Editor: Vũ

Ngoài cửa có ít nhất hai mươi mấy tên áo đen, rõ ràng là người trong hắc đạo. Những cặp mắt hung tợn nhìn Trầm Phi Yên, người phụ nữ này dám đánh Nhị đầu mục của bọn chúng, đúng là không muốn sống nữa. Bọn chúng đường đường là người của Sơn Khẩu, như vậy thì còn đâu là mặt mũi.

Trầm Phi Yên nuốt nước bọt, thật ra chân cô đã mềm oặt ra rồi, nhưng cô không thể nào cứ như vậy àm chạy đi, con cô còn trong đó, cô muốn câu giờ cho nó có thời gian chạy trốn.

Trầm Phi Dạ bị đẩy ngã trong phòng, đôi mắt ngây thơ nhìn Trầm Phi Yên đứng trấn tại cửa. Bây giờ cậu mới biết, hóa ra mẹ cậu lại có thể vĩ đại như thế, một mình dám chống lại đám côn đồ. Cậu tức giận cắn khóe môi, muốn ra ngoài nhưng cửa bị khóa, giữ cậu lại bên trong.

Tất cả mọi người đều run sợ, không ai can đảm ra trợ giúp người phụ nữ bé nhỏ kia. Trầm Phi Dạ lấy tay giựt ổ khóa, nhưng lại bị đám đông phía sau kéo lại.

"Cậu muốn làm gì, không muốn sống hay sao? Cậu không biết bên ngoài toàn xã hội đen không sao?" Một người đàn ông trong đám kéo Trầm Phi Dạ trở về hoảng hốt la lên.

Trầm Phi Dạ hung dữ liếc người đàn ông kia, lạnh lùng nói: "Buông."

Rõ ràng chỉ là một đứa nhóc, sao lại khiến người ta kinh sợ đến thế, tay người đàn ông không tự chủ mà buông hẳn ra. Đó thật là một cậu thiếu niên sao? Vì sao lại có khí thế bức người đến vậy, khiến chân ông ta mềm nhủn cả đi.

Tránh ra khỏi cánh tay cảu người đàn ông kia, lần này Trầm Phi Dạ thực sự rất tức giận, cậu muốn phá vỡ khóa cửa ngay lập tức, không muốn lại có thêm người nào ngăn cản, tay cầm búa giáng thẳng xuống. Louis Tư thật sốt ruột vì những người kia đều đã vậy quanh Trầm Phi Yên, thậm chí có người con chuẩn bị xông lên động thủ.

"Bang...!" một tiếng, khóa được phá, cửa kiếng cũng vỡ vụn. Đám áo đen cả kinh nhìn người đàn ông cao lớn, còn Trầm Phi Dạ thì nhìn hắn bằng ánh mắt ngưỡng mộ. Thì ra còn có anh hùng chứ không phải tất cả đều là người vô tích sự!


"Các người định làm gì vợt tôi?"

"Hả...?"Trầm Phi Dạ muốn té xỉu, người đàn ông này cứ việc cứu người đi, đi giả mạo làm cha cậu làm gì?

Trầm Phi Yên cũng mờ mịt mà nhìn người đàn ông cao lớn kia, chỉ thấy một cặp kính mát to đùng che gần hết khuôn mặt. Có điều, mũi cao, môi mỏng, vừa nhìn cũng biết là một người đẹp trai. Nhưng hắn cũng không cần ra vẻ là người đàn ông của cô chứ?

Đi thẳng một mạch qua đám người, Louis Tư ôm lấy bả vai đang run rẩy của Trầm Phi Yên, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi cô: "Vợ yêu, đã lâu không gặp, thấy em ,anh rất vui."

"Anh có nhận nhầm người không vậy?" Tuy rằng Trầm Phi Yên rất biết ơn hắn đã cứu giúp, nhưng cũng không đến nỗi phải lấy thân báo đáp như này chứ?

"Em không nhớ tôi sao?" Gương mặt người đàn ông kinh ngạc, hắn gỡ mắt kính, để lộ ra đôi mắt màu xanh thẫm.

"A, là anh!" Trầm Phi Yên kinh ngạc ngây người, lui về sau mấy bước. Trên mặt cô tràn ngập vẽ ngạc nhiên, thì ra người này chính là người đàn ông cô gặp ở sân bay.

Louis Tư toét miệng cười tươi như hao, sung sướng nói: "Xem ra em cũng biết tôi là ai, rất tốt, có thể nhìn thấy em một lần nữa thật là kỳ tích. Nói cho em biết, em chính là mục tiêu mà tôi đã chọn đấy, vợ yêu!"

Khóe môi giật giật vài cái, Trầm Phi yên thật sự là không biết nên nói gì nữa.


"Này, các người cũng tự tiện quá rồi, không để chúng tôi vào mắt sao, kiêu ngọa quá đi!" Tên cầm đầu nhóm áo đen nổi giận, hung ác nhìn hai người anh anh em em. Mọi người thấy Trầm Phi Yên vốn đã chảy nước miếng, người đàn bà này chạy ra cũng thật đúng lúc, bọn họ cũng đang định vào bắt người, tới lúc đó có thể tiêu dao khoái hoạt một phen. Vậy ma2 bây giờ lại lòi đâu ra một tên Trình Giảo Kim phá đám.

louis Tư chầm chậm mỉm cười lấy lại tinh thần, nụ cười này khiến đàn ông cũng muốn chảy nước miếng. Kế sau , tên áo đen vẫn còn chưa hoàn hồn thì "bịch!", một bóng đen bay tới, tất cả mọi người đều chưa hiểu thế nào thì đã thấy hắn ngất đi. Mọi người luống cuống, rối loạn, thật không ngờ gặp phải người luyện võ. Đám người Nhật rất đoàn kết, không chạy đi mà mạnh mẽ xông lên quần ẩu.

Louis Tư cả người cao lớn, ít nhất cũng phải một mét chín lăm. Vì thế, hắn chỉ cần giơ chân lên đều qua được đám người Nhật Bản bé con, hầu như chưa kịp tới gần đã bị đá văng đi. Louis Tư đắc ý cười hài lòng, đi ra ngoài tầm sư học đạo quả không tệ, thân thủ so với trước đây tốt hơn rất nhiều. Điều này khiến hắn rất thỏa mãn.

Ra tay rất nặng, bọn áo đen gần như nằm rạp xuống đất không đứng dậy được, đã bị dọa rồi. Tất cả chửi rủa bằng tiếng nhật vì tên đầu mục đã bị đánh cho bất tỉnh nhân sự. Còn Louis Tư, chỉ có một mình đấu với hai mươi mấy mạng, thế mà vẫn thuận buồm xuôi gió, lại còn thắng rất nhanh.

Không cần phải nhiều lời, người thắng sau cùng chính là Louis Tư.

Trầm Phi Dạ nhìn trận đấu kịch liệt trước mắt, cảm thấy rất bội phục thân thủ nhanh nhẹn của người đàn ông này, khiến cậu rất có hứng thú.

Mặc dù so với cha đỡ đầu vẫn còn yếu hơn, nhưng nói chung cũng là nhân tài. Trầm Phi Dạ quan sát Louis Tư, dột nhiên nghĩ, nếu người đàn ông này cưới mẹ cậu,c ó phải cậu sẽ thoát đucợ con người không vừa mắt kia không. Đôi mắt nhỏ đảo qua đảo lại, nghĩ kế trong đầu.

Thường thường, anh hùng thắng lợi luôn kéo được mỹ nhân về nhà, có điều Louis Tư lại không được thuận lợi như vậy vì Trầm Phi yên có vẻ bài xích hắn.

"Rất cám ơn anh, chỉ là tôi đã có người trong lòng, không thể gả cho anh được, hơn nữa như anh đã thấy, tôi đã có con rồi." Lời cự tuyệt này tuy là rất tàn nhẫn, nhưng Trầm Phi yên hy vọng cô không phải day6 dưa thêm nhiều nữa.

Louis Tư không thèm để ý, tuy có chút hơi thất vọng, nhưng vẫn vui cười nói: "Em không đeo nhẫn kết hôn, tức là vẫn còn độc thân. Tôi không quan tâm việc em có con hay không, cũng không để ý người em thích là ai, tôi sẽ theo đuổi em, chỉ cần em chưa kết hôn, tôi nhất định sẽ không buông tay."


Khi không lại gặp được người theo đuổi nhiệt tình như vậy, Trầm Phi yên sững sờ, sao lại có người như thế chứ?

Cô lúng túng cười, nắm lấy tay con trai: "Anh cũng thấy, con trai tôi đã lớn như vậy, khẳng định cũng không muốn tôi tìm cha cho nó, thế nên, vẫn là quên đi. Trên đời con gái tốt rất nhiều, chúng ta cũng chỉ gặp nhau một lần, nhất định lần sau anh sẽ gặp được người phù hợp với mình."

"Rất tốt, con cũng muốn có cha anh hùng như vậy."

"Hả?" Trầm Phi Yên kinh ngạc, cằm suýt nữa rớt ra ngoài, tên nhóc con này nói cái gì vậy? Cái gì mà kiếm cho nó một người cha anh hùng, rõ ràng nó có cha rồi cơ mà.

Louis Tư nhìn cậu bé lãnh tĩnh trước mặt, hắn luôn cảm thấy ánh mắt của đứa bé này lúc nào cũng trầm ổn, nhưng dù sao cũng chỉ là một đứa con nít, hắn cũng không muốn quan tâm nhiều. Có điều, hắn rất hưng thú khi nghe Trầm Phi Dạ nói thế.

"Xem ra con của em rất thích tôi, nếu con trai không phản đối, em cũng không cần phải lo lắng nhiều làm gì nữa!"

Trầm Phi Yên không cam lòng liếc mắt nhìn Trầm Phi Dạ, thấy nó đang thơ ngây nhìn cô, lúc này đây, cô mới thấy con trai cô thật giả tạo. Rõ ràng đã nói ngay từ đầu là không cần cha, hiện tại cha ruột còn không cần huống chi là cha ghẻ.

"Ha ha.. Cái kia... Tôi muốn suy nghĩ kỹ rồi mới nói sau!" Trầm Phi Yên cũng không có cự tuyệt ngay, dù sao vừa lấy con trai ra làm cớ từ chối, giờ mà còn chối nữa thì thành người kiêu ngạo mất.

Gương mặt Louis Tư phấn khởi, giống như mạn đà la nở hoa, khoe sắc rực rỡ, sáng lạn.

"Chỉ cần em đồng ý, suy nghĩ lâu bao nhiêu cũng không thánh vấn đề. Tôi sẽ theo em đến cùng, cho tới khi nào em chịu gả cho tôi mới thôi." Hắn kích động nắm lấy tay Trầm Phi Yên, không biết nên dùng từ ngữ nào để hình dung tâm tình cả mình lúc này.


Ở Pháp, suy nghĩ một chút chính là đồng ý. Trầm Phi Yên không biết điều này, cô chỉ cho rằng nên để hắn có một cơ hội bình tĩnh lại, chứ thật không ngờ những lời cô nói vào tai Louis Tư lại thành như là quan hệ của bọn họ đã xác định. Louis Tư không khống chế được, cúi đầu hôn Trầm Phi Yên một cái, đạt tiêu chuẩn của một nụ hôn lãng mạn, nồng nhiệt.

Hai mắt Trầm Phi Yên mở to, gần như không thể tin được lại xảy ra chuyện như vậy. Cô ra sức đẩy Louis Tư ra, nhưng do vóc người quá bé, hoàn toàn không thành công. Qua một lúc, cô mới giãy ra được.

"Hừm...Anh...Anh...Anh...Sao anh có thể tùy tiện mà hôn tôi như vậy?" Khuôn mặt vì thiếu không khí nên đỏ bừng, nói năng lắp bắp nửa ngày mới xong. Trầm Phi Yên thật muốn chiu xuống đất. Người đàn ông này tự nhiên lại đi hôn cô, lại còn hôn kiểu Pháp nữa!

Hắn không hiểu nhìn gương mặt như bị bát nạt của Trầm Phi Yên: "Sao vậy, lẽ nào anh không được hôn em?"

"Tất nhiên là anh không thể hôn tôi, tôi không phải là bạn gái anh, cũng không phải là vợ anh, sao anh lại tùy tiện như thế?" Trầm Phi Yên tức giận trách cứ Louis Tư.

Hắn gãi gãi mái tóc bạch kim, không biết nên giải thích cái gì.

Cuối cùng cũng chỉ có Trầm Phi Dạ nhanh nhạy, cậu đảo mắt một cái, bất đắc dĩ nói: "Mẹ, trong mắt người Pháp, suy nghĩ một chút chính là đồng ý. Dựa theo ý của chú, mẹ cũng đã là bạn gái người ta."

Trầm Phi Dạ tuy còn nhỏ nhưng rất gian trá, cậu biết rõ không nên nói chuyện cách cứng rắn, chỉ nhìn gương mặt ngạc nhiên của mẹ. Vô hình trung, biến mẹ mình trở thành bạn gái của Louis Tư.

Không biết phản bác như thế nào, lại thêm Trầm Phi Dạ cứ giật giật cánh tay khiến cô chẳng thể nói lời cự tuyệt.

Đến khi đến tòa nhà Hiên Viên, Trầm Phi Yên mới sững sờ, đờ người ra. Bên kia, Trầm Phi Dạ cũng rất vui mừng, trong tay cậu cầm toàn là những sản phẩm khoa học kỹ thuật mới nhất. Thật không ngờ Louis Tư là người nối nghiệp của Mã gia, cũng chính là hậu duệ của Napoleon, điều này rất khiến người ta kinh ngạc.

Louis Tư hôn nhẹ lên mặt Trầm Phi Yên một cái, rấ sunng sướng lái xe đi, chỉ còn lại Trầm Phi Yên càng thêm hốt hoảng.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương