Ông Chủ, Xin Ký Tên Ly Hôn
-
Chương 34
Mua một tặng một đưa kết thúc
Nước mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng rơi trên tờ giấy ly hôn, nét bút màu đen dần dần trên giấy theo vết nước lan rộng ra. Chữ kí nhòe nhoẹt vết nước, như là một câu sám hối không kịp nói ra khỏi miệng.
Kiều Ngữ Thần gần như là một giây sau liền ngẩng đầu, trong mắt khiếp sợ không thể dùng ngôn ngữ hình dung. Nàng biết: Đường Học Khiêm người này là người luôn nắm bắt thời cơ vì đạt được mục đích có thể thiên biến vạn hóa không gì làm không được; Nhưng nàng càng hiểu được Đường Học Khiêm chưa bao giờ khóc.
Người đàn ông này vĩnh viễn đều là lạnh lùng đạm mạc không hề nhìn lại, dường như ngoài ích lợi đối với người nhà ra, bất luận cái gì cũng không có thể khơi mào hắn nửa điểm hứng thú.
Bên trong tao nhã, hàm súc, bình tĩnh. Vô luận là cùng đối thủ giao phong, hay là cùng bằng hữu nói đùa, thái độ của hắn vĩnh viễn lạnh nhạt, che khuất tâm tư, mang một chút cao ngạo không quá rõ ràng.
Người bên ngoài luôn cho là không ai có thể gây thương tổn đến cho hắn, mà không biết rằng người càng khó thương tổn một khi bị thương mới là đau thật sự.
Kiều Ngữ Thần đứng dậy đi đến trước mặt hắn, chậm rãi nửa quỳ ở trước mặt hắn, nâng tay đẩy ra tóc trên trán hắn ra, rốt cuộc thấy rõ biểu tình nơi đáy mắt hắn.
“…. Anh khóc?”
Một giọt lệ vẫn còn ngấn nước trong đôi mắt hắn, giống như nước hồ bị đóng băng, Vẻ mặt của hắn thời gian dài dừng lại ở một độ cong mềm mại, bình tĩnh mà bi thương, bên trong có vô tận quyến luyến.
Sau đó, nàng nhìn thấy môi hắn nhếch lên, ghép thành một câu nói.
“Kiều Ngữ Thần, anh yêu em…”
Hắn chậm rãi mở miệng nói ra ba chữ ‘Anh yêu em’, đây là câu nói cả đời này hắn chỉ nói một lần duy nhất, có lẽ cũng là một lần cuối cùng, nói ra khỏi miệng nháy mắt có xúc động gần như muốn rơi lệ, hắn hiểu được từ nay về sau sẽ không còn có cơ hội nói ba chữ này rồi, tình yêu của hắn tới quá muộn, tình cảm của hắn không bù lại được thương tổn hắn đã mang đến cho nàng.
Đường Học Khiêm ngẩng đầu, lông mi thật dài, khuôn mặt xinh đẹp, trong thanh âm có một sự tín ngưỡng tràn đầy.
“Ngữ Thần, anh yêu em… Yêu đến mức không nghĩ qua, chỉ biết luôn tin tưởng sẽ ở bên em vĩnh viễn…”
Từ lúc nào bắt đầu thích nàng, hắn đã không thể tính toán. Chỉ là không biết bắt đầu từ lúc nào, hắn lại thói quen ở nhà tìm bóng dáng của nàng, hắn lại thói quen ôm nàng đi vào giấc ngủ, hắn lại có thói quen trong công việc trong lúc làm việc với cường độ cao, lại muốn nghe giọng nói của nàng, hắn lại có thói quen ngoài công việc hắn tưởng niệm nụ cười của nàng.
Thói quen là yêu tình cao cấp nhất, sâu tận xương tủy. Nhiều năm như vậy, khi nàng vẫn đứng phía sau hắn, giống như cây thuốc phiện thẩm thấu từng chút một tiến vào thân thể hắn, nàng đem hắn làm hư, nàng làm cho hắn rời không được nàng.
Thời gian lưu chuyển, cảnh còn người mất.
Hiện tại, cho dù hắn chiếm được toàn bộ thế giới, cũng đã mất đi nàng, thì cũng đâu có tác dụng gì. Năm đó hắn không hiểu như thế nào đi yêu một người, vì thế hiện tại, nàng tàn nhẫn quay đi muốn hắn dùng cả cuộc đời để hoàn lại.
**** **** ****
Kiều Ngữ Thần chưa bao giờ biết, một người người đàn ông khóc lên có thể xinh đẹp như thế.
Đồng tử màu sáng trong suốt như nước, xúc cảm lạnh như băng đá cẩm thạch, hắn làm cho người ta cảm giác chính là đơn giản như vậy. Chưa đến nửa đêm, đối diện với mặt sông hay ngọn gió xào xạc dưới tàng cây nước trong như thế, hắn có nửa phần trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Trên mặt hắn không có nước mắt, chỉ là trong mắt có khúc chiết lệ quang, trong suốt thấy đáy, ngẫu nhiên rớt xuống, nghe thấy tiếng nước mắt rơi nhẹ trên mặt giấy yếu ớt, tinh thuần, kinh tâm động phách.
Nàng cũng không biết, thì ra hắn cũng có thể chân thật như thế.
Đối với người, đối với sự việc, đối với cảm tình, Đường Học Khiêm từ trước đến nay thu phóng tự nhiên. Hiểu được đối thủ rõ ràng và tùy cơ ứng đối, toàn bộ thế giới thất lạc trong hơi thở người này. Bên trong bình tĩnh, đàm tiếu nhân gian có dâng lên phong vân không thể buông tha, thời điểm cần ra tay tuyệt không nương tay, nếu đem cuộc sống người này so sánh với chiến trường, như vậy hắn am hiểu nhất một sự kiện là: Lưỡi mác không tiếng động, không đánh mà thắng. Kiều Ngữ Thần từng cảm thấy: Không ai có thể nhìn đến toàn cảnh thế giới của người đàn ông này.
Mà bây giờ, nàng rốt cuộc phát hiện, nàng rốt cuộc tin tưởng, chính mình thấy được.
Một Đường Học Khiêm yếu ớt, một Đường Học Khiêm đã trút bỏ toàn bộ lớp vỏ ngụy trang, một Đường Học Khiêm chân thực nhất.
Tim đập thình thịch, nàng rốt cuộc hơi hơi ngồi thẳng lên, nghiêng mặt để sát vào hắn, hôn lên đôi môi mỏng đạm mạc kia.
Cảm giác cùng hắn hôn môi, tốt đẹp như thế.
Nàng đánh bạo nâng tay vòng ở cổ của hắn, dọc theo đường cong duyên dáng môi hắn chậm rãi lướt qua, xúc cảm mềm mại, là hơi thở quen thuộc của nàng. Nàng hơi hơi mở mắt, đập vào mi mắt nàng là nét mặt nhìn nghiêng với những đường cong như được điêu khắc tỉ mỉ, Kiều Ngữ Thần nhất thời hé môi cười rộ lên.
Từ nay về sau, hắn không hề thần bí khó lường, hắn là người mà nàng có thể chạm tay tới, đời này hắn sẽ là người nhà của nàng.
Ý thức được nàng đang làm cái gì với chính mình, Đường Học Khiêm theo bản năng nghiêng đầu, môi mỏng cùng mặt nàng ở trong không khí chạm nhẹ qua.
“Không cần đồng tình với anh.”
Nàng không thể đối với hắn như vậy, nàng biết hiện tại chỉ cần nàng vẫy tay một cái, hắn sẽ nhịn không được đi tới.
Kiều Ngữ Thần đời này theo khuôn phép cũ, nhu thuận nghe lời, chưa từng có khi dễ quá người nào, từ trước đến nay chỉ có bị người nào đó khi dễ. Không nghĩ tới bình sinh lần đầu tiên khi dễ người lại là cao cao tại thượng giống như huyền thoại Đường Học Khiêm, cái này cũng chưa tính, nàng lại còn đem hắn khi dễ đến khóc! Kiều Ngữ Thần quả thực có loại cảm giác tâm kinh động phách: Trời ạ, đây là công tích vĩ đại đến mức nào a….
Cảm giác khi dễ hắn thật sự quá tuyệt diệu, Kiều Ngữ Thần đây là lần đầu tiên nếm đến ngon ngọt này, món ăn ngon tới tay tại sao lại dúng, ngồi ở trên đùi hắn cả người dán lên hắn: “Anh còn chưa có kí xong, tiếp tục ký a. ..”
Nếu như là bình thường Đường Học Khiêm, đã sớm hẳn là phát giác ý cười của Kiều Ngữ Thần, nhưng là anh bạn họ Đường của chúng ta bị tờ giấy ly hôn trước mặt uy hiếp, thể xác và tinh thần đang hứng chịu đả kích thật lớn, vì thế chỉ số thông minh cũng đi theo cấp tốc đạt đến trình độ thấp nhất trong lịch sử.
Đường Học Khiêm cầm lấy bút máy, vô cùng thống khổ, muốn viết xong một chữ ‘Khiêm’ cuối cùng, Kiều Ngữ Thần lại lên tiếng. Nàng dán tại môi của hắn thổi khí như lan: “Anh không nhìn điều khoản chi tiết quy tắc? Em đem cổ phần công ty Kiều Thị trên danh nghĩa của em tặng cho anh một nửa thế nào?”
Đường Học Khiêm quay đầu đi: “…Anh không cần.” Hắn ngoài nàng ra cái gì cũng không cần.
“Nhưng lần đó anh có nói qua, anh cùng em kết hôn vì lợi ích.” Nàng cố ý trêu hắn: “Không thừa cơ hội này tranh thủ, từ nay về sau trên người em anh sẽ không tìm được ích lợi nữa đâu.”
“Anh không cần!” Tính tình thiếu gia của Đường Học Khiêm rốt cuộc bị nàng gợi lên đến đây, chặt chẽ đem nàng khóa vào trong ngực: “Em lại ép anh nhận mấy thứ kia cẩn thận anh——”
Kiều Ngữ Thần nháy mắt mấy cái: “Cẩn thận anh làm gì em?”
Đường Học Khiêm: “……”
Đường Học Khiêm buồn bực đến mức muốn mang nội thương, hắn thật đúng là không biết nên làm gì với nàng bây giờ.
Ly hôn đến loại trình độ này coi như là có bản lĩnh rồi, chỉ thấy nhà gái ép buộc nhà trai nhận lấy tài sản ly hôn hàng tỉ, mà nhà trai lại chết sống không cần, việc này nếu ở cổ đại, Kiều Ngữ Thần tuyệt đối sẽ đạt danh hiệu ‘Đệ nhất hưu phu’.
**** **** ****
“Anh như vậy là đang luyến tiếc em, có phải hay không?” Thái độ Kiều Ngữ Thần rốt cuộc mềm hoá, nhìn ánh mắt của hắn cười thật tươi: “Anh rốt cuộc cũng sẽ luyến tiếc em….”
“…….?”
Tâm tình của Đường Học Khiêm thay đổi rất nhanh, tuy rằng hắn biết lòng dạ của đàn bà như kim dưới đáy biển, nhưng tính tình của Kiều Ngữ Thần trước nay chưa hề xằng bậy, Đường Học Khiêm chưa bao giờ sẽ đem nàng cùng những từ ‘đùa giỡn lừa gạt người’ liên hệ tới.
Đường Học Khiêm không hổ là người am hiểu xử lý chuyện ngoài ý muốn, nhìn Kiều Ngữ Thần đang vòng quanh cổ của hắn, uốn lượn một bộ tham luyến bộ dáng của hắn, nhất thời rộng mở trong sáng, hoàn toàn hiểu rõ.
Lấy lại tinh thần, Đường Học Khiêm nghiêng người cầm lấy sấp văn kiện ly hôn trên bàn, từng tờ từng tờ xem thật kĩ, rốt cuộc mặt đen xuống.
Đây là lừa gạt.
Nhìn như đầy đủ, kỳ thật chỉ có vài tờ trước cùng vài tờ cuối cùng là làm ra vẻ như thế, chính giữa đều là giấy trắng, tuyệt đối là sản phẩm giả mạo kém chất lượng.
Thanh danh một đời của hắn a! Cư nhiên liền hủy trên sản phẩm giả mạo kém chất lượng này!
“Kiều Ngữ Thần!”
Kiều Ngữ Thần chôn ở bộ ngực hắn cười khúc khích: “Học Khiêm, anh trở nên ngốc nghếch…” Còn không phải ngốc một chút…
Đường Học Khiêm một phen nhéo ở eo Kiều Ngữ Thần, nhéo mạnh làm nàng kinh hô.
Đường tiên sinh nghiến răng nghiến lợi: “Ai dạy em?”
Kiều Ngữ Thần thực không có nghĩa khí cung khai ra chủ mưu: “… Vũ Thần.”
Đường Học Khiêm: “……”
Hảo thẳng thắn, nàng thẳng thắn đến mức làm cho Đường Học Khiêm cho dù có một bụng hỏa cũng chỉ có thể tự làm chết ngạt chính mình….
Đường Học Khiêm nheo mắt lại: “Anh ta còn dạy em cái gì?”
Kiều Ngữ Thần ho khan một tiếng, hảo tâm đề nghị: “Anh vẫn là không nên biết thì tốt hơn, nếu không anh sẽ tức chết….”
Đường Học Khiêm: “…….”
Hít sâu một hơi, Đường tiên sinh bất khuất tìm cho ra chân tướng: “Em nói đi, anh cam đoan sẽ không tức giận.”
Kiều Ngữ Thần nhìn vẻ mặt hắn thề sống thề chết, biểu tình nhất quyết muốn tìm cho ra câu trả lời, phun ra đáp án: “Anh ấy nói anh là hổ giấy, anh ấy nói không đem anh làm cho khóc tuyệt đối không thể tha thứ cho anh…..”
Đường Học Khiêm trong lòng thầm rủa: Họ Hoắc, cậu không phải là người…..
Không được, Ngữ Thần cùng loại đàn ông giống như phụ nữ này ở cùng một chỗ, quá nguy hiểm. Đường Học Khiêm rất có ý thức nhận thấy nguy cơ, ôm chặt Kiều Ngữ Thần nhanh chóng tẩy não cho nàng: “Về sau em không được nghe lời của anh ta.”
Kiều Ngữ Thần làm khó: “Nhưng em tin tưởng anh ấy a.”
Đường tiên sinh phi thường khó chịu: “Độ tín nhiệm em đối với anh ta là bao nhiêu?”
“Trăm phần trăm.”
Đường Học Khiêm: “…..”
Thật là một đáp án tàn khốc……
Đường Học Khiêm đóng hạ ánh mắt, thử hỏi: “Vậy đối với anh thì sao?”
“……” Kiều Ngữ Thần không nói.
Đường Học Khiêm phi thường có giác ngộ tiếp tục hướng tổ chức dựa vào: “Nói đi, anh cam đoan không tức giận.”
“……” Kiều Ngữ Thần vẫn là không nói lời nào.
Đường Học Khiêm bắt đầu đoán: “80%?”
“……” Rõ ràng cao…….
“……70%?”
“……” Vẫn còn cao…….
Đường Học Khiêm dần dần nhịn không được: “60%?”
Kiều Ngữ Thần: “……59%.”
Đường Học Khiêm: “……”
Cách tiêu chuẩn bình quân còn kém một phần… Rất thê thảm…
Kiều Ngữ Thần đẩy hắn ra: “Anh nói anh sẽ không tức giận...”
“Anh không tức giận…” Đường Học Khiêm đưa ra một nụ cười không đáng tin ôm chặt nàng: “Về sau anh sẽ cố gắng đem độ tín nhiệm của em đối với anh từng phần từng phần nâng cao.”
A, ít nhất cũng nên đạt tiêu chuẩn……!
**** **** ****
Tất cả đều phát sinh ở khoảnh khắc quay đầu.
Thì ra, tình yêu hạnh phúc đơn giản như thế. Gần nhau, luôn luôn gần nhau, thẳng đến vĩnh viễn.
Thì ra, đồng thoại là tồn tại.
Thì ra, nếu bạn thật sự đem sinh mệnh bỏ vào, thế giới này cũng sẽ không bạc đãi bạn.
Người đàn ông tuấn mỹ vòng tay ở eo mảnh mai của nàng, đem nàng kéo về hướng chính mình. Hắn cúi đầu, để ở trán của nàng.
“Cám ơn em.”
Cám ơn em còn đuổi theo để cho anh tham gia vào cuộc sống của em, cám ơn em đang ở đây, ở trong biển người mênh mông yêu anh, cám ơn em, để cho thế giới vốn dĩ đơn điệu tịch mịch của anh trở nên lung linh loá mắt như thế.
Kiều Ngữ Thần nâng tay lau nước mắt còn ẩm trên mi hắn, thấy rõ một mảnh thâm tình nơi đáy mắt của hắn. Hắn rốt cuộc không hề như gần như xa, hắn rốt cuộc trở nên có độ ấm, hắn rốt cuộc không hề thần bí khó lường làm cho nàng nắm bắt không được. Rốt cuộc, hắn là chồng của nàng.
Kiều Ngữ Thần cười rộ lên, tươi cười trong suốt, hình thành một loại tinh khiết lộng lẫy nhất.
“Em đã trở về.”
Đường Học Khiêm nhếch môi cười yếu ớt, gương mặt xinh đẹp bị lây dấu vết nhu tình, khoảnh khắc kinh diễm. Hắn cúi đầu, hôn lên môi của nàng.
“Hoan nghênh em trở về nhà.”
Nước mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng rơi trên tờ giấy ly hôn, nét bút màu đen dần dần trên giấy theo vết nước lan rộng ra. Chữ kí nhòe nhoẹt vết nước, như là một câu sám hối không kịp nói ra khỏi miệng.
Kiều Ngữ Thần gần như là một giây sau liền ngẩng đầu, trong mắt khiếp sợ không thể dùng ngôn ngữ hình dung. Nàng biết: Đường Học Khiêm người này là người luôn nắm bắt thời cơ vì đạt được mục đích có thể thiên biến vạn hóa không gì làm không được; Nhưng nàng càng hiểu được Đường Học Khiêm chưa bao giờ khóc.
Người đàn ông này vĩnh viễn đều là lạnh lùng đạm mạc không hề nhìn lại, dường như ngoài ích lợi đối với người nhà ra, bất luận cái gì cũng không có thể khơi mào hắn nửa điểm hứng thú.
Bên trong tao nhã, hàm súc, bình tĩnh. Vô luận là cùng đối thủ giao phong, hay là cùng bằng hữu nói đùa, thái độ của hắn vĩnh viễn lạnh nhạt, che khuất tâm tư, mang một chút cao ngạo không quá rõ ràng.
Người bên ngoài luôn cho là không ai có thể gây thương tổn đến cho hắn, mà không biết rằng người càng khó thương tổn một khi bị thương mới là đau thật sự.
Kiều Ngữ Thần đứng dậy đi đến trước mặt hắn, chậm rãi nửa quỳ ở trước mặt hắn, nâng tay đẩy ra tóc trên trán hắn ra, rốt cuộc thấy rõ biểu tình nơi đáy mắt hắn.
“…. Anh khóc?”
Một giọt lệ vẫn còn ngấn nước trong đôi mắt hắn, giống như nước hồ bị đóng băng, Vẻ mặt của hắn thời gian dài dừng lại ở một độ cong mềm mại, bình tĩnh mà bi thương, bên trong có vô tận quyến luyến.
Sau đó, nàng nhìn thấy môi hắn nhếch lên, ghép thành một câu nói.
“Kiều Ngữ Thần, anh yêu em…”
Hắn chậm rãi mở miệng nói ra ba chữ ‘Anh yêu em’, đây là câu nói cả đời này hắn chỉ nói một lần duy nhất, có lẽ cũng là một lần cuối cùng, nói ra khỏi miệng nháy mắt có xúc động gần như muốn rơi lệ, hắn hiểu được từ nay về sau sẽ không còn có cơ hội nói ba chữ này rồi, tình yêu của hắn tới quá muộn, tình cảm của hắn không bù lại được thương tổn hắn đã mang đến cho nàng.
Đường Học Khiêm ngẩng đầu, lông mi thật dài, khuôn mặt xinh đẹp, trong thanh âm có một sự tín ngưỡng tràn đầy.
“Ngữ Thần, anh yêu em… Yêu đến mức không nghĩ qua, chỉ biết luôn tin tưởng sẽ ở bên em vĩnh viễn…”
Từ lúc nào bắt đầu thích nàng, hắn đã không thể tính toán. Chỉ là không biết bắt đầu từ lúc nào, hắn lại thói quen ở nhà tìm bóng dáng của nàng, hắn lại thói quen ôm nàng đi vào giấc ngủ, hắn lại có thói quen trong công việc trong lúc làm việc với cường độ cao, lại muốn nghe giọng nói của nàng, hắn lại có thói quen ngoài công việc hắn tưởng niệm nụ cười của nàng.
Thói quen là yêu tình cao cấp nhất, sâu tận xương tủy. Nhiều năm như vậy, khi nàng vẫn đứng phía sau hắn, giống như cây thuốc phiện thẩm thấu từng chút một tiến vào thân thể hắn, nàng đem hắn làm hư, nàng làm cho hắn rời không được nàng.
Thời gian lưu chuyển, cảnh còn người mất.
Hiện tại, cho dù hắn chiếm được toàn bộ thế giới, cũng đã mất đi nàng, thì cũng đâu có tác dụng gì. Năm đó hắn không hiểu như thế nào đi yêu một người, vì thế hiện tại, nàng tàn nhẫn quay đi muốn hắn dùng cả cuộc đời để hoàn lại.
**** **** ****
Kiều Ngữ Thần chưa bao giờ biết, một người người đàn ông khóc lên có thể xinh đẹp như thế.
Đồng tử màu sáng trong suốt như nước, xúc cảm lạnh như băng đá cẩm thạch, hắn làm cho người ta cảm giác chính là đơn giản như vậy. Chưa đến nửa đêm, đối diện với mặt sông hay ngọn gió xào xạc dưới tàng cây nước trong như thế, hắn có nửa phần trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Trên mặt hắn không có nước mắt, chỉ là trong mắt có khúc chiết lệ quang, trong suốt thấy đáy, ngẫu nhiên rớt xuống, nghe thấy tiếng nước mắt rơi nhẹ trên mặt giấy yếu ớt, tinh thuần, kinh tâm động phách.
Nàng cũng không biết, thì ra hắn cũng có thể chân thật như thế.
Đối với người, đối với sự việc, đối với cảm tình, Đường Học Khiêm từ trước đến nay thu phóng tự nhiên. Hiểu được đối thủ rõ ràng và tùy cơ ứng đối, toàn bộ thế giới thất lạc trong hơi thở người này. Bên trong bình tĩnh, đàm tiếu nhân gian có dâng lên phong vân không thể buông tha, thời điểm cần ra tay tuyệt không nương tay, nếu đem cuộc sống người này so sánh với chiến trường, như vậy hắn am hiểu nhất một sự kiện là: Lưỡi mác không tiếng động, không đánh mà thắng. Kiều Ngữ Thần từng cảm thấy: Không ai có thể nhìn đến toàn cảnh thế giới của người đàn ông này.
Mà bây giờ, nàng rốt cuộc phát hiện, nàng rốt cuộc tin tưởng, chính mình thấy được.
Một Đường Học Khiêm yếu ớt, một Đường Học Khiêm đã trút bỏ toàn bộ lớp vỏ ngụy trang, một Đường Học Khiêm chân thực nhất.
Tim đập thình thịch, nàng rốt cuộc hơi hơi ngồi thẳng lên, nghiêng mặt để sát vào hắn, hôn lên đôi môi mỏng đạm mạc kia.
Cảm giác cùng hắn hôn môi, tốt đẹp như thế.
Nàng đánh bạo nâng tay vòng ở cổ của hắn, dọc theo đường cong duyên dáng môi hắn chậm rãi lướt qua, xúc cảm mềm mại, là hơi thở quen thuộc của nàng. Nàng hơi hơi mở mắt, đập vào mi mắt nàng là nét mặt nhìn nghiêng với những đường cong như được điêu khắc tỉ mỉ, Kiều Ngữ Thần nhất thời hé môi cười rộ lên.
Từ nay về sau, hắn không hề thần bí khó lường, hắn là người mà nàng có thể chạm tay tới, đời này hắn sẽ là người nhà của nàng.
Ý thức được nàng đang làm cái gì với chính mình, Đường Học Khiêm theo bản năng nghiêng đầu, môi mỏng cùng mặt nàng ở trong không khí chạm nhẹ qua.
“Không cần đồng tình với anh.”
Nàng không thể đối với hắn như vậy, nàng biết hiện tại chỉ cần nàng vẫy tay một cái, hắn sẽ nhịn không được đi tới.
Kiều Ngữ Thần đời này theo khuôn phép cũ, nhu thuận nghe lời, chưa từng có khi dễ quá người nào, từ trước đến nay chỉ có bị người nào đó khi dễ. Không nghĩ tới bình sinh lần đầu tiên khi dễ người lại là cao cao tại thượng giống như huyền thoại Đường Học Khiêm, cái này cũng chưa tính, nàng lại còn đem hắn khi dễ đến khóc! Kiều Ngữ Thần quả thực có loại cảm giác tâm kinh động phách: Trời ạ, đây là công tích vĩ đại đến mức nào a….
Cảm giác khi dễ hắn thật sự quá tuyệt diệu, Kiều Ngữ Thần đây là lần đầu tiên nếm đến ngon ngọt này, món ăn ngon tới tay tại sao lại dúng, ngồi ở trên đùi hắn cả người dán lên hắn: “Anh còn chưa có kí xong, tiếp tục ký a. ..”
Nếu như là bình thường Đường Học Khiêm, đã sớm hẳn là phát giác ý cười của Kiều Ngữ Thần, nhưng là anh bạn họ Đường của chúng ta bị tờ giấy ly hôn trước mặt uy hiếp, thể xác và tinh thần đang hứng chịu đả kích thật lớn, vì thế chỉ số thông minh cũng đi theo cấp tốc đạt đến trình độ thấp nhất trong lịch sử.
Đường Học Khiêm cầm lấy bút máy, vô cùng thống khổ, muốn viết xong một chữ ‘Khiêm’ cuối cùng, Kiều Ngữ Thần lại lên tiếng. Nàng dán tại môi của hắn thổi khí như lan: “Anh không nhìn điều khoản chi tiết quy tắc? Em đem cổ phần công ty Kiều Thị trên danh nghĩa của em tặng cho anh một nửa thế nào?”
Đường Học Khiêm quay đầu đi: “…Anh không cần.” Hắn ngoài nàng ra cái gì cũng không cần.
“Nhưng lần đó anh có nói qua, anh cùng em kết hôn vì lợi ích.” Nàng cố ý trêu hắn: “Không thừa cơ hội này tranh thủ, từ nay về sau trên người em anh sẽ không tìm được ích lợi nữa đâu.”
“Anh không cần!” Tính tình thiếu gia của Đường Học Khiêm rốt cuộc bị nàng gợi lên đến đây, chặt chẽ đem nàng khóa vào trong ngực: “Em lại ép anh nhận mấy thứ kia cẩn thận anh——”
Kiều Ngữ Thần nháy mắt mấy cái: “Cẩn thận anh làm gì em?”
Đường Học Khiêm: “……”
Đường Học Khiêm buồn bực đến mức muốn mang nội thương, hắn thật đúng là không biết nên làm gì với nàng bây giờ.
Ly hôn đến loại trình độ này coi như là có bản lĩnh rồi, chỉ thấy nhà gái ép buộc nhà trai nhận lấy tài sản ly hôn hàng tỉ, mà nhà trai lại chết sống không cần, việc này nếu ở cổ đại, Kiều Ngữ Thần tuyệt đối sẽ đạt danh hiệu ‘Đệ nhất hưu phu’.
**** **** ****
“Anh như vậy là đang luyến tiếc em, có phải hay không?” Thái độ Kiều Ngữ Thần rốt cuộc mềm hoá, nhìn ánh mắt của hắn cười thật tươi: “Anh rốt cuộc cũng sẽ luyến tiếc em….”
“…….?”
Tâm tình của Đường Học Khiêm thay đổi rất nhanh, tuy rằng hắn biết lòng dạ của đàn bà như kim dưới đáy biển, nhưng tính tình của Kiều Ngữ Thần trước nay chưa hề xằng bậy, Đường Học Khiêm chưa bao giờ sẽ đem nàng cùng những từ ‘đùa giỡn lừa gạt người’ liên hệ tới.
Đường Học Khiêm không hổ là người am hiểu xử lý chuyện ngoài ý muốn, nhìn Kiều Ngữ Thần đang vòng quanh cổ của hắn, uốn lượn một bộ tham luyến bộ dáng của hắn, nhất thời rộng mở trong sáng, hoàn toàn hiểu rõ.
Lấy lại tinh thần, Đường Học Khiêm nghiêng người cầm lấy sấp văn kiện ly hôn trên bàn, từng tờ từng tờ xem thật kĩ, rốt cuộc mặt đen xuống.
Đây là lừa gạt.
Nhìn như đầy đủ, kỳ thật chỉ có vài tờ trước cùng vài tờ cuối cùng là làm ra vẻ như thế, chính giữa đều là giấy trắng, tuyệt đối là sản phẩm giả mạo kém chất lượng.
Thanh danh một đời của hắn a! Cư nhiên liền hủy trên sản phẩm giả mạo kém chất lượng này!
“Kiều Ngữ Thần!”
Kiều Ngữ Thần chôn ở bộ ngực hắn cười khúc khích: “Học Khiêm, anh trở nên ngốc nghếch…” Còn không phải ngốc một chút…
Đường Học Khiêm một phen nhéo ở eo Kiều Ngữ Thần, nhéo mạnh làm nàng kinh hô.
Đường tiên sinh nghiến răng nghiến lợi: “Ai dạy em?”
Kiều Ngữ Thần thực không có nghĩa khí cung khai ra chủ mưu: “… Vũ Thần.”
Đường Học Khiêm: “……”
Hảo thẳng thắn, nàng thẳng thắn đến mức làm cho Đường Học Khiêm cho dù có một bụng hỏa cũng chỉ có thể tự làm chết ngạt chính mình….
Đường Học Khiêm nheo mắt lại: “Anh ta còn dạy em cái gì?”
Kiều Ngữ Thần ho khan một tiếng, hảo tâm đề nghị: “Anh vẫn là không nên biết thì tốt hơn, nếu không anh sẽ tức chết….”
Đường Học Khiêm: “…….”
Hít sâu một hơi, Đường tiên sinh bất khuất tìm cho ra chân tướng: “Em nói đi, anh cam đoan sẽ không tức giận.”
Kiều Ngữ Thần nhìn vẻ mặt hắn thề sống thề chết, biểu tình nhất quyết muốn tìm cho ra câu trả lời, phun ra đáp án: “Anh ấy nói anh là hổ giấy, anh ấy nói không đem anh làm cho khóc tuyệt đối không thể tha thứ cho anh…..”
Đường Học Khiêm trong lòng thầm rủa: Họ Hoắc, cậu không phải là người…..
Không được, Ngữ Thần cùng loại đàn ông giống như phụ nữ này ở cùng một chỗ, quá nguy hiểm. Đường Học Khiêm rất có ý thức nhận thấy nguy cơ, ôm chặt Kiều Ngữ Thần nhanh chóng tẩy não cho nàng: “Về sau em không được nghe lời của anh ta.”
Kiều Ngữ Thần làm khó: “Nhưng em tin tưởng anh ấy a.”
Đường tiên sinh phi thường khó chịu: “Độ tín nhiệm em đối với anh ta là bao nhiêu?”
“Trăm phần trăm.”
Đường Học Khiêm: “…..”
Thật là một đáp án tàn khốc……
Đường Học Khiêm đóng hạ ánh mắt, thử hỏi: “Vậy đối với anh thì sao?”
“……” Kiều Ngữ Thần không nói.
Đường Học Khiêm phi thường có giác ngộ tiếp tục hướng tổ chức dựa vào: “Nói đi, anh cam đoan không tức giận.”
“……” Kiều Ngữ Thần vẫn là không nói lời nào.
Đường Học Khiêm bắt đầu đoán: “80%?”
“……” Rõ ràng cao…….
“……70%?”
“……” Vẫn còn cao…….
Đường Học Khiêm dần dần nhịn không được: “60%?”
Kiều Ngữ Thần: “……59%.”
Đường Học Khiêm: “……”
Cách tiêu chuẩn bình quân còn kém một phần… Rất thê thảm…
Kiều Ngữ Thần đẩy hắn ra: “Anh nói anh sẽ không tức giận...”
“Anh không tức giận…” Đường Học Khiêm đưa ra một nụ cười không đáng tin ôm chặt nàng: “Về sau anh sẽ cố gắng đem độ tín nhiệm của em đối với anh từng phần từng phần nâng cao.”
A, ít nhất cũng nên đạt tiêu chuẩn……!
**** **** ****
Tất cả đều phát sinh ở khoảnh khắc quay đầu.
Thì ra, tình yêu hạnh phúc đơn giản như thế. Gần nhau, luôn luôn gần nhau, thẳng đến vĩnh viễn.
Thì ra, đồng thoại là tồn tại.
Thì ra, nếu bạn thật sự đem sinh mệnh bỏ vào, thế giới này cũng sẽ không bạc đãi bạn.
Người đàn ông tuấn mỹ vòng tay ở eo mảnh mai của nàng, đem nàng kéo về hướng chính mình. Hắn cúi đầu, để ở trán của nàng.
“Cám ơn em.”
Cám ơn em còn đuổi theo để cho anh tham gia vào cuộc sống của em, cám ơn em đang ở đây, ở trong biển người mênh mông yêu anh, cám ơn em, để cho thế giới vốn dĩ đơn điệu tịch mịch của anh trở nên lung linh loá mắt như thế.
Kiều Ngữ Thần nâng tay lau nước mắt còn ẩm trên mi hắn, thấy rõ một mảnh thâm tình nơi đáy mắt của hắn. Hắn rốt cuộc không hề như gần như xa, hắn rốt cuộc trở nên có độ ấm, hắn rốt cuộc không hề thần bí khó lường làm cho nàng nắm bắt không được. Rốt cuộc, hắn là chồng của nàng.
Kiều Ngữ Thần cười rộ lên, tươi cười trong suốt, hình thành một loại tinh khiết lộng lẫy nhất.
“Em đã trở về.”
Đường Học Khiêm nhếch môi cười yếu ớt, gương mặt xinh đẹp bị lây dấu vết nhu tình, khoảnh khắc kinh diễm. Hắn cúi đầu, hôn lên môi của nàng.
“Hoan nghênh em trở về nhà.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook