Ông Đây Không Cần Anh Chịu Trách Nhiệm!
-
Chương 39: Tuỳ Hứng Một Chút Ha, Có Thể Ha?! Có Thể Ha?!
Lăng Triển Dực bê bát, vô tội lắc đầu nói: “Em nói oan cho anh rồi, anh không có đuổi anh ta đi mà là chính anh ta tự đi, hôm nay anh tới sớm tìm em thì đã thấy anh ta thu dọn hành lý xong rồi, bên cạnh còn có một cậu thanh niên trẻ tuổi đi theo, có lẽ... Là họ hàng của anh ta. Dù sao anh ta đã đi theo cậu thanh niên đó rồi. Sau đó anh ta biết anh là ba đứa bé, nên mới đưa chìa khóa cho anh, nói anh chăm sóc cho em thật tốt.”
Tô Tử Dương nghĩ tới trước khi anh rời khỏi bệnh viện vào ngày hôm qua thì có thấy Lạc Dương ngồi lên xe máy của cậu thanh niên rời khỏi đó, trong lòng thả lỏng, nhưng nỗi buồn chia tay lại nhiều hơn.
“Anh ấy đi rồi?” Tô Tử Dương lẩm bẩm, không chào hỏi với anh mà đã đi rồi?
Lăng Triển Dực liếc mắt, lời nói vừa rồi bảy phần thật ba phần giả, Lạc Dương quả thật đã đi không sai, đi cùng cậu thanh niên cũng không sai, chẳng qua, cuối cùng có phải y tự nguyện đi hay không thì hắn cũng không rõ.
Có lẽ, là do những lời hắn nói, mới khiến người ta dọn đi...
Có điều, thôi, chỉ cần hắn đạt được mục đích, làm người độc ác một chút cũng không sao.
Thời gian trở lại buổi sáng ――
Tối hôm qua khi Lăng Triển Dực rời đi đã hạ quyết tâm muốn dọn lại đây ở cùng Tô Tử Dương, mặc dù anh hiện tại vẫn chưa chấp nhận mình, nhưng Lăng Triển Dực chưa bao giờ nghĩ tới chuyện từ bỏ.
Luyện tập kỹ thuật xắt rau cả đêm, rạng sáng bốn giờ, Lăng Triển Dực theo học dì Trương đã chăm sóc ba mẹ hắn mấy chục năm nấu món canh trứng đơn giản, còn nói dì Trương làm thêm mấy món điểm tâm nhỏ rồi vội vàng bỏ vào trong hộp giữ ấm, kết quả vừa đi đến lầu dưới thì chạm mặt Lạc Dương vừa mới về đến nhà.
Ánh mắt Lăng Triển Dực chợt lóe, tiến lên một bước gọi y lại: “Ngài Lạc! Xin dừng bước!”
Lạc Dương nhìn người đàn ông cao lớn này, hơi nhíu mày: “Chuyện gì?”
“Tôi có chuyện muốn bàn bạc với anh... ” Trên mặt Lăng Triển Dực hơi toát ra vẻ ngượng ngùng, “Có thể xin anh dọn khỏi đây được không? Tôi biết mấy tháng này anh vẫn luôn chăm sóc Tử Dương, tôi biết mình nói vậy có hơi bất lịch sự, có điều anh yên tâm, thật ra tôi rất biết ơn anh, thật lòng cảm ơn!” Dừng một chút, Lăng Triển Dực lại nói, “Nếu anh không có chỗ ở, tôi có thể cung cấp một đống phòng ở cho anh, gần ngay trường đại học anh dạy, đường đi, ánh sáng, cùng cách trang trí tuyệt đối là nhất, anh đừng vội từ chối, tôi không phải đang bố thí, chỉ là muốn biểu đạt lòng biết ơn chân thành của mình thôi.”
Lạc Dương không dao động, ôm một chồng tài liệu nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Lăng Triển Dực một cái: “Anh có tiền như vậy, nhất định cảm thấy tiền là vạn năng, có thể giúp anh giải quyết mọi chuyện đúng không? Có điều thực xin lỗi, tạm thời tôi vẫn chưa có ý định chuyển nhà, mấy ngày này, tôi ở chung với Tử Dương rất tốt. Huống hồ gì, tôi còn muốn chăm sóc cuộc sống hằng ngày của Tử Dương, sáu tháng sau, tôi muốn chờ đến ngày làm cha nuôi cục cưng.” Y cười nhẹ nhàng bổ sung, “Tôi sẽ là người đầu tiên nhìn thấy cục cưng chào đời.”
Sắc mặt Lăng Triển Dực trầm xuống, giọng nói pha lẫn ý cảnh cáo: “Anh không nên rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.”
“Sao vậy? Dễ dàng tức giận đến thế?” Lạc Dương lại chuyển lời, “Anh dễ tức giận như vậy, sao có thể chăm sóc tốt cho Tử Dương chứ?”
“...” Lăng Triển Dực bị y nói vậy thì cứng họng, sau đó cười lạnh, “Đây là chuyện của tôi, không tới phiên anh quản!”
“Không sai, tôi cũng không muốn quản chuyện của anh. Tôi chỉ muốn chăm sóc cho Tử Dương thật tốt, anh ấy làm người rất tốt, vừa lạc quan lại thoải mái, tích cực hướng về phía trước, một mình đối mặt với chuyện lớn như vậy cũng không chịu cúi đầu. Hơn nữa anh ấy cho tôi thuê phòng với giá thấp, còn không thu tiền thế chấp của tôi, tôi chăm sóc anh ấy là tự nguyện, cũng là tôi thiếu anh ấy.” Lạc Dương nhìn một thân âu phục đầy cao quý ưu nhã của Lăng Triển Dực, lại chế nhạo lần nữa, “Không phải anh có tiền sao? Vì sao không ra oai tiếp đi, luôn miệng nói phải chăm sóc anh ấy thật tốt, cứ mang người về biệt thự đi, có người hầu tuỳ ý sai khiến, không phải cho anh ấy sự phục vụ tốt nhất thì sẽ tốt hơn sao? Hiện tại lại hùng hổ tới đuổi tôi đi thì đàn ông cái gì! Anh chăm sóc anh ấy là chuyện của anh, tôi thuê nhà ở là chuyện của tôi, cũng đâu đụng chạm nhau cái gì?”
“Anh ――” Lăng Triển Dực bị chẹn họng đến nói không ra lời, hắn thở dài, khí thế giảm xuống, thấp giọng cười khổ nói, “Tôi muốn mang em ấy đi, nhưng em ấy lại không đồng ý thì tôi nào có biện pháp gì.”
Lăng Triển Dực không hề ăn trên ngồi trước mà vênh mặt hất hàm sai khiến nữa, Lạc Dương cũng khôi phục bộ dáng lễ độ ôn tồn, y suy đoán: “Vậy nhất định là do anh đã làm chuyện gì có lỗi với Tử Dương rồi, cho nên anh ấy mới cảnh giác với anh lớn như vậy.”
Lăng Triển Dực mở tay ra, bất đắc dĩ nói: “Tôi không có làm chuyện gì có lỗi với em ấy cả! Lúc trước quan hệ với nhau, cả hai đều là tự nguyện, có thất vọng gì để mà xin lỗi chứ? Sau hôm đó thái độ của em ấy rất khác thường, tự lén chạy đi, tôi muốn chính thức qua lại với em ấy nhưng em ấy lại tránh tôi như tránh tà, khi biết được em ấy đang mang thai, tôi muốn chịu trách nhiệm thì em ấy vẫn kiên quyết không chịu. Anh nói xem tôi còn có thể làm gì bây giờ?”
Lạc Dương trầm mặc, y cũng là gay nên y hiểu rõ, thật ra loại người như bọn họ thường không có cảm giác an toàn, cái gì mà yêu thương cả đời, thề non hẹn biển, tất cả đều là hoa trong gương, trăng trong nước, hiện thực tàn khốc sẽ dùng mọi cách để đả kích nội tâm yếu ớt của bọn họ.
Khó có được lúc Lăng Triển Dực không đam mê hoa cỏ như trước đây, nhiều lần bị từ chối nhưng vẫn kiên trì canh giữ mặt trận, hiện tại còn tới xin y rời đi.
Y cũng không phải là người không có mắt, một người ngoài lại kẹp giữa hai vợ chồng son thì thật đáng ghét.
Vốn dĩ y quay về nhà cùng với Diệp Thước là vì muốn dọn đi, vừa rồi y chỉ muốn thăm dò tâm ý của Lăng Triển Dực đối với Tô Tử Dương là như thế nào một chút thôi...
Lăng Triển Dực vẫn luôn quan sát Lạc Dương, thấy sắc mặt y hòa hoãn lại thì không ngừng cố gắng nói: “Tôi hiện tại đang nỗ lực theo đuổi em ấy, nhưng xui xẻo lại không có cách, chỉ có thể xuống tay từ chỗ ngài Lạc. Anh yên tâm, tôi không phải tên thiếu gia trăng hoa không muốn chịu trách nhiệm gì đó đâu, tôi đã quyết tâm, thì nhất định sẽ quý trọng cùng bảo vệ Tử Dương thật tốt.”
“... Tôi dựa vào đâu để tin tưởng anh?” Lạc Dương hơi thả lỏng. Trong tiềm thức, y vẫn hy vọng Tử Dương có thể tìm được hạnh phúc, càng hy vọng anh quen gay, có thể thành một đôi vui vẻ bên nhau, yêu thương nhau cho đến bạc đầu, hung hăng vả hiện thực một cái tát vang dội!
Lăng Triển Dực mở hộp giữ ấm đồ ăn trong tay ra, bên trong bày đủ loại điểm tâm nhỏ, tất cả đều là món Tô Tử Dương thích ăn: “Tuy rằng tôi hiện tại không thể dùng năng lực để chứng minh, nhưng tôi tin, phần tâm ý này như vậy là đủ rồi.”
Tầm mắt Lạc Dương dời khỏi hộp đồ ăn, dừng ở hình ảnh Lăng Triển Dực thâm quầng hai mắt, hiểu rõ.
Người đàn ông cường thế bá đạo có thói quen khống chế tất cả này nhất định đã một đêm không ngủ, vì muốn có thể mang bữa sáng đến chỗ người mình yêu.
Trên ngón tay trái của Lăng Triển Dực còn dán mấy băng keo cá nhân, rõ ràng y không hề nhìn thấy vào ngày hôm qua khi Tô Tử Dương ra viện. Nếu y đoán không sai, nhất định là tại lúc Lăng Triển Dực học nấu ăn, chỉ không biết nhân vật lớn đã quen ngồi chỉ tay này có thể kiên trì được bao lâu, có điều phần tâm ý này của hắn, như vậy là đủ rồi.
Tất cả đều bắt đầu từ con số 0, chỉ cần hắn chịu bước ra bước đầu tiên, thì có thể tin tưởng, 99 bước về sau hắn cũng có thể kiên trì đi tiếp.
Lạc Dương móc cái chìa khóa từ trong túi của mình ra đưa cho Lăng Triển Dực: “Mấy lời vừa rồi của tôi có nhiều chỗ xúc phạm, hẳn ngài Lăng sẽ không để ý đâu? Tôi biết anh đuổi tôi đi là muốn bồi dưỡng tình cảm với anh ấy. Ừm, đây là chìa khóa nhà Tử Dương, hiện tại đưa cho anh! Dù sao tôi là người rảnh rỗi, đi đâu cũng không sao cả. Có điều tôi vẫn nói trước, nếu như anh không thể chăm sóc anh ấy thật tốt, tôi sẽ là người đầu tiên không buông tha cho anh!”
Hai mắt Lăng Triển Dực híp lại, trầm ngâm một lát mới nhận cái chìa khóa, hắn hỏi ngược lại một câu: “Anh dùng lập trường gì để nói vậy?”
“Tôi sao... Đương nhiên là thân phận cha nuôi.” Lạc Dương nhún nhún vai, tầm mắt xuyên qua vai Lăng Triển Dực nhìn về phía một chiếc Audi màu đen phía sau hắn, hơi cúi người, dời đi.
“Anh sẽ không... Ăn dấm lung tung chứ?” Lạc Dương chế nhạo một câu, là người đầu tiên xoay lưng đi lên cầu thang, “Yên tâm, tôi không tạo được điện với anh ấy. Có điều tôi còn phải trở lên một chuyến, dọn dẹp hành lý.”
Lăng Triển Dực thở phào một hơi, theo sau: “Tôi giúp anh.”
Trong quá trình thu dọn hành lý, hai người ăn ý không đánh thức Tô Tử Dương đang ngủ như heo. Hơn nữa Lạc Dương là một giáo sư trẻ tuổi còn độc thân, đồ cũng không nhiều, rất nhanh đã đóng gói xong.
Lăng Triển Dực đưa y ra cửa, ở cửa lại gặp được cậu thanh niên đi theo Lạc Dương ở bệnh viện, hắn nghe thấy Lạc Dương gọi cậu ta là ‘Diệp Thước’.
Không cùng họ... Bà con sao?
Lăng Triển Dực vội vàng quay trở vào làm canh trứng cho Tô Tử Dương, lập tức xem nhẹ việc khi Diệp Thước nhìn về phía Lạc Dương thì ánh mắt hoàn toàn khó hiểu...
“Ngẩn người cái gì!” Giọng nói của Tô Tử Dương kéo Lăng Triển Dực còn đang suy nghĩ trở về, hắn đặt canh trứng xuống bàn, cười nói, “Không có gì, cho em nếm thử tay nghề của anh!”
Tô Tử Dương nhíu mày nhìn canh trứng, lắc đầu: “Không muốn ăn.”
Anh không thích ăn trứng gà nhất.
“Ngoan, nếm thử một ngụm thôi, món này có lợi cho em bé, anh đã tra qua rồi, trong khoảng thời gian mang thai, anh sẽ làm đồ ăn theo thực đơn để bổ sung dinh dưỡng cho em, hiện tại ăn trứng gà là thích hợp nhất, đừng tùy hứng có được không?” Lăng Triển Dực dùng cái muỗng múc một ngụm rồi thổi nguội đưa qua, dụ dỗ, “Nào, anh đút cho em, há mồm, a ――”
Tô Tử Dương lui về phía sau một bước, né tránh cái muỗng của hắn: “Tôi không muốn ăn trứng gà, có thể đổi món khác không?”
Cái tên này sao lại giống Lạc Dương như vậy, cái gì mà nấu theo thực đơn chứ, cái gì mà thích hợp dùng khi mang thai, cứ nói đi nói lại hai câu này, anh không biết phải từ chối ra sao.
Có điều đó là trước kia, đối mặt với Lạc Dương cực khổ nấu cơm cho anh, anh không đành lòng từ chối, hiện tại sao...
Là Lăng Triển Dực dán tới muốn chăm sóc anh, anh có thể tùy hứng một chút ha? Có thể ha? Có thể ha?
Tô Tử Dương nghĩ tới trước khi anh rời khỏi bệnh viện vào ngày hôm qua thì có thấy Lạc Dương ngồi lên xe máy của cậu thanh niên rời khỏi đó, trong lòng thả lỏng, nhưng nỗi buồn chia tay lại nhiều hơn.
“Anh ấy đi rồi?” Tô Tử Dương lẩm bẩm, không chào hỏi với anh mà đã đi rồi?
Lăng Triển Dực liếc mắt, lời nói vừa rồi bảy phần thật ba phần giả, Lạc Dương quả thật đã đi không sai, đi cùng cậu thanh niên cũng không sai, chẳng qua, cuối cùng có phải y tự nguyện đi hay không thì hắn cũng không rõ.
Có lẽ, là do những lời hắn nói, mới khiến người ta dọn đi...
Có điều, thôi, chỉ cần hắn đạt được mục đích, làm người độc ác một chút cũng không sao.
Thời gian trở lại buổi sáng ――
Tối hôm qua khi Lăng Triển Dực rời đi đã hạ quyết tâm muốn dọn lại đây ở cùng Tô Tử Dương, mặc dù anh hiện tại vẫn chưa chấp nhận mình, nhưng Lăng Triển Dực chưa bao giờ nghĩ tới chuyện từ bỏ.
Luyện tập kỹ thuật xắt rau cả đêm, rạng sáng bốn giờ, Lăng Triển Dực theo học dì Trương đã chăm sóc ba mẹ hắn mấy chục năm nấu món canh trứng đơn giản, còn nói dì Trương làm thêm mấy món điểm tâm nhỏ rồi vội vàng bỏ vào trong hộp giữ ấm, kết quả vừa đi đến lầu dưới thì chạm mặt Lạc Dương vừa mới về đến nhà.
Ánh mắt Lăng Triển Dực chợt lóe, tiến lên một bước gọi y lại: “Ngài Lạc! Xin dừng bước!”
Lạc Dương nhìn người đàn ông cao lớn này, hơi nhíu mày: “Chuyện gì?”
“Tôi có chuyện muốn bàn bạc với anh... ” Trên mặt Lăng Triển Dực hơi toát ra vẻ ngượng ngùng, “Có thể xin anh dọn khỏi đây được không? Tôi biết mấy tháng này anh vẫn luôn chăm sóc Tử Dương, tôi biết mình nói vậy có hơi bất lịch sự, có điều anh yên tâm, thật ra tôi rất biết ơn anh, thật lòng cảm ơn!” Dừng một chút, Lăng Triển Dực lại nói, “Nếu anh không có chỗ ở, tôi có thể cung cấp một đống phòng ở cho anh, gần ngay trường đại học anh dạy, đường đi, ánh sáng, cùng cách trang trí tuyệt đối là nhất, anh đừng vội từ chối, tôi không phải đang bố thí, chỉ là muốn biểu đạt lòng biết ơn chân thành của mình thôi.”
Lạc Dương không dao động, ôm một chồng tài liệu nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Lăng Triển Dực một cái: “Anh có tiền như vậy, nhất định cảm thấy tiền là vạn năng, có thể giúp anh giải quyết mọi chuyện đúng không? Có điều thực xin lỗi, tạm thời tôi vẫn chưa có ý định chuyển nhà, mấy ngày này, tôi ở chung với Tử Dương rất tốt. Huống hồ gì, tôi còn muốn chăm sóc cuộc sống hằng ngày của Tử Dương, sáu tháng sau, tôi muốn chờ đến ngày làm cha nuôi cục cưng.” Y cười nhẹ nhàng bổ sung, “Tôi sẽ là người đầu tiên nhìn thấy cục cưng chào đời.”
Sắc mặt Lăng Triển Dực trầm xuống, giọng nói pha lẫn ý cảnh cáo: “Anh không nên rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.”
“Sao vậy? Dễ dàng tức giận đến thế?” Lạc Dương lại chuyển lời, “Anh dễ tức giận như vậy, sao có thể chăm sóc tốt cho Tử Dương chứ?”
“...” Lăng Triển Dực bị y nói vậy thì cứng họng, sau đó cười lạnh, “Đây là chuyện của tôi, không tới phiên anh quản!”
“Không sai, tôi cũng không muốn quản chuyện của anh. Tôi chỉ muốn chăm sóc cho Tử Dương thật tốt, anh ấy làm người rất tốt, vừa lạc quan lại thoải mái, tích cực hướng về phía trước, một mình đối mặt với chuyện lớn như vậy cũng không chịu cúi đầu. Hơn nữa anh ấy cho tôi thuê phòng với giá thấp, còn không thu tiền thế chấp của tôi, tôi chăm sóc anh ấy là tự nguyện, cũng là tôi thiếu anh ấy.” Lạc Dương nhìn một thân âu phục đầy cao quý ưu nhã của Lăng Triển Dực, lại chế nhạo lần nữa, “Không phải anh có tiền sao? Vì sao không ra oai tiếp đi, luôn miệng nói phải chăm sóc anh ấy thật tốt, cứ mang người về biệt thự đi, có người hầu tuỳ ý sai khiến, không phải cho anh ấy sự phục vụ tốt nhất thì sẽ tốt hơn sao? Hiện tại lại hùng hổ tới đuổi tôi đi thì đàn ông cái gì! Anh chăm sóc anh ấy là chuyện của anh, tôi thuê nhà ở là chuyện của tôi, cũng đâu đụng chạm nhau cái gì?”
“Anh ――” Lăng Triển Dực bị chẹn họng đến nói không ra lời, hắn thở dài, khí thế giảm xuống, thấp giọng cười khổ nói, “Tôi muốn mang em ấy đi, nhưng em ấy lại không đồng ý thì tôi nào có biện pháp gì.”
Lăng Triển Dực không hề ăn trên ngồi trước mà vênh mặt hất hàm sai khiến nữa, Lạc Dương cũng khôi phục bộ dáng lễ độ ôn tồn, y suy đoán: “Vậy nhất định là do anh đã làm chuyện gì có lỗi với Tử Dương rồi, cho nên anh ấy mới cảnh giác với anh lớn như vậy.”
Lăng Triển Dực mở tay ra, bất đắc dĩ nói: “Tôi không có làm chuyện gì có lỗi với em ấy cả! Lúc trước quan hệ với nhau, cả hai đều là tự nguyện, có thất vọng gì để mà xin lỗi chứ? Sau hôm đó thái độ của em ấy rất khác thường, tự lén chạy đi, tôi muốn chính thức qua lại với em ấy nhưng em ấy lại tránh tôi như tránh tà, khi biết được em ấy đang mang thai, tôi muốn chịu trách nhiệm thì em ấy vẫn kiên quyết không chịu. Anh nói xem tôi còn có thể làm gì bây giờ?”
Lạc Dương trầm mặc, y cũng là gay nên y hiểu rõ, thật ra loại người như bọn họ thường không có cảm giác an toàn, cái gì mà yêu thương cả đời, thề non hẹn biển, tất cả đều là hoa trong gương, trăng trong nước, hiện thực tàn khốc sẽ dùng mọi cách để đả kích nội tâm yếu ớt của bọn họ.
Khó có được lúc Lăng Triển Dực không đam mê hoa cỏ như trước đây, nhiều lần bị từ chối nhưng vẫn kiên trì canh giữ mặt trận, hiện tại còn tới xin y rời đi.
Y cũng không phải là người không có mắt, một người ngoài lại kẹp giữa hai vợ chồng son thì thật đáng ghét.
Vốn dĩ y quay về nhà cùng với Diệp Thước là vì muốn dọn đi, vừa rồi y chỉ muốn thăm dò tâm ý của Lăng Triển Dực đối với Tô Tử Dương là như thế nào một chút thôi...
Lăng Triển Dực vẫn luôn quan sát Lạc Dương, thấy sắc mặt y hòa hoãn lại thì không ngừng cố gắng nói: “Tôi hiện tại đang nỗ lực theo đuổi em ấy, nhưng xui xẻo lại không có cách, chỉ có thể xuống tay từ chỗ ngài Lạc. Anh yên tâm, tôi không phải tên thiếu gia trăng hoa không muốn chịu trách nhiệm gì đó đâu, tôi đã quyết tâm, thì nhất định sẽ quý trọng cùng bảo vệ Tử Dương thật tốt.”
“... Tôi dựa vào đâu để tin tưởng anh?” Lạc Dương hơi thả lỏng. Trong tiềm thức, y vẫn hy vọng Tử Dương có thể tìm được hạnh phúc, càng hy vọng anh quen gay, có thể thành một đôi vui vẻ bên nhau, yêu thương nhau cho đến bạc đầu, hung hăng vả hiện thực một cái tát vang dội!
Lăng Triển Dực mở hộp giữ ấm đồ ăn trong tay ra, bên trong bày đủ loại điểm tâm nhỏ, tất cả đều là món Tô Tử Dương thích ăn: “Tuy rằng tôi hiện tại không thể dùng năng lực để chứng minh, nhưng tôi tin, phần tâm ý này như vậy là đủ rồi.”
Tầm mắt Lạc Dương dời khỏi hộp đồ ăn, dừng ở hình ảnh Lăng Triển Dực thâm quầng hai mắt, hiểu rõ.
Người đàn ông cường thế bá đạo có thói quen khống chế tất cả này nhất định đã một đêm không ngủ, vì muốn có thể mang bữa sáng đến chỗ người mình yêu.
Trên ngón tay trái của Lăng Triển Dực còn dán mấy băng keo cá nhân, rõ ràng y không hề nhìn thấy vào ngày hôm qua khi Tô Tử Dương ra viện. Nếu y đoán không sai, nhất định là tại lúc Lăng Triển Dực học nấu ăn, chỉ không biết nhân vật lớn đã quen ngồi chỉ tay này có thể kiên trì được bao lâu, có điều phần tâm ý này của hắn, như vậy là đủ rồi.
Tất cả đều bắt đầu từ con số 0, chỉ cần hắn chịu bước ra bước đầu tiên, thì có thể tin tưởng, 99 bước về sau hắn cũng có thể kiên trì đi tiếp.
Lạc Dương móc cái chìa khóa từ trong túi của mình ra đưa cho Lăng Triển Dực: “Mấy lời vừa rồi của tôi có nhiều chỗ xúc phạm, hẳn ngài Lăng sẽ không để ý đâu? Tôi biết anh đuổi tôi đi là muốn bồi dưỡng tình cảm với anh ấy. Ừm, đây là chìa khóa nhà Tử Dương, hiện tại đưa cho anh! Dù sao tôi là người rảnh rỗi, đi đâu cũng không sao cả. Có điều tôi vẫn nói trước, nếu như anh không thể chăm sóc anh ấy thật tốt, tôi sẽ là người đầu tiên không buông tha cho anh!”
Hai mắt Lăng Triển Dực híp lại, trầm ngâm một lát mới nhận cái chìa khóa, hắn hỏi ngược lại một câu: “Anh dùng lập trường gì để nói vậy?”
“Tôi sao... Đương nhiên là thân phận cha nuôi.” Lạc Dương nhún nhún vai, tầm mắt xuyên qua vai Lăng Triển Dực nhìn về phía một chiếc Audi màu đen phía sau hắn, hơi cúi người, dời đi.
“Anh sẽ không... Ăn dấm lung tung chứ?” Lạc Dương chế nhạo một câu, là người đầu tiên xoay lưng đi lên cầu thang, “Yên tâm, tôi không tạo được điện với anh ấy. Có điều tôi còn phải trở lên một chuyến, dọn dẹp hành lý.”
Lăng Triển Dực thở phào một hơi, theo sau: “Tôi giúp anh.”
Trong quá trình thu dọn hành lý, hai người ăn ý không đánh thức Tô Tử Dương đang ngủ như heo. Hơn nữa Lạc Dương là một giáo sư trẻ tuổi còn độc thân, đồ cũng không nhiều, rất nhanh đã đóng gói xong.
Lăng Triển Dực đưa y ra cửa, ở cửa lại gặp được cậu thanh niên đi theo Lạc Dương ở bệnh viện, hắn nghe thấy Lạc Dương gọi cậu ta là ‘Diệp Thước’.
Không cùng họ... Bà con sao?
Lăng Triển Dực vội vàng quay trở vào làm canh trứng cho Tô Tử Dương, lập tức xem nhẹ việc khi Diệp Thước nhìn về phía Lạc Dương thì ánh mắt hoàn toàn khó hiểu...
“Ngẩn người cái gì!” Giọng nói của Tô Tử Dương kéo Lăng Triển Dực còn đang suy nghĩ trở về, hắn đặt canh trứng xuống bàn, cười nói, “Không có gì, cho em nếm thử tay nghề của anh!”
Tô Tử Dương nhíu mày nhìn canh trứng, lắc đầu: “Không muốn ăn.”
Anh không thích ăn trứng gà nhất.
“Ngoan, nếm thử một ngụm thôi, món này có lợi cho em bé, anh đã tra qua rồi, trong khoảng thời gian mang thai, anh sẽ làm đồ ăn theo thực đơn để bổ sung dinh dưỡng cho em, hiện tại ăn trứng gà là thích hợp nhất, đừng tùy hứng có được không?” Lăng Triển Dực dùng cái muỗng múc một ngụm rồi thổi nguội đưa qua, dụ dỗ, “Nào, anh đút cho em, há mồm, a ――”
Tô Tử Dương lui về phía sau một bước, né tránh cái muỗng của hắn: “Tôi không muốn ăn trứng gà, có thể đổi món khác không?”
Cái tên này sao lại giống Lạc Dương như vậy, cái gì mà nấu theo thực đơn chứ, cái gì mà thích hợp dùng khi mang thai, cứ nói đi nói lại hai câu này, anh không biết phải từ chối ra sao.
Có điều đó là trước kia, đối mặt với Lạc Dương cực khổ nấu cơm cho anh, anh không đành lòng từ chối, hiện tại sao...
Là Lăng Triển Dực dán tới muốn chăm sóc anh, anh có thể tùy hứng một chút ha? Có thể ha? Có thể ha?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook