Ông Chủ Tổng Giám Đốc Của Tôi
-
Chương 12: Hôn lễ hủy bỏ.
Editor: Mã Mã
Chương 12: Hôn lễ hủy bỏ.
Đôi mắt sắc bén của Hiên Viên Hoàng nhìn mọi thứ xung quanh, cho tới bây giờ chưa ai dám chĩa súng vào hắn, hơn nữa còn ở trước mặt rất nhiều người, huống chi người này chẳng phải ai khác mà chính là mầm móng của hắn.
Không chỉ chĩa súng vào hắn, còn phá cả hôn lễ, mà thằng bé này còn nghĩ phá đám cưới xong liền muốn đào thoát.
Cho dù Hiên Viên Hoàng không nói lời nào nhưng lửa giận trên mặt hắn thì không che lấp được, Phương Hào Thế thấy vậy liền sợ hãi ăn nói vụng về, không biết nói tiếp gì hơn.
"Chồng à, anh phải nói gì đi chứ!" Hiển nhiên cô ta còn biết đoán ý nghĩ trong đôi mắt con người, Phương Lỵ Lỵ có thể nhìn ra cha mình không thể làm chủ cho cô ta nên liền kêu Hiên Viên Hoàng, ý đồ muốn giành được đồng tình. Bọn họ vốn chính là vợ chồng, bởi vì ở trước mặt cha sứ cô đã đồng ý lấy hắn.
Nhưng lúc cô ta tưởng rằng đã có thể chiếm được sự đồng tình thì hắn nói lạnh một câu :"Hủy bỏ hôn lễ" .
Nói xong câu này, Hiên Viên Hoàng liền căm tức tiêu sái rời khỏi giáo đường, hoàn toàn mặc kệ hai cha con họ Phương đang giận đến run người ở phía sau.
Trò khôi hài này tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh và mọi người lui đi cũng rất mau. Những người ở đây chẳng ai muốn ở trong này giải hòa gì hết, vì dù sao "Hoàng đế" phát hỏa cũng chính là dự báo một chuyện khủng bố sắp xảy ra.
Phương Lỵ Lỵ ngồi trên mặt đấy la hét um tùm :"Hu Hu. . . Hiên viên gia có gì đặc biệt hơn người, dựa vào cái gì mà lại bỏ tôi như vậy, hu hu. . ."
Hiên Viên Phong nhìn khuôn mặt Nhị ca mình tức giận không nhẹ nên hắn chẳng có chút thú vị gì mà muốn nhìn người đàn bà đang là hét dưới đất kia. Rõ ràng là một dâm nữ mà lại làm như một cô gái thuần khiết.
"Chẳng lẽ cô lại không hiểu gì hết sao, tất cả mọi chuyện xảy ra trong khách sạn Hiên Viên thị đêm qua."
Hắn đứng ở trên ỉm cười nhìn cô ta, nhưng nụ cười đó mang theo sự lạnh lùng đến thấu xương làm Phương Lỵ Lỵ ngừng khóc. Cô ta chột dạ, đêm qua cô ta cùng bí thư Phương thị mây mưa, tất nhiên là cô ta biết rõ mình làm gì.
"Các người rất đê tiện lại đi chụp nén." Kẻ trộm chơi lại kẻ trộm, Phương Lỵ Lỵ hoàn toàn không biết cái gì là thẹn, ngón tay run rẩy chỉ Hiên Viên Phong, ra vẻ lên án.
Ánh mắt Hiên Viên Phong lạnh lùng, chỉ trong chốc lát nụ cười trên khuôn mặt hắn biến mất, bây giờ trong đôi mắt phượng chỉ còn tàn nhẫn.
“Ồ, Hiên Viên thị nên xin lỗi cô hay cô nên xin lỗi chúng tôi đây, trước đêm tân hôn thì cô đi ngoại tình, đây chính là phần kính trọng mà cô muốn đối với chúng tôi sao?"
Lời nói của Hiên Viên Phong thốt ra làm Phương Lỵ Lỵ câm như hến, Phương Hào Thế vì muốn lấy lại mặt mũi của mình mà tát một cái vào mặt cô ta.
"Mày không phải con gái tao, tao nuôi dạy mày nhiều năm như vậy mà mày lại ở bên ngoài làm loạn như vậy à."
"Cha . . ." Phương Lỵ Lỵ uất ức nhìn cha mình, cô ta làm loạn cũng chẳng phải ngày một ngày hai, vì cái gì mà cha đánh cô. Từ nhỏ đến lớn, cha chưa bao giờ đánh cô, hiện tại một cái tát này làm cho Phương Lỵ Lỵ cảm tưởng như mình đang nằm mộng.
Chẳng còn lòng dạ nào muốn nhìn người đàn bà kia diễn trò nữa, Hiên Viên Phong huýt sáo, sau đó khôi phục lại sự tùy tiện như trước, rồi rời khỏi giáo đường.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook