Ông Chủ Tổng Giám Đốc Của Tôi
-
Chương 154: Quấy phá
Editor: Lôi
Chương 154: Quấy phá
Vốn dĩ cô mang tâm trạng háo hức của một cô dâu mới chờ đợi chồng của mình. Ấy thế mà, Mục Diệu Tư hoàn toàn không để cô vào mắt, điềm nhiên hoan lạc trên cơ thể của ả đàn bà khác. Cuối cùng, hắn lại dùng cách thức tàn nhẫn chiếm đoạt cô. Cho dù cô có giãy dụa như thế nào, hắn cũng không buông tay, khi đó cô như con búp bê vô lực bị người ta giày vò, tuyệt vọng cùng cực.
Nhìn dáng vẻ thảm thương của cô em gái bé bỏng, Hiên Viên Phong không nhịn được định lao ngay ra ngoài đi tìm tên khốn ấy.
"Đừng, anh Ba..." Đôi mắt sưng húp đỏ mọng do khóc quá nhiều, Hiên Viên Linh lên tiếng ngăn cản.
"Tại sao?"
Hiên Viên Linh không nói lời nào, cánh môi xinh đẹp bị cắn thê thảm, cô vẫn kiên định lắc đầu.
"Đây là kết quả mà em muốn, em phải tự chấp nhận nó." Hiên Viên Hoàng điềm nhiên thốt ra một câu, khẽ khàng lướt mắt qua đứa em gái.
Hiên Viên Phong kinh ngạc nhìn Hiên Viên Hoàng, không thể hiểu tại sao hắn lại nói như vậy. Chẳng lẽ anh ấy lạnh lùng vô tình đến mức này? Hay là có chuyện gì mà cậu không biết.
"Hu hu..." Hiên Viên Linh rốt cục không nhịn được òa khóc nức nở, cơ thể mảnh mai của người con gái ngã rạp xuống mặt đất, bất lực và tuyệt vọng. Nếu cô nghe lời anh Hai, thì mọi việc có lẽ sẽ không thành ra như vậy. Bây giờ cô vô cùng hối hận, hối hận vì đã kết hôn, hối hận vì đã yêu người đàn ông đó...
"Rốt cuộc là thế nào?" Hiên Viên Phong phiền não vò đầu bứt tóc, cậu thật không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Hồi lâu, Hiên Viên Linh ngẩng đầu nhìn Hiên Viên Hoàng, gương mặt tuyệt vọng tái nhợt đến dọa người.
"Anh Hai, em cầu xin anh, xin anh một chuyện cuối cùng này nữa thôi, làm ơn giúp em ly hôn với anh ấy..." Khi hai chữ ly hôn thốt ra từ miệng cô, giống như khối băng vỡ vụn, từng mảnh vỡ nghiền nát trái tim Hiên Viên Linh, đau đớn tưởng như đã chết đi.
Hiên Viên Hoàng nói với Hiên Viên Phong "Đưa Tiểu Linh về phòng nghỉ ngơi, chuyện ly hôn anh sẽ xử lý."
"Anh Hai!" Hiên Viên Phong bất mãn thốt lên, tại sao anh ấy có thể nói như vậy.
"Chuyện này cũng do nó quyết định, nên phải tự mình chịu trách nhiệm. Em nên biết Mục Diệu Tư là hạng người gì, cũng như em thôi, sẽ không yêu bất kỳ người phụ nữ nào, nhưng lại có thể tùy tiện yêu bất kỳ ai."
Lời nói vô cùng triết lý, Hiên Viên Phong nhất thời ngây ngẩn cả người. Mãi đến khi bóng dáng Hiên Viên Hoàng hòa lẫn vào màn đêm đen đặc, Hiên Viên Phong mới hiểu trọn vẹn câu chuyện. Không sai, họ đều là một loại người, sẽ không yêu bất kỳ kẻ nào, lại có thể yêu bất cứ ai. Cho dù có biết bao thân mật, cũng khiến đối phương cảm thấy cô độc và quạnh quẽ.
Anh Hai và Tiểu Linh có lẽ là giống nhau, họ có thể không yêu ai, nhưng một khi đã yêu, thì sống chết chỉ yêu một người.
Hiên Viên Phong không nói câu nào, lẳng lặng ôm Hiên Viên Linh vào lòng, bàn tay vỗ nhè nhẹ lên tấm lưng cô, như muốn dỗ dành cô đừng khóc nữa.
Nắm chặt cổ áo Hiên Viên Phong, Hiên Viên Linh dù muốn kìm nén nhưng không thể, nước mắt vẫn tí tách rơi, cõi lòng tan nát, bị vỡ vụn như bụi phấn. Đây chính là tình yêu, hôn nhân, thậm chí là cả cuộc đời của cô.
______________Ngôn Tình là Thiên Đường______________
Chỉ trong một đêm, Hiên Viên gia đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Một tên nhóc tinh quái đột nhiên biến thành tiểu thiếu gia độc tôn của Hiên Viên gia, mà cuộc hôn nhân của tiểu thư Hiên Viên Linh chỉ trong một ngày đã nhanh chóng đi đến việc soạn thảo đơn ly hôn.
Ai ai cũng đều cảm thấy mọi việc diễn biến quá nhanh, còn chưa kịp buôn chuyện, tin đồn đã bị gió thổi bay đi, đặc biệt là tên tiểu quỷ kia.
Ngày đầu tiên, tòa thành Hiên Viên gia xảy ra vụ nổ.
Nghe nói hiện trường chỉ còn duy nhất một chiếc còng tay nguyên vẹn nằm trên mặt đất, còn lại bị hư hại nặng nề, cả một tầng lầu bị tốc mái, nắng rọi thẳng xuống sáng rực một khoảng không gian, may mắn là không có người thương vong.
Ngày thứ hai, kho vũ khí của Hiên Viên gia bị cướp.
Ngày thứ ba, khẩu súng mà Hiên Viên Hoàng thích nhất không cánh mà bay, ngay sau đó liền có người sử dụng súng để... bắn pháo hoa!
Ngày thứ tư, các loại trang sức, đá quý của mọi người trong tòa thành đột ngột biến mất không tăm hơi, khiến ai nấy đều phải khóc ròng.
Ngày thứ năm, Trầm Phi Dạ vui sướng ra khỏi phòng, căn phòng này là do Hiên Viên Hoàng đặc biệt xây riêng cho nó, mục đích phòng ngừa tai nạn cho những người khác. Không bao lâu, Trầm Phi Dạ bước tới bước lui trên mái nhà của Hiên Viên Hoàng, miệng nghêu ngao hát, khua chân múa tay trông cực kỳ vui vẻ.
Nó đã lục lọi mọi thứ trong căn phòng này hết rồi, nhưng chẳng hề tỏ ra biết lỗi, mà ngược lại, dáng vẻ trông vô cùng vui sướng.
Tình hình hiện nay là sao?
Xoay tít cái khóa còng trên đầu ngón tay, Trầm Phi Dạ chậm rãi bước đi, vẫn là vẻ mặt đắc ý, sau lưng nó chính là căn phòng của Hiên Viên Hoàng. Tên tiểu quỷ nhếch miệng cười nguy hiểm đầy mưu mô, lúc này, trên mái nhà chứa đầy pháo thuốc, chuẩn bị ột bữa tiệc thịnh soạn rực rỡ chói lòa.
Mọi người làm lớn bé trong Hiên Viên gia đều bị màn pháo hoa của thằng nhóc này dọa đuổi ra ngoài, nhưng lại không muốn bỏ lỡ cơ hội tốt được nhìn thấy trận chiến gay go tóe lửa của hai cha con. Đương nhiên, trong lòng mọi người vô cùng oán hận tên tiểu ma đầu Trầm Phi Dạ, đến nỗi muốn hộc máu mà chết. Trải qua mấy ngày “đầu rơi máu chảy” vừa rồi, tất cả bọn họ cảm thấy khổ không thể tả.
Vẻ mặt các chị em phụ nữ thì thống khổ, mỗi người lia ánh mắt oán hận nhìn trân trối vào khuôn mặt cười cười phách lối của Trầm Phi Dạ. Trang sức kim cương, đá quý của các cô không cánh mà bay. Lý do Trầm Phị Dạ để mắt tới chúng là vì... đó là công cụ tốt nhất dùng làm thí nghiệm để mở cái khóa còng cao cấp kia, đặc biệt là kim cương. Khỏi phải nói, hình dáng của những viên đá quý kia cũng tan tành sau mỗi lần thí nghiệm.
Giới đàn ông lại càng thảm thương, vô duyên vô cớ bị tên oắt con đó vạ lây. Sau khi xảy ra hàng loạt vụ mất cắp, mấy bà vợ khóc ngất rồi nói chồng không có năng lực, đồ của vợ cũng không trông được, đuổi ra khỏi phòng ngủ, thậm chí có người còn bị dọa ly hôn.
Cả tòa thành lớn đến thế cũng bị Trầm Phi Dạ quấy phá bát nhào cả lên, chẳng biết nó làm gì mà pháo nổ đầy trên mái nhà của cậu chủ Hiên Viên Hoàng.
"Cậu tự mở ra?" Hiên Viên Hoàng thong dong nhìn dáng vẻ ngạo mạn của Trầm Phi Dạ, hắn không bất ngờ khi tên nhóc này mở khóa thành công, có điều hình như hơi sớm so với dự định.
Hừ, liếc mắt qua gương mặt luôn trầm tĩnh của Hiên Viên Hoàng, quan sát nét mặt chẳng có gì ngạc nhiên của hắn, Trầm Phi Dạ vô cớ buồn bực. Nó muốn chứng kiến bộ dạng kinh ngạc, hoặc tức chết của lão già, nhưng đáp lại chỉ là vẻ lạnh lùng cố hữu, thật chẳng thú vị gì cả.
"Tất nhiên, tôi là ai, thiên tài đó, cái khóa này làm khó được tôi sao?" Nó khoái chí giơ chiến lợi phẩm lên trước mặt Hiên Viên Hoàng, vẻ mặt kiêu ngạo vô sỉ, hệt như ta đây trêu râu hùm chưa đủ, thậm chí còn muốn đi tè trước miệng chúa Sơn Lâm. Tất cả mọi người đang chứng kiến cảnh tượng này không dám thở gấp, cũng vì nó mà toát mồ hôi lạnh, họ hi vọng có người có thể trị cái thói vênh váo hống hách của tên oắt con này.
"À."Hiên Viên Hoàng miễn cưỡng nhìn thanh khóa một lượt, mắt không một chút gợn.
Nó nghiến răng ken két, người đàn ông này có phải là người hay không, tại sao lạnh như băng vậy, lại còn cái điệu cười đểu đó nữa chứ.
Trầm Phi Dạ tiến về phía trước khiêu khích nhìn Hiên Viên Hoàng, chỉ trong tích tắc, đang lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, chiếc còng tay đã ngự trị trên tay Hiên Viên Hoàng.
"Hừ, xem ông còn dám tùy tiện khóa tôi nữa hay không!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook