Ông Chủ Tổng Giám Đốc Của Tôi
-
Chương 142: kết thúc
Editor: Lôi
Chương 142: kết thúc
Cả trong lẫn ngoài giáo đường đều bị bao vây kín mít bởi các thế lực giang hồ, cho dù có mọc cánh cũng khó mà thoát được. Hiên Viên Hoàng thật sự phẫn nộ, hắn dường như huy động toàn bộ thế lực của anh em giới hắc đạo toàn Hồng Kông đến đây. Thêm nữa, các bang hội ai nấy đều muốn lập công trước mặt Hiên Viên Hoàng để tranh thủ giành được sự hợp tác với hắn, vì thế họ đều nỗ lực trong cuộc truy sát lần này.
Sau khi tiêu diệt sạch sẽ người của Hoàng Trung Phú, Hiên Viên Hoàng khí thế hùng hổ dẫn đầu đoàn người vệ sĩ đi thẳng đến phòng nghỉ trung tâm, vừa định bước lên cầu thang, đúng lúc đó điện thoại trong tay đột nhiên đổ chuông.
"Hiên Viên Hoàng, tao khuyên mày tốt nhất đừng lên. Mẹ ruột và đứa em gái của mày đều ở trong tay tao, nếu mày dám làm bừa, tao sẽ đem chôn bọn chúng cùng với tao!" Ỷ mình đang nắm trong tay lá bài chủ chốt, thái độ Hoàng Trung Phú cực kỳ hống hách, lão không tin Hiên Viên Hoàng vô tâm đến mức bỏ mặc mẹ và em gái mình.
Bàn tay hắn siết chặt điện thoại đến trắng bệch, lúc này Hiên Viên Hoàng có một ý muốn xé xác gã đàn ông bên đầu dây bên kia ra làm nghìn mảnh. Tất cả mọi việc đều do lão hồ ly và bà ta bày ra vậy mà bây giờ lại mặt dày xưng là con tin.
"Linh ở trong tay lão ta?" Mục Diệu Tư đứng bên phải Hiên Viên Hoàng, vừa hay nghe hết cuộc nói chuyện, trái tim hắn ta bất giác nhói lên.
Hiên Viên Hoàng nhàn nhạt đưa mắt sang nhìn dáng vẻ khẩn trương của Mục Diệu Tư, hắn mím môi gật đầu. Hoàng Trung Phú, tốt nhất đừng để cho hắn tóm được, nếu không hắn nhất định sẽ xử đẹp lão già chết tiệt này.
"Tiểu Linh đang trong tay lão ta, anh Hai, hay là chúng ta đừng xông vào nữa." Hiên Viên Phong vừa đuổi tới khẩn trương nhìn Hiên Viên Hoàng. Trong lòng cậu thật sự lo anh Hai không thèm quan tâm đến sống chết của đứa em gái mà làm bừa, dù sao từ nhỏ anh ấy cùng đã có tính cách lạnh lùng tàn nhẫn làm người khác không dám lại gần.
Khẽ liếc nhìn Hiên Viên Phong và Mục Diệu Tư, làm sao Hiên Viên Hoàng không hiểu hai người bọn họ đang nghĩ gì chứ. Nhưng hắn không độc ác đến mức đẩy em gái mình vào chỗ chết "Các cậu biết mà, tôi không nhẫn tâm như vậy đâu!"
Câu này làm hai người Mục Diệu Tư và Hiên Viên Phong có phần lúng túng, không phải là bọn họ không hiểu hắn, chẳng qua sợ hắn phát điên lên rồi mất cả lý trí.
"Mọi người rút về, ngầm phái vài anh em, nghĩ cách lẻn vào." Hiên Viên Hoàng sắp xếp, sau đó tất cả mọi người tự động rút lui, cục diện lập tức rơi vào cảnh bế tắc.
Sau một tiếng đồng, Hoàng Trung Phú nhận được chiếc máy bay trực thăng mà lão yêu cầu.
"Trực thăng đang đậu trên sân thượng, ông có thể thả em gái tôi ra được rồi!" Hiên Viên Phong lo sợ Hoàng Trung Phú đổi ý.
Hoàng Trung Phú nhàn nhã nằm dài trên ghế, nét mặt vô cùng thoải mái chẳng tìm ra nửa điểm sợ hãi, lão đang quan sát tình hình bên dưới.
"Gấp cái gì, tao chưa muốn kết thúc nhanh như vậy, bởi vì tao đang cần đầu của một người."
"Có ý gì?" Nghe lão hồ ly đưa thêm một yêu cầu vô lý, Hiên Viên Phong sẵng giọng.
"Ha ha, có ý gì sao, vậy mày đi mà hỏi Mục Diệu Tư tiên sinh kìa. Nếu không phải tại chúng nó diễn trò thân mật ân ái, tao làm sao để nó chạy đi báo tin cho Hiên Viên Hoàng. Nếu không phải tại nó, hôm nay tao cũng không thua thê thảm như vậy!" Hoàng Trung Phú giận sôi gan khi nghĩ đến chuyện này, chỉ một giây thôi, mà cuộc đời lão vừa mới chạm đến cửa Thiên Đường đã rớt thẳng xuống Địa Ngục.
Lão là loại người có thù tất báo, cho dù có phải liều mạng cũng nhất định phải trả cho đối phường một quyền, lão vô cùng thích trò chơi kích thích như vậy.
Hiên Viên Linh vừa nghe thấy, lập tức cử động cơ thể. Mặc cho hai cánh tay đang bị trói chặt, cô vẫn liều mạng xông tới.
"Đừng, anh Ba, đừng mà!"
"Đàn bà thối, tao sẽ ày đẹp mặt ra!" Một cái cái tát như trời giáng rớt xuống mặt Hiên Viên Linh.
Bọn người Hiên Viên Phong nghe rất rõ tình hình lộn xộn bên trong đó, sắc mặt Mục Diệu Tư xanh mét, cả người bốc ra luồng khí phẫn nộ.
Hiên Viên Phong sửng sốt nhìn Mục Diệu Tư, rốt cuộc em gái cậu và cái gã đào hoa này đã xảy ra chuyện gì.
Bên trong điện thoại còn vang lên âm thanh bùm bụp ghê rợn của hành vi đấm đá và tiếng la hét của người con gái. Âm thanh nhức nhối ấy làm hai con ngươi của Mục Diệu Tư bừng bừng sát khí, mơ hồ như được bao phủ bởi màu đỏ của máu.
"Nên làm như thế nào, cậu quyết định đi." Một đôi mắt sâu thẳm không chút gợn sóng, nhìn thoáng qua Mục Diệu Tư.
"Mình sẽ tự đi gặp lão già ấy." Mục Diệu Tư dứt khoát quyết định đi gặp Hiên Viên Linh, mặc dù bản thân vẫn chưa hiểu rõ thứ tình cảm không tên ấy là gì nhưng nó vẫn đang cuồn cuộn trong lòng vô cùng khó chịu, hắn ta thực sự muốn xé toạc cảm giác nhức nhối này ra.
"Diệu tư..." Hiên Viên Phong khẩn trương lo lắng kêu lên, chuyện này vô cùng nguy hiểm, không thể bảo toàn tính mạng khi trở ra.
"Hoàng, mình sẽ đi, nhờ cậu đưa vật này cho người nhà của mình."
"Được!"
Cứ như vậy, hai người nhánh chóng thỏa thuận.
Mục Diệu Tư xoay người, sải bước đi vào trong, Hiên Viên Hoàng cầm lấy điện thoại "Ông muốn đầu người thì tự mình lấy đi, cậu ta sẽ tới chỗ ông một mình."
"Tốt, thật sảng khoái, vậy sau này chúng ta cũng không cần gặp lại rồi. " Hoàng Trung Phú nhanh chóng cúp điện thoại, trong lòng Hiên Viên Hoàng cảm thấy có điều gì rất kỳ lạ mà mơ hồ.
"Anh Hai, họ tới rồi!" Hiên Viên Phong vẻ mặt nghiêm trọng, đứng bên cạnh báo cáo tình hình.
Vẫn cầm điện thoại trong tay, Hiên Viên Hoàng trầm mặc, nghĩ đến khẩu khí kiêu ngạo của Hoàng Trung Phú trong cuộc gọi vừa rồi. Một ý nghĩ mơ hồ lướt qua bộ não, hắn ra lệnh "Gọi điện cho Bộ quốc phòng, nhờ bên đó chuẩn bị hỏa tiễn, còn nữa, quan sát kỹ tình hình trên mặt biển."
"Chuyện này...?"
"Lão ta tự tin thái quá." khóe môi cong lên một đường hoàn hảo, hàm răng trắng bóng thoắt ẩn thắt hiện theo mỗi nhịp cử động của đôi môi.
Hiên Viên Phong gấp rút chuẩn bị, anh Hai tiên đoán nhất định không sai.
Không bao lâu sau, đội đột kích đã nhanh chóng tiến sâu trong tầng lầu, khói trắng dày đặc bao trùm mọi ngóc ngách, lập tức trên sân thượng có bóng người chạy lên.
Hoàng Trung Phú đẩy mạnh con gái lão vào trong máy bay, vừa lúc có một bóng người khác nhào lên máy bay thì bị lão túm chặt lại, người đó không ai khác chính là Phương Xuân Ý.
Bỗng, tiếng súng liên hồi vang lên, Phương Xuân Ý hoàn toàn không thể tin được mọi chuyện đang diễn ra trước mắt mình, người đàn ông này dám lôi bà ra làm bia đỡ đạn.
"Đi chết đi! Thằng con chết tiệt của cô hại tôi thê thảm như vậy, cô coi như vì nó làm chút việc thiện đi." Vừa dứt lời lão không hề đắn đo liền một tay đẩy thi thể Phương Xuân Ý về phía trước, máy bay nhanh chóng cất cánh.
Mục Diệu Tư từ trong tầng lầu đi ra, trong lòng hắn là cơ thể bị thương nặng của người con gái.
Chiếc trực thăng cất cánh an toàn, thoát khỏi trận mưa đạn trong chớp mắt, lúc này Hoàng Trung Phú cực kỳ phấn khích. Bọn chúng làm sao biết kỹ thuật lái máy bay tuyệt đỉnh của phi công thân tín của lão cơ chứ, định dùng chiêu cũ rích này mà khống chế lão sao.
Quả nhiên, chiếc máy bay không lao thẳng về hướng đã dự trù, mà bay thẳng về hướng biển. Hoàng Trung Phú vô cùng mừng rỡ khi thấy thuyền của tổ chức Sơn Khẩu Nhật Bản đã xuất hiện chờ lão, lão thoát rồi, có thể nhanh chóng đi đến Nhật Bản rồi.
Đúng lúc Hoàng Trung Phú nhếch miệng cười đầy đắc ý, từ trên mặt biển bắn ra một quả đạn pháo, chiếc máy bay nổ ầm một tiếng đinh tai nhức óc, toàn thân phát ra thứ ánh sáng như màn pháo hoa rực rỡ trên bầu trời tĩnh lặng.
"Anh Hai liệu sự như thần ấy!" Hiên Viên Phong không khỏi cảm thán khả năng dự đoán trước mọi việc của anh trai mình, trong tình huống rối ren này mà vẫn bình tĩnh đoán được kế hoạch mở đường máu rút lui của lão cáo già đó.
"Hừ, là tổ chức Sơn Khẩu sao? Sau này có lẽ còn gặp lại."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook