, ba từng nói sẽ tặng quà cho con thế nên cái này tặng cho con.”

Diệp Nhiễm cười khẽ sau đó vui sướng nhận lấy chiếc áo, một lần nữa cảm ơn Diệp Kiến Quốc rồi đi lên lầu.

Bước chân Diệp Nhiễm vừa khuất sau cầu thang, Diệp Trác ủy khuất đến nỗi nước mắt cũng rơi xuống.

Cô ta cắn môi lên án nói: “Ba, sao ba lại cho chị ta cái áo đó?”

Diệp Kiến Quốc nghi hoặc hỏi: “Sao vậy? Lúc trước không phải đã nói rồi sao, cho chị con cái áo đó làm quà rồi sao?”

Ông ta biết Diệp Trác mua không ít quần áo nên ông tùy tiện lấy một cái.

Diệp Trác dậm chân, tức giận đến đỏ mặt.

Vốn dĩ cô ta vẫn còn chút do dự với cái áo đó. Bởi vì mua hai cái áo dệt kim hở cổ, kiểu dáng không giống nhau lắm, cô không biết mình thích cái nào hơn nên rối rắm. Kết cục là nhãn còn chưa xé ba đã đưa cho Diệp Nhiễm.


Khi đồ vật bị cho đi, cô liền cảm thấy mình thích cái kia hơn, càng nghĩ càng thích!

Hoắc Hồng Anh chứng kiến toàn bộ quá trình nên nói với Diệp Kiến Quốc: “Anh cũng thật là, lấy cái nào không lấy, một hai phải lấy cái kia, anh không biết đó là cái Trác Trác thích nhất sao, con bé đã nhắc nhiều lần rồi, nói là khai giảng sẽ mặc cái đó đi học.”

Diệp Kiến Quốc hoàn toàn trợn tròn mắt, nghĩ nghĩ: “Vậy để anh lên lấy lại, dù sao Diệp Nhiễm vừa lấy lên, nhãn hiệu còn chưa xé.”

Hoắc Hồng Anh: “Thôi bỏ đi, phải đến mức đấy sao, chỉ là một cái áo, cho rồi còn lấy lại.”

Nói xong, bà quay qua nói với Diệp Trác: “Đừng khóc nữa, không phải chỉ là một cái áo thôi sao, nhìn xem con kìa! Tặng thì cũng đã tặng rồi, con thiếu một cái áo như vậy sao?”

Diệp Trác vẫn khó chịu: “Nhưng mà sau này không mua được cái này nữa đâu!”

Hoắc Hồng Anh nhướng mày: “Cố gắng học tập đi sau này con sẽ có thật nhiều quần áo, đến lúc đó con sẽ cảm thấy hổ thẹn khi chính mình đã từng vì một chiếc áo dệt kim hở cổ mà khóc nhè.”

Hoắc Hồng Anh là người tinh mắt, có kiến thức, nếu không thì làm sao có thể kinh doanh tốt như thế.

Diệp Kiến Quốc nhìn dáng vẻ của con gái, vô cùng áy náy: “Ba cho rằng không sao đâu để ba lên tìm Nhiễm Nhiễm nói chuyện.”

Nói xong, ông cất bước lên lầu.

Hoắc Hồng Anh nhìn dáng vẻ của chồng mình, bà cũng không tán thành hành động này cho lắm.

Nhưng mà Diệp Trác mới là con gái của bà chứ không phải Diệp Nhiễm.

Ông muốn đi nói chuyện thì cứ đi đi, dù sao cũng không liên quan đến bà.

Lúc Diệp Nhiễm đi lên lầu liền nghe được sự việc xảy ra sau đó.

Nhưng cô cũng không định nghe lén, hệ thống sẽ tự động nói cho cô biết, cũng sẽ báo cáo tiến độ với cô.

Vì thế lúc Diệp Kiến Quốc gõ cửa, Diệp Nhiễm vô cùng bình tĩnh mở cửa: “Ba, có chuyện gì sao?”

Diệp Kiến Quốc do dự một lúc, vô cùng khó xử, nhưng mà nghĩ lại con gái cưng Diệp Trác của mình vẫn mở miệng nói: “Nhiễm Nhiễm, quà ba đưa cho con, con đổi cái khác được không? Con có thể tùy ý lựa chọn nhưng đưa cái áo dệt kim hở cổ cho ba đi.”

Diệp Nhiễm nhìn ông: “Ba, có thể.”

Trong lòng Diệp Kiến Quốc vui mừng: “Vậy thì quá….”

Diệp Nhiễm: “Nhưng mà ba à, tại sao vậy?” Chẳng phải nói tặng cho con rồi sao?”

Diệp Kiến Quốc: “Ba nhớ nhầm rồi, quà cho con là một cái áo khác.”

Diệp Kiến Quốc: “Hóa ra là vậy, nếu đã nhớ nhầm rồi thì cái này trả lại cho ba.”


Diệp Kiến Quốc nhẹ nhàng thở ra, vậy thì Trác Trác cũng không cần phải khóc nữa.

Diệp Nhiễm nhanh chóng lấy cái áo dệt kim hở cổ ra, cái áo ướt đẫm đặt trong chậu nước, cô liền mang cả thau quần áo ra: “Ba, nhãn hiệu con đã xé ra rồi, quần áo cũng đã giặt sạch. Bởi vì quá to nên con đã dùng kim thu lại vạt áo. Nhưng mà vẫn là cái áo đó, trả cho ba này.”

Diệp Kiến Quốc nhìn cái áo ngâm trong thau nước, nụ cười trên mặt lập tức không cánh mà bay, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.

Ông ta biết, Diệp Trác có thói quen ở sạch, là một công chúa kiêu ngạo làm sao có thể lấy cái áo đã bị Diệp Nhiễm giặt qua.

Ông ta không thể tin được mà nhìn cái áo kia, ngẩng đầu nhìn bộ dáng vô tội của Diệp Nhiễm.

Vốn định trách mắng Diệp Nhiễm vài câu vì sao lại đem quần áo đi giặt nhanh như vậy, nhưng mà ngẫm lại cũng không nói, cuối cùng vô lực lắc đầu: “Thôi bỏ đi. Đây vẫn là quà của con, con cứ giữ mà dùng đi.”

Mà Diệp Trác ở dưới lầu lúc này bị mẹ cô trách cứ một hồi trong lòng không còn trống trãi nữa nhưng cô biết ba mình lên lầu tìm Diệp Trác nói chuyện nên cũng rất mong chờ.

Đợi một hồi lâu, Diệp Kiến Quốc cuối cùng cũng xuống lầu.

Diệp Trác vừa nhìn thấy ba mình vẻ mặt lập tức mất mát, hỏi rõ: “Chị ấy không đưa phải không?”

Diệp Kiến Quốc bất đắc dĩ: “Không phải không đưa mà là đã giặc qua rồi.”

Đồ bị Diệp Nhiễm chạm qua, dĩ nhiên là cô không muốn.

Cái áo dệt kim kia cô không có cơ hội mặc nữa rồi.

Đêm nay, tiểu công chúa trước nay luôn thuận buồm xuôi gió gặp chuyện không vui, khó chịu đến nỗi không ăn cơm.

Quần áo mà cô âu yếm bị người khác cướp đoạt đi rồi.

Hoắc Hồng Anh nhìn con gái mình như vậy cũng vô cùng tức giận, buổi tối lại cằn nhằn Diệp Kiến Quốc một trận: “Ông cũng nhìn lại mình đi, khi nào ông mới học được việc tôn trọng Trác Trác? Đó là quần áo của con bé, ông không hỏi một tiếng nào liền đưa cho người khác? Ngày mai Diệp Nhiễm vui vẻ mặt cái áo kia đi học, ông nghĩ đi trong lòng Diệp Trác sẽ cảm thấy thế nào?”

Diệp Kiến Quốc cũng bị đè nén, dùng khăn mặt che đầu một cách thất bại: “Không phải chỉ là một cái áo thôi sao, có cần phải đến mức này không?”

Ông cũng không hiểu rõ, nhiều quần áo như vậy thiếu một cái thì đã sao?

Hoắc Hồng Anh vừa nghe liền tức giận: “Diệp Kiến Quốc, lời này của ông cũng thật là nhẹ nhàng, không phải chỉ là một cái áo? Ông có bản lĩnh thì mua lại cho Trác Trác một cái khác đi!”

Nhưng mà vấn đề là Diệp Kiến Quốc mua không nổi nha!

Phu thê ân ái nhiều năm, đêm nay chỉ vì một cái áo mà cãi nhau, náo loạn tới hơn nữa đêm.

Mà Diệp Nhiễm lúc ấy đang nghe hệ thống lải nhải báo cho cô biết, khẽ cười, an tĩnh chìm vào mộng đẹp.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương