Ông Đây Là Fan, Không Phải Anti
-
Chương 2: Quần của đàn anh
Chương trình học của đại học năm ba thoải mái hơn rất nhiều, còn không cần phải đi thực tập nữa. Bởi vì ký túc xá của sinh viên bình thường đã hết chỗ, nên Chu Tiểu Niệm được sắp xếp đến ký túc xá của nghiên cứu sinh. Cậu một mình độc chiếm căn phòng ký túc xá dành cho hai người, ký túc xá của nghiên cứu sinh nằm ở nơi hơi ít người qua lại, Chu Tiểu Niệm gọi đây là khoảng trời thanh nhàn tự tại.
Nhưng cho dù có thanh nhàn tự tại bao nhiêu đi chăng nữa thì cũng phải lên lớp. Chu Tiểu Niệm của chúng ta mặc dù nhị khuyết nhưng IQ lại rất cao, vẫn là một học sinh giỏi chân chính.
Buổi trưa cậu mới dậy ăn sáng, rồi ngồi lướt lướt weibo.
A! Đúng rồi! Ca hội của đại thần là hôm nay đó nha.
Ở trên ca hội dìm đại thần, liệu đại thần có nói chuyện trực tiếp với mình không nhờ? Nói không chừng còn thêm bạn tốt gì gì đó nữa chứ! Ahihi… vậy sẽ rất xấu hổ đó!
Chu Tiểu Niệm ăn no sinh hoang tưởng, đầu óc bắt đầu nghĩ đến đủ chuyện đen tối, cậu ngồi trước máy tính cười khúc khích mà ngẩn người.
Buổi chiều cậu tút tát lại mình thật sạch sẽ rồi ra ngoài lên lớp, lúc đang khóa cửa, liền nhìn thấy đàn anh nghiên cứu sinh ở phòng đối diện cũng ra ngoài.
“Hi ~ đàn anh chào buổi sáng!” Chu Tiểu Niệm vô cùng tự nhiên phóng ra năng lượng dương quang nhị khuyết của mình.
Đàn anh không nhịn được khẽ mỉm cười nhưng ngay lập tức lại tiếp tục khôi phục lại vẻ mặt nghiêm túc: “Quá trưa rồi…”
Chu Tiểu Niệm gãi gãi đầu, miệng xấu hổ lẩm bẩm: A A! Nhầm! Ahihi… Hihi…
Đối với người đàn anh này, Chu Tiểu Niệm cũng chỉ có ấn tượng nông cạn là “Mặt đẹp giọng hay” thôi.
Dung mạo rất tuấn tú, nhưng mà vị đàn anh này rất bận, không thể thường xuyên ngắm để bổ mắt được, giọng nói cũng rất hay nhưng đàn anh không thường nói chuyện nên hơi đáng tiếc.
Chu Tiểu Niệm ôm chồng sách giống như du hồn mà đi xuống cầu thang, cậu cứ cảm thấy hình như trong tiềm thức mình đã bỏ lỡ mất điều gì đó rồi…
Chỗ nào nhỉ?…
Trời ơi! Quần!
Quần của đàn anh rất giống cái quần mà đại thần up lên weibo! Nhưng đàn anh mặc vào nhìn gầy hơn đại thần một chút!
Má ơi đây là nhịp điệu chuẩn bị hóa thành anti sao.
Chu Tiểu Niệm bị hù hết cả hồn, nhưng nghĩ lại an ủi bản thân, đại thần nhìn cường tráng hơn một chút, khá có cảm giác an toàn!
Nhưng… Đàn anh cũng không tệ chút nào…!
Ngưng ngưng! Trực giác của Chu Tiểu Niệm tự nói với bản thân, nếu cứ để bản thân bị cuốn vào như vậy, sẽ bị biến thành anti fan thật đó! Cậu quyết đoán ôm chặt sách, bạch bạch bạch nhanh chóng chạy xuống cầu thang đi học!
Đợi đến hơn tám giờ tối, cầu thang-kun mới có thể chào đón Chu Tiểu Niệm lần nữa. Cũng là kiểu bạch bạch bạch chạy lên cầu thang như lúc chiều, nhưng phía sau lưng áo T-shirt của Chu Tiểu Niệm đều sắp mướt mồ hôi.
Ôi sắp muộn ca hội của Bất Ngữ Đại Thần rồi!
Nhân lúc đang khởi động máy tính, Chu Tiểu Niệm bắt đầu ừng ực uống nước.
Không ngờ, lúc học xong, thầy giáo lại gọi cậu đi ăn cơm nói chuyện, nhân tiện còn có cả mấy nghiên cứu sinh mà thầy đang hướng dẫn nữa.
Thầy giáo nói gần nói xa với Chu Tiểu Niệm, nói là hết học kỳ sau của năm ba nữa là sắp phải vào năm tư rồi, em rất phù hợp với các tiêu chuẩn của nghiên cứu sinh nè… Có muốn đi phỏng vấn thử xem không nè… Đã nghĩ tới giáo viên hướng dẫn nào chưa nè… Hay là đi theo thầy đi… Blablabla…
Chu Tiểu Niệm nhìn đàn anh ở phòng đối diện, cũng là một trong những nghiên cứu sinh mà thầy hướng dẫn, rất là cạn lời. Đàn anh à! Thầy rất thích giành giật học sinh hả?!
Mặc dù cơm ăn rất nhanh, nhưng thầy giáo cũng bị vẻ ngoài ngoan ngoãn vô hại của Chu Tiểu Niệm đánh lừa, làm cho bữa cơm kết thúc rất sớm. Nhưng mà… vẫn bị muộn ca hội mất rồi… Lại phải đi cầu bản thu âm nữa rồi! Nhưng bản thu âm không mang lại nhiều cảm xúc như khi nghe trực tiếp đâu, đáng ghét quá đi!
Cậu vội vã cuống cuồng mở YY, tay còn run rẩy mà tiến vào sai kênh, đợi đến khi vào đúng kênh thì lại vì nhân số quá nhiều mà bị lag, rất lâu mới hiển thị được!
(YY: Là một chương trình chat voice của TQ, tất nhiên vẫn có khung gõ đối thoại. Để chat người dùng cần tạo một kênh YY có đánh số bất kỳ, số này có thể coi như địa chỉ của kênh. Có thể lựa chọn chức năng quản lý, tức là chỉ có người được chủ phòng cho phép mới có thể nói, còn những người khác chỉ có thể gõ chữ trên box chat. Người chủ phòng có ký hiệu áo đen khi đặt một thành viên nào đó làm quản lý, người này sẽ mang áo cam. Đây chính là khái niệm mặc áo trong YY. Và khi đó, quản lý sẽ là người quyết định ai được lên tiếng trong số các thành viên. Những người được quản lý cho phép nói, hay còn gọi là được cầm mic, trong truyện thường gọi là lên tuyến. Trong phòng có thể lựa chọn nói chuyện tự do, hoặc chọn mặc định là giữ phím F2 trong suốt quá trình nói, khi thả phím F2 ra sẽ không thể nói được, hay còn gọi là xuống mic hoặc xuống tuyến)
Xui xẻo à xui xẻo ơi!
Nhưng ông trời vẫn rất thiên vị Chu Tiểu Niệm, người chủ trì lên mạch cố gắng làm cho bầu không khí thật sôi nổi! Toàn nói lảng sang chuyện khác không à! Để ổn định tâm tình của quần chúng đó! Nhưng bình luận chạy vèo vèo vèo vẫn truyền đến cho Chu Tiểu Niệm một tin tức không biết là xấu hay tốt:
Bất! Ngữ! Đại! Thần! Vậy! Mà! Vẫn! Chưa! Tới!
Hú hú cảm ơn trời đất!
Nhưng cho dù có thanh nhàn tự tại bao nhiêu đi chăng nữa thì cũng phải lên lớp. Chu Tiểu Niệm của chúng ta mặc dù nhị khuyết nhưng IQ lại rất cao, vẫn là một học sinh giỏi chân chính.
Buổi trưa cậu mới dậy ăn sáng, rồi ngồi lướt lướt weibo.
A! Đúng rồi! Ca hội của đại thần là hôm nay đó nha.
Ở trên ca hội dìm đại thần, liệu đại thần có nói chuyện trực tiếp với mình không nhờ? Nói không chừng còn thêm bạn tốt gì gì đó nữa chứ! Ahihi… vậy sẽ rất xấu hổ đó!
Chu Tiểu Niệm ăn no sinh hoang tưởng, đầu óc bắt đầu nghĩ đến đủ chuyện đen tối, cậu ngồi trước máy tính cười khúc khích mà ngẩn người.
Buổi chiều cậu tút tát lại mình thật sạch sẽ rồi ra ngoài lên lớp, lúc đang khóa cửa, liền nhìn thấy đàn anh nghiên cứu sinh ở phòng đối diện cũng ra ngoài.
“Hi ~ đàn anh chào buổi sáng!” Chu Tiểu Niệm vô cùng tự nhiên phóng ra năng lượng dương quang nhị khuyết của mình.
Đàn anh không nhịn được khẽ mỉm cười nhưng ngay lập tức lại tiếp tục khôi phục lại vẻ mặt nghiêm túc: “Quá trưa rồi…”
Chu Tiểu Niệm gãi gãi đầu, miệng xấu hổ lẩm bẩm: A A! Nhầm! Ahihi… Hihi…
Đối với người đàn anh này, Chu Tiểu Niệm cũng chỉ có ấn tượng nông cạn là “Mặt đẹp giọng hay” thôi.
Dung mạo rất tuấn tú, nhưng mà vị đàn anh này rất bận, không thể thường xuyên ngắm để bổ mắt được, giọng nói cũng rất hay nhưng đàn anh không thường nói chuyện nên hơi đáng tiếc.
Chu Tiểu Niệm ôm chồng sách giống như du hồn mà đi xuống cầu thang, cậu cứ cảm thấy hình như trong tiềm thức mình đã bỏ lỡ mất điều gì đó rồi…
Chỗ nào nhỉ?…
Trời ơi! Quần!
Quần của đàn anh rất giống cái quần mà đại thần up lên weibo! Nhưng đàn anh mặc vào nhìn gầy hơn đại thần một chút!
Má ơi đây là nhịp điệu chuẩn bị hóa thành anti sao.
Chu Tiểu Niệm bị hù hết cả hồn, nhưng nghĩ lại an ủi bản thân, đại thần nhìn cường tráng hơn một chút, khá có cảm giác an toàn!
Nhưng… Đàn anh cũng không tệ chút nào…!
Ngưng ngưng! Trực giác của Chu Tiểu Niệm tự nói với bản thân, nếu cứ để bản thân bị cuốn vào như vậy, sẽ bị biến thành anti fan thật đó! Cậu quyết đoán ôm chặt sách, bạch bạch bạch nhanh chóng chạy xuống cầu thang đi học!
Đợi đến hơn tám giờ tối, cầu thang-kun mới có thể chào đón Chu Tiểu Niệm lần nữa. Cũng là kiểu bạch bạch bạch chạy lên cầu thang như lúc chiều, nhưng phía sau lưng áo T-shirt của Chu Tiểu Niệm đều sắp mướt mồ hôi.
Ôi sắp muộn ca hội của Bất Ngữ Đại Thần rồi!
Nhân lúc đang khởi động máy tính, Chu Tiểu Niệm bắt đầu ừng ực uống nước.
Không ngờ, lúc học xong, thầy giáo lại gọi cậu đi ăn cơm nói chuyện, nhân tiện còn có cả mấy nghiên cứu sinh mà thầy đang hướng dẫn nữa.
Thầy giáo nói gần nói xa với Chu Tiểu Niệm, nói là hết học kỳ sau của năm ba nữa là sắp phải vào năm tư rồi, em rất phù hợp với các tiêu chuẩn của nghiên cứu sinh nè… Có muốn đi phỏng vấn thử xem không nè… Đã nghĩ tới giáo viên hướng dẫn nào chưa nè… Hay là đi theo thầy đi… Blablabla…
Chu Tiểu Niệm nhìn đàn anh ở phòng đối diện, cũng là một trong những nghiên cứu sinh mà thầy hướng dẫn, rất là cạn lời. Đàn anh à! Thầy rất thích giành giật học sinh hả?!
Mặc dù cơm ăn rất nhanh, nhưng thầy giáo cũng bị vẻ ngoài ngoan ngoãn vô hại của Chu Tiểu Niệm đánh lừa, làm cho bữa cơm kết thúc rất sớm. Nhưng mà… vẫn bị muộn ca hội mất rồi… Lại phải đi cầu bản thu âm nữa rồi! Nhưng bản thu âm không mang lại nhiều cảm xúc như khi nghe trực tiếp đâu, đáng ghét quá đi!
Cậu vội vã cuống cuồng mở YY, tay còn run rẩy mà tiến vào sai kênh, đợi đến khi vào đúng kênh thì lại vì nhân số quá nhiều mà bị lag, rất lâu mới hiển thị được!
(YY: Là một chương trình chat voice của TQ, tất nhiên vẫn có khung gõ đối thoại. Để chat người dùng cần tạo một kênh YY có đánh số bất kỳ, số này có thể coi như địa chỉ của kênh. Có thể lựa chọn chức năng quản lý, tức là chỉ có người được chủ phòng cho phép mới có thể nói, còn những người khác chỉ có thể gõ chữ trên box chat. Người chủ phòng có ký hiệu áo đen khi đặt một thành viên nào đó làm quản lý, người này sẽ mang áo cam. Đây chính là khái niệm mặc áo trong YY. Và khi đó, quản lý sẽ là người quyết định ai được lên tiếng trong số các thành viên. Những người được quản lý cho phép nói, hay còn gọi là được cầm mic, trong truyện thường gọi là lên tuyến. Trong phòng có thể lựa chọn nói chuyện tự do, hoặc chọn mặc định là giữ phím F2 trong suốt quá trình nói, khi thả phím F2 ra sẽ không thể nói được, hay còn gọi là xuống mic hoặc xuống tuyến)
Xui xẻo à xui xẻo ơi!
Nhưng ông trời vẫn rất thiên vị Chu Tiểu Niệm, người chủ trì lên mạch cố gắng làm cho bầu không khí thật sôi nổi! Toàn nói lảng sang chuyện khác không à! Để ổn định tâm tình của quần chúng đó! Nhưng bình luận chạy vèo vèo vèo vẫn truyền đến cho Chu Tiểu Niệm một tin tức không biết là xấu hay tốt:
Bất! Ngữ! Đại! Thần! Vậy! Mà! Vẫn! Chưa! Tới!
Hú hú cảm ơn trời đất!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook