ÔNG HOÀNG XA XỈ PHẨM
-
Chương 84: Dòng Nước Lạnh Lẽo
Choàng tỉnh dậy theo phản xạ, đầu óc cô bắt đầu choáng váng, nhìn mọi thứ đều trở nên mơ hồ. Cố gắng căng mắt ra nhìn mọi thứ cho thật rõ, nhưng mi mắt lại nặng trĩu. Bên tai vang vọng tới giọng của người đàn ông trung niên
"Thưa lão phu nhân, giờ nên làm gì tiếp theo!"
Người được gọi là lão phu nhân kia chưa thấy có hồi đáp, bà chép miệng mấy cái, bây giờ mới chịu lên tiếng
"Đã vặt sạch lông rồi chứ?"
Người đàn ông kính cẩn đáp:
"Dạ, sạch sẽ rồi thưa phu nhân!"
"Vậy cho vào nồi hấp đi!"
Vừa nghe tới đây, con tim mong manh yếu đuối của cô như muốn nhảy tót ra khỏi lồng ngực. Cái gì mà "Vặt lông" rồi lại "Cho vào nồi hấp" chứ?
Thanh Di chỉ kịp nghĩ thầm trong đầu
"Ông trời ơi, con là một cô gái sống rất lương thiện, chưa làm hại ai bao giờ. Tại sao con lại rơi vào tay lão bà gian ác như này? Con không muốn chết đâu, có ai không? Cứu với!"Toàn thân cô như chẳng còn chút sức sống nào, muốn bò dậy nhưng cảm tưởng như có ngàn tấn đá đè lên người, không thể nào nhúc nhích nổi.
Lão bà tiếp tục lên tiếng:
"Cho con gà vào nồi hấp chưa hả Phong quản gia?"
Người đó đáp lại nhanh chóng:
"Dạ rồi!"
Con gà?
Hóa ra nãy giờ cô nghe được những từ ghê rợn kia chính là làm thịt gà ư? Nghĩ tới đây, Thanh Di thở phào nhẹ nhõm, cô thả lỏng bản thân rồi thở hắt ra như đã đi hàng chục cây số.
Lão bà nói tiếp:
"Đưa cô gái ấy qua đây để tôi hỏi chuyện!"
Ngay lập tức, thân thể cô bị dựng dậy một cách không thương tiếc. Hai bên hai người đỡ, họ kéo cô ra trước mặt bà cụ.
Thanh Di lúc này cố trấn an lại bản thân, đầu cô đã đỡ chóang váng hơn nhiều rồi, cảnh vậy xung quanh đã không còn bị lu mờ nữa. Cô rất tò mò về lão bà này, thế nên liền trực tiếp nhìn thẳng vào bà
Là bà nội?
Cô có nghĩ cũng không thể nghĩ được là bản thân đang bị chính bà của Cao Lang bắt cóc, anh nói với cô rằng không muốn cô gặp nguy hiểm, lý do đơn giản vì bà rất cố chấp. Không ngờ...bà lại đánh nhanh như vậy?
Bà hỏi cô:
"Cô là ai? Tại sao lại bám dính lấy Cao Lang?"
Câu hỏi này quả thật...rất khó trả lời. Cô từ trước tới giờ chưa hiểu cảm giác bám dính lấy ai bao giờ cả, vậy thì sao mà trả lời đây? Hơn nữa...cô nói rằng mình chính là Thanh Di liệu rằng bà có tin không? Nhất thời chưa nghĩ được ra câu đáp lại hợp lý, miệng cô liền ấp úng:
"Cháu...cháu!"
"Bên cạnh nó hiện tại đã có Thanh Di rồi, cô bé ấy là thanh mai trúc mã từ nhỏ của nó, chúng nó lại rất yêu nhau. Cô thích làm kẻ thứ ba chen chân vào chuyện tình cảm của chúng nó sao? Cô nghĩ cô là ai?"
Cô chẳng biết nên nói gì nữa, vào tình huống này, dù có cố gắng biện minh cũng bằng thừa mà thôi. Rõ ràng là tên của cô, danh phận của cô, lại bị người khác đóng giả. Thật trớ trêu!
Bà nói tiếp:"Cô không nói được gì nữa à? Tôi nhắc cô lần đầu cũng như lần cuối, không được bén mảng tới gần chúng nó nữa!"
Không được sao?
Tại sao lại không được? Cô mới là Thanh Di, cô mới là người anh ấy yêu mà. Từng đường nét cảm xúc trên gương mặt đáng thương của cô ngày một gượng gạo.
Cô không thể để mọi chuyện đi quá xa như này nữa, lấy hết can đảm, cô nói với ngữ điệu mạnh mẽ, không run sợ:
"Cháu chính là Thanh Di, Liên Thanh Di!"
Bà nội nghe thấy vậy lại càng tức giận hơn, sẵn có cái bàn trà ngay cạnh, một phát bà ném ly trà xuống đất một cái vỡ "Choang!". Nghe tiếng chén vỡ lại làm cô nhụt chí anh hùng, đôi bàn tay vì nãy giờ siết chặt vào nhau bắt đầu run rẩy. Gương mặt trắng bệch sợ cắt không còn giọt máu.
"Nhúng cô ta vào thùng nước, đến khi nào cô ta chịu buông tha cháu ta ra mới thôi!"
Cái gì? Nhúng vào thùng nước?
Đôi môi trắng bệch lại trở thành tím tái, cô sợ tới nỗi muốn gục ngã ngay tại chỗ. Cô...cô sợ mình không trụ nổi mất.
Mấy tên vệ sĩ rất nhanh chóng đã đưa cô ra cạnh thùng nước to. Thanh Di không nên làm gì, lúc này chỉ còn tận dụng được cái miệng thôi, cô hét lớn:
"Buông ra, mấy tên thối tha các người!"
Họ mặc sức cô kêu, kêu trời kêu đất thì cũng chẳng ai cứu được cô nữa rồi. Họ thẳng tay ném cô vào thùng nước to rồi ấn đầu cô xuống, vì mất đà nên cô đã chìm nghỉm xuống, không còn sức giãy giụa nữa
Áp suất của nước quá lớn, cô khó thở...khó thở vô cùng. Tay chân thì mềm nhũn rồi, cô mệt mỏi quá. Trong thâm tâm chỉ biết kêu gào hai chữ "Cao Lang!" Cô không còn sức rồi, mí mắt cô dần khép lại, cả người nhẹ bẫng rung rinh theo mặt nước.
"Thanh Di! Thanh Di!"
Tiếng gọi vội vã kèm theo tức giận, tiếp sau đấy là tiếng xô xát nhau. Tiếng bàn ghế bị đập, tiếng người kêu lên vì đau đớn. Cô chợt tỉnh lại, trong lòng mừng rỡ vô cùng, cô nghĩ thầm:
"Cứu...cứu em, Cao Lang!"
Thân thể cô dần trở nên ấm áp hơn khi không còn bị nước bao vây, nhưng vẫn chẳng thể nào mở được mắt ra. Bàn tay to ấy không ngừng vỗ nhẹ lên má cô, không ngừng hô hấp lồng ngực.
Từ trong bụng, nước mà cô đã uống liền ngay lập tức trào ra, phun ra khỏi miệng. Cô lim dim mở mắt, dáng người ấy, khuôn mặt ấy, có phải là anh không Cao Lang? Liệu cô có nhận nhầm người không?
Bàn tay yếu ớt của cô chạm nhẹ lên má người đàn ông ấy, cô ôm trầm lấy anh và khóc thú thít. Nhưng...sự thật lại không như cô nhìn thấy. Người đang ôm cô vào lòng, không phải Cao Lang, mà là...Cao Tùng.
"Thưa lão phu nhân, giờ nên làm gì tiếp theo!"
Người được gọi là lão phu nhân kia chưa thấy có hồi đáp, bà chép miệng mấy cái, bây giờ mới chịu lên tiếng
"Đã vặt sạch lông rồi chứ?"
Người đàn ông kính cẩn đáp:
"Dạ, sạch sẽ rồi thưa phu nhân!"
"Vậy cho vào nồi hấp đi!"
Vừa nghe tới đây, con tim mong manh yếu đuối của cô như muốn nhảy tót ra khỏi lồng ngực. Cái gì mà "Vặt lông" rồi lại "Cho vào nồi hấp" chứ?
Thanh Di chỉ kịp nghĩ thầm trong đầu
"Ông trời ơi, con là một cô gái sống rất lương thiện, chưa làm hại ai bao giờ. Tại sao con lại rơi vào tay lão bà gian ác như này? Con không muốn chết đâu, có ai không? Cứu với!"Toàn thân cô như chẳng còn chút sức sống nào, muốn bò dậy nhưng cảm tưởng như có ngàn tấn đá đè lên người, không thể nào nhúc nhích nổi.
Lão bà tiếp tục lên tiếng:
"Cho con gà vào nồi hấp chưa hả Phong quản gia?"
Người đó đáp lại nhanh chóng:
"Dạ rồi!"
Con gà?
Hóa ra nãy giờ cô nghe được những từ ghê rợn kia chính là làm thịt gà ư? Nghĩ tới đây, Thanh Di thở phào nhẹ nhõm, cô thả lỏng bản thân rồi thở hắt ra như đã đi hàng chục cây số.
Lão bà nói tiếp:
"Đưa cô gái ấy qua đây để tôi hỏi chuyện!"
Ngay lập tức, thân thể cô bị dựng dậy một cách không thương tiếc. Hai bên hai người đỡ, họ kéo cô ra trước mặt bà cụ.
Thanh Di lúc này cố trấn an lại bản thân, đầu cô đã đỡ chóang váng hơn nhiều rồi, cảnh vậy xung quanh đã không còn bị lu mờ nữa. Cô rất tò mò về lão bà này, thế nên liền trực tiếp nhìn thẳng vào bà
Là bà nội?
Cô có nghĩ cũng không thể nghĩ được là bản thân đang bị chính bà của Cao Lang bắt cóc, anh nói với cô rằng không muốn cô gặp nguy hiểm, lý do đơn giản vì bà rất cố chấp. Không ngờ...bà lại đánh nhanh như vậy?
Bà hỏi cô:
"Cô là ai? Tại sao lại bám dính lấy Cao Lang?"
Câu hỏi này quả thật...rất khó trả lời. Cô từ trước tới giờ chưa hiểu cảm giác bám dính lấy ai bao giờ cả, vậy thì sao mà trả lời đây? Hơn nữa...cô nói rằng mình chính là Thanh Di liệu rằng bà có tin không? Nhất thời chưa nghĩ được ra câu đáp lại hợp lý, miệng cô liền ấp úng:
"Cháu...cháu!"
"Bên cạnh nó hiện tại đã có Thanh Di rồi, cô bé ấy là thanh mai trúc mã từ nhỏ của nó, chúng nó lại rất yêu nhau. Cô thích làm kẻ thứ ba chen chân vào chuyện tình cảm của chúng nó sao? Cô nghĩ cô là ai?"
Cô chẳng biết nên nói gì nữa, vào tình huống này, dù có cố gắng biện minh cũng bằng thừa mà thôi. Rõ ràng là tên của cô, danh phận của cô, lại bị người khác đóng giả. Thật trớ trêu!
Bà nói tiếp:"Cô không nói được gì nữa à? Tôi nhắc cô lần đầu cũng như lần cuối, không được bén mảng tới gần chúng nó nữa!"
Không được sao?
Tại sao lại không được? Cô mới là Thanh Di, cô mới là người anh ấy yêu mà. Từng đường nét cảm xúc trên gương mặt đáng thương của cô ngày một gượng gạo.
Cô không thể để mọi chuyện đi quá xa như này nữa, lấy hết can đảm, cô nói với ngữ điệu mạnh mẽ, không run sợ:
"Cháu chính là Thanh Di, Liên Thanh Di!"
Bà nội nghe thấy vậy lại càng tức giận hơn, sẵn có cái bàn trà ngay cạnh, một phát bà ném ly trà xuống đất một cái vỡ "Choang!". Nghe tiếng chén vỡ lại làm cô nhụt chí anh hùng, đôi bàn tay vì nãy giờ siết chặt vào nhau bắt đầu run rẩy. Gương mặt trắng bệch sợ cắt không còn giọt máu.
"Nhúng cô ta vào thùng nước, đến khi nào cô ta chịu buông tha cháu ta ra mới thôi!"
Cái gì? Nhúng vào thùng nước?
Đôi môi trắng bệch lại trở thành tím tái, cô sợ tới nỗi muốn gục ngã ngay tại chỗ. Cô...cô sợ mình không trụ nổi mất.
Mấy tên vệ sĩ rất nhanh chóng đã đưa cô ra cạnh thùng nước to. Thanh Di không nên làm gì, lúc này chỉ còn tận dụng được cái miệng thôi, cô hét lớn:
"Buông ra, mấy tên thối tha các người!"
Họ mặc sức cô kêu, kêu trời kêu đất thì cũng chẳng ai cứu được cô nữa rồi. Họ thẳng tay ném cô vào thùng nước to rồi ấn đầu cô xuống, vì mất đà nên cô đã chìm nghỉm xuống, không còn sức giãy giụa nữa
Áp suất của nước quá lớn, cô khó thở...khó thở vô cùng. Tay chân thì mềm nhũn rồi, cô mệt mỏi quá. Trong thâm tâm chỉ biết kêu gào hai chữ "Cao Lang!" Cô không còn sức rồi, mí mắt cô dần khép lại, cả người nhẹ bẫng rung rinh theo mặt nước.
"Thanh Di! Thanh Di!"
Tiếng gọi vội vã kèm theo tức giận, tiếp sau đấy là tiếng xô xát nhau. Tiếng bàn ghế bị đập, tiếng người kêu lên vì đau đớn. Cô chợt tỉnh lại, trong lòng mừng rỡ vô cùng, cô nghĩ thầm:
"Cứu...cứu em, Cao Lang!"
Thân thể cô dần trở nên ấm áp hơn khi không còn bị nước bao vây, nhưng vẫn chẳng thể nào mở được mắt ra. Bàn tay to ấy không ngừng vỗ nhẹ lên má cô, không ngừng hô hấp lồng ngực.
Từ trong bụng, nước mà cô đã uống liền ngay lập tức trào ra, phun ra khỏi miệng. Cô lim dim mở mắt, dáng người ấy, khuôn mặt ấy, có phải là anh không Cao Lang? Liệu cô có nhận nhầm người không?
Bàn tay yếu ớt của cô chạm nhẹ lên má người đàn ông ấy, cô ôm trầm lấy anh và khóc thú thít. Nhưng...sự thật lại không như cô nhìn thấy. Người đang ôm cô vào lòng, không phải Cao Lang, mà là...Cao Tùng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook